Nguyệt Liên đứng trong màn sương mù ở Bắc Vực.
Chuyện của thúc thúc hắn phụ thân nói để cho ngài lo liệu, hắn nên tập trung vào màn sương mù kia.
Hắn nghe theo lời Dạ Tập Huyền đưa Mạn Đà La Hoa ngọc bội vào sương mù đen, nó liền lao vút đi, hắn vội xông theo vào đó.
Nhưng đi một đoạn khá lâu, Mạn Đà La Hoa liền thu về bên hông hắn tỏa ánh sáng.
Nguyệt Liên nhíu mày, cố dùng mọi giác quan để cảm nhận xung quanh, bất chợt phía trên đầu hắn xuất hiện một bóng đen mờ ảo, rất nhanh hắn bay lên, phóng ra một băng tinh phủ đầu rồi mới một chưởng đánh vào bóng đen đó xuống mặt đất.
Ở sương mù đen trắng thất thường này, giơ tay lên chỉ thấy bóng càng khiến tầm nhìn thêm khó khăn.
Nguyệt Liên dựa vào chuyển động sương mù liên tiếp ra chưởng, hắn muốn bắt kẻ đó cho bằng được.
Bất giác thấy được đối phương sử dụng vũ khí, Nguyệt Liên liền triệu kiếm tấn công, nhưng hắn có cảm giác, vũ khí ấy của đối phương giống với Song Đao của Hi Hoa quá.
"Ngươi là ai?"
Bên kia không trả lời, Nguyệt Liên cảm thấy kì quặc liền hạ bớt linh lực trong mình.
Hắn không hiểu vì sao mỗi lần hắn xuất chiêu, ngọc bội Mạn Đà La Hoa lại phát ra ánh sáng bảo vệ bóng đen ấy, giống như là bảo vệ chủ nhân của nó.
Bên này Hi Hoa hít một ngụm hơn lạnh, người ẩn mình trong sương mù kia quả nhiên tu vi thâm cao, lại còn quen thuộc cách đánh của y.
Y đã cố gặn hỏi nhưng không nghe người ấy trả lời.
Đánh nhau một lúc, Hi Hoa cảm nhận người đó nhẹ tay hơn hẳn, lực cũng không còn dùng nhiều nữa.
Cuối cùng kết thúc trận chiến, mỗi người chưởng ra một lực đánh lùi đối phương.
Hi Hoa điều tiết linh lực của mình, ánh mắt vẫn thận trọng nhìn về phía bóng đen.
Bất ngờ bóng đen ấy chậm rãi đi đến, Hi Hoa liền chắn đao trước mặt, tuyệt không để bị trúng một đạo lực nào nữa.
Hi Hoa thấy đối phương dè dặt đi đến, bàn tay đưa lên trước mặt thăm dò.
Lúc này trong Hi Hoa truyền đến cảm giác lạ lẫm, y thấy chiều cao của người này rất quen thuộc, cách tung kiếm cũng như lực của kiếm, thật giống với Nguyệt Liên.
Hi Hoa đưa mắt nhìn xung quanh, sương mù này vốn đã có vấn đề, Hi Hoa thử vận may đi đến phía trước, y cũng chậm rãi đưa tay lên, giữa y và cái bóng đen ấy tựa như đang tiến sát đến.
Nguyệt Liên thấy bóng đen kia chuyển động, cũng làm hành động giống mình, từng bước chân dè dặt không tỏ ra sát khí.
Trong lòng Nguyệt Liên xao động, không lẽ suy đoán của hắn là đúng.
Khoảng cách hai bàn tay đưa đến, và từng chút chạm vào nhau, tuy cảm giác [email protected] thịt chạm nhau không có nhưng trong hai người vẫn cảm nhận được mình đã chạm vào người nọ, nhưng khi cả hai cố gắng hỏi thì đều không nghe trả lời.
