Hi Hoa bị đẩy ngã ra sàn nhà lạnh, nơi này là địa lao, xung quanh đuốc vẫn cháy sáng
"Hoa nhi."
Nghe gọi tên, Hi Hoa liền ngẩng mặt, trong song sắt phía trước là Hứa phu nhân đang nắm lấy thanh chắn bằng sắt, rơi lệ nhìn y.
Hi Hoa bật khóc lồm cồm bò đến ngoài song sắt, hai mẹ con bị cách nhau bởi hàng sắt lạnh nhưng khi Hi Hoa chạm được tới vòng tay nương y, cảm giác ấm áp lại trở lại, bao nhiêu nỗi sợ hãi như tan biến.
Hi Hoa ôm bà mà khóc:
"M..
mẫu thân..
Con xin lỗi, con đã hại mọi người..
hại Khúc Sinh.."
Hứa phu nhân mắt đẫm lệ, đôi bàn tay x0a nắn vai rồi đưa lên lau nước mắt cho nhi tử của mình, bà đã biết chuyện tồi tệ nhất sẽ xảy ra, trên áo Hi Hoa có máu, đứa trẻ Khúc Sinh ấy có lẽ đã đi rồi.
Hi Hoa bỗng dưng quay lại nói: "B..
Bắc Niên cho ta vào trong..
Cầu xin ngươi cho ta vào địa lao.."
Mộ Dung Bắc Niên lạnh mặt không nói, Hi Hoa như biết đáp án liền tự tay cố giằng khóa song sắt ra, nhưng sức người làm sao bẻ được sắt thép huống hồ sức khỏe y bây giờ rất yếu.
Hứa phu nhân vội ngăn y lại: "Đừng..
đừng cố nữa.."
Bà đưa tay kéo Hi Hoa lại, Hi Hoa lại trở lại một đứa trẻ chỉ biết khóc không ra tiếng nhìn nương y thân thể gầy gò, mặt xanh xao đi.
Hứa phu nhân vuốt v e mặt con trai, theo cảm tính của người mẹ, bà đương nhiên sẽ cảm nhận con mình khổ sở như thế nào trong thời gian qua.
Bà lại thu liễu, vẻ mặt điềm đạm hướng Mộ Dung Bắc Niên nói:
"Hoàng Đế..
Ngài có phải có thù hằn gì với con trai ta không?"
"Không".
Hắn lững lờ trả lời.
Hứa phu nhân hít một hơi lạnh, ánh mắt kiên định nói:
"Vậy thì mong ngươi nhớ lời ta nói, vốn dĩ đi đến bước đường trong đầu chỉ là thù hận này đều không phải do sự tuyệt tình của con trai ta mà chính là sự kiên trì ảo tưởng cố chấp của ngươi, Ngươi không cho người ta hạnh phúc thì người ta lấy đâu ra hạnh phúc trao trả cho ngươi.
Ta rất cảm kích ngươi đã không giết Hoa nhi, nhưng biết được ngươi hành hạ nó sống không bằng chết, chi bằng ta van ngươi một đao đâm chết nó đi, giữa ngươi và Hứa phủ ta vốn không quan hệ gì..
Ngươi hà cớ phải dồn ép nhà ta đến bước đường này."
Bà cười nhạt, xoa đầu Hi Hoa rồi nói: "Ngươi như vậy chỉ khiến cả hai thêm đau khổ, bước đường cuối cùng là kết quả mà ngươi tự chọn lấy.
Ta biết, với tính cách của ngươi, Hoa nhi sẽ chẳng bao giờ còn được sống như một Chiêu Hoa lúc trước nữa.
Nhìn nó đau đớn, trầm lặng, hỏi ngươi có đau lòng hay không.
Hay là mặc kệ nó, miễn sao ngươi vui là được, đó đâu gọi là yêu..
Ngươi lấy gia đình ta ra uy hiếp nó, bắt nó làm theo ý mình..
Ngươi có nghĩ hành động ấy xứng với một nam tử không?"
Mộ Dung Bắc Niên không nói, ánh mắt có chút lưu chuyển.
Hi Hoa nhỏ giọng gọi: "Mẫu thân."