Khi đứng gần nhau Hi Hoa mới cảm thấy cái bóng lờ mờ đó quá đỗi quen thuộc, Hi Hoa chậm rãi di tay viết lên lòng bàn tay bóng đen một chữ "Hoa".
Nguyệt Liên chấn sang trong lòng, quả nhiên trước mắt là Hi Hoa rồi, hắn vội nắm tay y ghi một chữ "Liên".
Nhưng hắn không nhìn thấy Hi Hoa, dù soi kĩ thế nào, trước mặt cũng chỉ là một bóng đen mờ ảo.
Nguyệt Liên suy nghĩ, bất giác hắn triệu Thủy Cầu Linh.
Rất nhanh hai bên đều hiện màu trắng xóa
(Nguyệt Liên..
Là ngươi! Ngươi ở trước mặt ta đúng không)
"Đúng vậy..
là ta, chính là ta..
Ngươi, ngươi vì sao lại vào đây được?"
Hi Hoa bối rối nói: "Ta đang ở trúc xá của ta, tự dưng xuất hiện màn sương mù này.
Rốt cuộc nãy giờ chính là đánh nhau cùng ngươi."
Nguyệt Liên bên này chau mày, rồi lại lo lắng hỏi:
"Ta..
ta, ngươi không sao chứ, có bị thương chỗ nào không?"
(Không có..
ngươi cũng không sao chứ)
"Ta không sao."
Hi Hoa nhìn xung quanh, rốt cuộc cũng không biết vì đâu lại xảy ra cớ sự này.
Y cảm nhận thấy qua một không gian mơ hồ, Nguyệt Liên nắm lấy tay mình, như trấn an, như bảo vệ y làm cho tâm tình y đang căng thẳng trở nên nhẹ nhõm hơn.
"Nguyệt Liên, chúng ta có thể rời khỏi đây không..
Ta thấy.."
Bất chợt một cảm giác đau đớn xuyên qua vai mình.
Hi Hoa cảm nhận cả thân thể mình đang bị thứ gì đó kéo giựt về sau.
Thủy cầu Linh biến mất, hình bóng Nguyệt Liên với theo y theo đó cũng tan biến.
Cho đến khi khung cảnh trúc xá hiện ra, Hi Hoa nằm trên nền đất, cả người đau đớn vô cùng, từng sức lực của y như bị kiềm hãm, mắt cũng mờ đi, thần trí cũng không rõ ràng nữa, y chỉ biết trước khi mình hoàn toàn mất ý thức, y nghe được tiếng bước chân và giọng nói rất thỏa mãn.
Cho đến khi cảm nhận mình được nhấc lên khỏi nền đất lạnh thì y đã hoàn toàn rơi vào vô giác..
Sau sự biến mất đột ngột của Hi Hoa, Nguyệt Liên hoảng loạn với gọi nhưng một bóng người cũng không thấy.
Nguyệt Liên nhìn xung quanh, hắn thấy sương mù dần tan ra và biến mất.
Hắn lúc này đang ở dưới Bắc vực, xung quanh đá vụn cây đổ, có thể là do trận chiến giữa hắn và Hi Hoa chỉ hiện trong sương mù.
Thực chất là chỉ một mình hắn đánh nhau với không trung.
Nhưng nghĩ đến Hi Hoa, Nguyệt Liên lại có cảm giác bất ổn, hắn liền bay khỏi Bắc vực.
Binh lính đều vui mừng khi hắn phá được màn sương mù.
Nguyệt Liên tìm gặp Vô Ảnh dặn dò.
"Ta đến nhân gian, ngươi thay ta xử lí Bắc vực.
Không nên lơ là."
"Vâng ạ!"
Nguyệt Liên bay vút đi, nhân gian dần dần hiện rõ ra trước mắt hắn.
Hắn vận thuật tìm khí tức của Hi Hoa nhưng không có một chút gì.