Hứa phu nhân cười hiền dịu, từ tay áo lấy ra một cây trâm bằng ngọc, trên đầu trâm có một sợi dây đỏ cột thắt lại, đây là cây trâm Nguyệt Liên đã lấy đi và giao lại cho Hi Hoa giữ gìn.
Hứa phu nhân nhẹ nhàng cài lên đầu y, qua song sắt hôn lên trán y:
"Con trai..
Bao ngày qua khổ sở cho con rồi, bước đường sau này phải vững vàng.
Sẽ không còn gò bó cho con nữa.
Con phải lựa bước sống thật tốt, con nhất định phải sống để tìm thấy hạnh phúc, đó chính là ước muốn của cha nương dành cho con..
Ta tin con và cả Nguyệt Liên, hắn sẽ trở lại, thay cha nương chăm sóc con."
"M..
mẫu thân..
người..
người.."
Hi Hoa cố giữ vạt áo của Hứa phu nhân, trong lòng trào lên nỗi bất an, nhưng khi nhìn nương y đứng dậy lao về bức tường phía sau, Hi Hoa như tê dại nhào đến cố rướn người qua thanh sắt, chỉ là mọi thứ diễn ra qua nhanh, một tiếng kinh động vang lên, cả người Hứa phu nhân ngã xuống, đầu loang lỗ máu.
Đôi ngươi Hi Hoa co lại, nước mắt rơi ra, khuôn mặt trở nên trắng bệch:
"MẪU THÂNNNNN.."
Quay trở về thực tại, Hi Hoa ngồi ngẩn ngơ ở gốc cây, tay vẫn cầm trâm ngọc, ánh mắt như vô hồn.
Y đã mất gia đình, mọi người đã đi hết rồi, bảo y phải sống thế nào mới hạnh phúc đây, cái nơi y hận nhất lại là cái nơi y mãi mãi bị giam cầm, y lấy đâu ra được hạnh phúc.
Y nhớ lúc nương y tự sát, mặc y gào thét van xin gọi thái y, Bắc Niên vẫn lạnh lùng chỉ ra lệnh binh lính chôn cất đàng hoàng.
Hỏi ở cùng với tên máu lạnh này, y sống phải làm sao, huống hồ bây giờ, hắn vẫn cứ giam y ở cái phủ này, y bất khả kháng lực, chỉ mặc phó để mình chết dần chết mòn mà thôi.
Hi Hoa vẫn ngồi đó, không chú ý đến người người ra vào trong phủ, hôm nay hắn lại muốn bày trò gì nữa y cũng không quan tâm.
Hi Hoa bây giờ không khác một kẻ điên, khuôn mặt xanh xao tiều tụy, đầu tóc áo đồ dù được các nô tỳ sửa soạn gọn gàng những cũng tự tay y phá hỏng, y như bị trầm cảm, cũng như bị điên..
Nếu Khúc Sinh còn sống, gã sẽ cười phá lên và trêu ghẹo y, đẩy y vào đám khất cái để cùng nhau ngồi xin tiền..
Chỉ tiếc là..
Hi Hoa dựa lưng vào thân cây cứng ngắc, nhẹ nhàng cài trâm ngọc lên tóc mình rồi ngước nhìn bầu trời âm u, đôi mắt y chỉ còn lại ánh xám tro nặng nề.
Ở phía xa, Mộ Dung Bắc Niên đứng nhìn Hi Hoa, thái y đứng bên cạnh khàn giọng nói:
"Hoàng thượng, sức khỏe cùng tinh thần của Hứa công tử ngày càng xuống..
Tuy thuốc bổ đã kê rất nhiều nhưng cũng không có tác dụng gì, thần chỉ e cứ tiếp tục như vậy, Hứa công tử sẽ bị trầm cảm, thần trí không thông.
Một tháng qua công tử cũng không mở miệng nói, chỉ sợ sau này sẽ không còn nói được nữa.."
Mộ Dung Bắc Niên rũ mắt, thái y chần chừ một lát rồi nói tiếp: "Tuy Hứa công tử sống nhưng giống như là người chết, cảm xúc đôi khi sẽ bị kích động mà làm chuyện không hay.
Hoàng thượng, nếu muốn trị khỏi bệnh này thì chỉ còn cách vực lại tinh thần cho y thôi."
"Ta biết rồi..
ngươi lui đi."
Thái y tuân lệnh lui xuống, một chốc lại có bóng người xuất hiện.
Mộ Dung Bắc Niên không liếc mắt nhìn mà hỏi: "Trên người Chiêu Hoa có những vết thương thái y không chữa được, là ngươi làm sao?"
Ôn Ngọc cười nhạt nói: "Cũng chỉ để hắn nghe lời ngươi mà thôi!"
Mộ Dung Bắc Niên liếc mắt, giọng nói hung dữ: "Nghe lời? Ngươi đang hại hắn thì có.
Ôn Ngọc thần tiên, ta thật sự vẫn không biết được ngươi đang giúp ta có được y hay là để ta thay ngươi trả thù y đây, nhìn y như vậy ngươi có vẻ rất hả hê."
Khuôn mặt Ôn Ngọc vẫn bình thản, hắn không phản bác cũng không chối bỏ bởi đó đều là mục đích của hắn.
Bây giờ Ôn Diện đang lịch kiếp, vị ca ca này sẽ chẳng biết gì về tứ hải bát hoang nữa, vừa hay mượn tay cũng không lo ngại.
"Ngươi có muốn hắn bình thường lại không?"
Đôi mày Bắc Niên nhăn lại, Ôn Ngọc ung dung nói: "Ta sẽ lập một nghi thức, xóa đi kí ức trước của hắn để cho hắn bắt đầu lại cuộc sống ban đầu.
Đến lúc đó Chiêu Hoa vẫn là Chiêu Hoa, hắn đối với ngươi sẽ không còn thù hận nữa."
Mộ Dung Bắc Niên nhìn ra xa, nói: "Ngươi lại bày trò hại hắn."
Ôn Ngọc bật cười nói: "Yên tâm, đây là chuyện tốt ta làm cho ngươi, hắn cũng chẳng nhớ đến cái tên Nguyệt Liên ấy nữa đâu.
Ngươi không phải là con người cố chấp sao, chỉ cần giữ hắn lại bên mình thì việc gì ngươi không dám làm.
Không còn trí nhớ nữa mới ngoan ngoãn được"
Bàn tay Mộ Dung Bắc Niên nắm chặt, đôi mắt lưu chuyển mơ hồ.
Ôn Ngọc tiếp tục nói:
"Ta không cần điều kiện đâu.
Nhưng ta cũng muốn cho ngươi biết một niềm vui béo bở.
Trước khi xóa kí ức, ta muốn hai ngươi thành hôn, đó chính là kí ức duy nhất hắn nhớ được, và sau đó đều sẽ dựa vào kí ức đó mà sống.
Thời gian không còn nhiều, nếu như đồng ý thì cứ đến gặp ta.."
Ôn Ngọc xoay lưng đi, Mộ Dung Bắc Niên đã lên tiếng: "Làm theo ý ngươi đi."
Nụ cười cong lên trên đôi môi Ôn Ngọc, ánh mắt hắn vui mừng khôn siết, nếu như hai người họ thành hôn, dù Nguyệt Liên có xuất hiện cũng chẳng làm gì được, Nguyệt Liên không thể nhúng tay vào việc phàm giới cũng như cắt đứt lương duyên của người hắn yêu..
Nguyệt Liên phải nếm trải đủ mùi vị mà chính Ôn Ngọc phải chịu, lạnh nhạt, hờ hững, khinh thường, căm ghét.
Tất cả sẽ được trả ngay bây giờ.
Ôn Ngọc biến mất, Bắc Niên nhìn thấy sắc trời không tốt lắm liền bước đến bên gốc cây, hắn ngồi xuống nhìn Hi Hoa đã nhắm mắt ngủ, dạo này y ngủ rất nhiều, khuôn mặt luôn tỏ ra sự mệt mỏi và sợ hãi.
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Niên dịu lại, hắn biết hắn đã làm sai tất cả mọi chuyện, nhưng đến nước này đã không còn cứu vãn nỗi, hắn chỉ có thể lừa gạt y thôi.
Bàn tay hắn đưa lên gỡ chiếc lá phong trên đầu Hi Hoa lại liếc đến cây trâm ngọc, trong lòng không hiểu sao lại thấy khó chịu vô cùng, nhưng khi nhìn qua nét mặt an giấc của Hi Hoa, trong lòng lại dịu lại.
Đây chính là thứ tốt đẹp nhất mà hắn cảm nhận từ Hi Hoa, đó là khi giận dữ đến mấy, chỉ cần nhìn đến y, mọi thứ đều lắng xuống giống như miếng đường làm ngọt sau khi uống chén thuốc đắng vậy.
Mộ Dung Bắc Niên thở dài, nhẹ nhàng bế Hi Hoa lên.
"Nếu như một ngày, những kí ức xóa đi tự dưng quay về, đến lúc đó tùy ngươi định đoạt, ta không ép ngươi nữa..
xin lỗi ngươi Chiêu Hoa."
Nguyệt Liên vút một cái đã đứng trên mái nhà cao, khuôn mặt hắn trở nên kinh ngạc và hoang mang, Hứa phủ lúc trước đã biến thành một đống gạch đổ nát, tiểu trang của hắn cũng bị gỡ bỏ đi..
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Nguyệt Liên đáp xuống con hẻm nhỏ, vô tình bắt gặp một lão ông đang khuân hàng liền kéo lại hỏi chuyện.
Lão ông nhìn hắn, giọng yếu ớt nói:
"Công tử..
có phải là người đi cùng Hứa công tử bốn năm về trước không?"
"Đúng vậy, là ta! Ta có công việc phải rời khỏi Lạc Dương, bây giờ trở về, người không còn mà cảnh cũng mất, lão có thể cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không?"
Nhìn Nguyệt Liên có vẻ rất hấp tấp, lão chỉ lắc đầu bỏ hàng xuống rồi ngồi trên cái ghế gỗ mình tự làm, chậm rãi kể hết mọi đầu đuôi câu chuyện cho hắn nghe.
Nghe xong cả người Nguyệt Liên như chết lặng, hắn lắp bắp hỏi:
"V..
vậy lão có biết gia đình Hứa đại nhân đang ở đâu không?"
Lão khàn khàn nói: "Một năm trước Hứa đại nhân đã bị đem ra xử tội, ngài ấy đã tự sát trước mặt dân chúng.
Lúc đó Hứa công tử cũng xuất hiện chứng kiến cha mình chết nên không kiềm được đau đớn mà bại lộ thân phận, dân chúng tôi liền làm liều ngăn chặn quân triều đình để hắn chạy thoát..
Từ đó đến giờ thì bặt vô âm tín."
Nguyệt Liên hít thở không thông, cúi người cảm ơn rồi xoay người chạy đi.
Hắn lại đến một ngói nhà cao nhất vận linh lực, hắn không tìm được khí tức của Hi Hoa như thể y không còn sống nhưng hắn vẫn tin y đang ở đâu đó, sổ vận mệnh đã đề ra thì không thể thay đổi.
Nguyệt Liên day ấn đường, là tại hắn không để ý đến y thời gian qua, ngẫm nghĩ Hi Hoa được nuôi dưỡng như viên ngọc suốt bao năm, tự dưng bắt y chịu khổ, hắn làm sao chịu được.
Nguyệt Liên lại kết ấn già, hắn vẫn còn một hi vọng đó là lần tết Trung Nguyên năm đó hắn có đưa cho Hứa phu nhân một sợi chỉ đỏ lấy từ tua ngọc bội Mạn Đà La Hoa vì bà sợ đi lạc không ai tìm được, Nguyệt Liên có thể bắt được khí tức mà đi tìm bà.
Kết ấn được một lúc Nguyệt Liên liền cảm nhận được, hắn hóa lưu quang bay thật nhanh mới dừng chân tại ngọn đồi nhỏ.
Nguyệt Liên có bớt lo âu, nơi này xa với hoàng cung lại hẻo lánh thâm sâu, chắc chắn sẽ không bị ai phát hiện.
Nguyệt Liên nhanh chân bước đến nhưng chỉ thấy một căn nhà tranh đổ nát, phía sân cỏ