Trong lòng Nguyệt Liên hỗn loạn, tại sao mỗi khi để Hi Hoa một mình ở nhân gian, y liền xảy ra chuyện.
Và lần nào hắn tìm y cũng đều bắt đầu trong việc tìm bừa bãi, tìm trong lo sợ.
"Tuyết Lưu!"
Nguyệt Liên bay vào tửu lâu kéo cổ Tuyết Lưu đang ngồi uống rượu dậy.
Tuyết Lưu hốt hoảng hỏi: "Đế Long..
ta đã làm gì?"
"Ngươi biết Hi Hoa đang ở đâu không?"
"Hi Hoa? Cách đây vài ngày ta có gặp huynh ấy..
A..
a nhẹ tay cái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nguyệt Liên chau mày, gặn hỏi: "Ngươi biết Hi Hoa tại nhân gian tá túc chỗ nào không?"
Tuyết Lưu lắc đầu nói:
"Không chính xác nhưng huynh ấy vẫn hay đi từ rừng trúc cách đây hai mươi dặm đến đây..
Ây, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"
Nguyệt Liên không trả lời Tuyết Lưu mà vút bay đi trước mặt bàn dân thiên hạ.
Tuyết Lưu vội vung tay dừng thời gian rồi dốc sức đuổi theo Nguyệt Liên.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Nguyệt Liên cũng đủ hiểu có chuyện chẳng lành với Hi Hoa, Tuyết Lưu chợt nghĩ đến mấy ngày trước Hi Hoa hỏi về Chiếm Viễn, không lẽ huynh ấy bị Chiếm Viễn làm hại rồi sao? Nguyệt Liên rất nhanh tìm được trúc xá in khí tức của Hi Hoa.
Hắn tung cửa gọi lớn, nhưng đi hết cả một trúc xá cũng không thấy tăm hơi đâu, dùng Thủy Cầu Linh cũng không được.
Tuyết Lưu đi vào nhìn cảnh tượng khoảnh vườn bị tàn phá nặng nề, trong lòng bắt đầu lo lắng
"Đế Long, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
"Có kẻ đã dùng thuật ảo ảnh, khiến ta và Hi Hoa đánh nhau trong ảo cảnh.
Đến khi phát hiện ra thì Hi Hoa tự dưng biến mất ta sợ xảy ra chuyện nên mới đến đây..
Có lẽ lo sợ của ta không sai."
Nguyệt Liên giương mắt tìm kiếm, tay hắn liên tiếp ấn thuật, từng đoạn linh khí bay ra xung quanh tìm kiếm khí tức Hi Hoa.
Tuyết Lưu thay Nguyệt Liên một lần nữa đi tìm xung quanh, bất giác y hỏi: "Đế Long, ngài có phát hiện hiện ma khí nào ở đây không.
Trừ ta ra nhé!"
"Không có!"
Tuyết Lưu chau mày, theo như y biết Chiếm Viễn cho dù thế nào cũng không thể dấu nổi ma khí của mình, vả lại tu vi của Hi Hoa rất cao, Chiếm Viễn rất khó tiếp cận huynh ấy.
Tuyết Lưu đi đến bên Nguyệt Liên, bất giác y nhìn dưới chân hắn, một thứ gì đó hiện lên qua lớp cỏ.
"Đế Long..
dưới chân ngài."
Nguyệt Liên đưa mắt nhìn xuống, lớp cỏ dưới chân hắn chuyển động, một thứ trong lớp cỏ liền hiện ra.
Là ngọc bội Mạn Đà La Hoa làm từ vảy rồng, nó được dấu dưới lớp cỏ kia.
Nguyệt Liên vội nhặt lên, cả người trở nên thổn thức, có thể đây là thứ Hi Hoa cố tình để lại cho hắn.
Tuyết Lưu nhận ra vật bất li thân của Hi hoa liền lo lắng hỏi: "Đế Long..
phải làm sao đây?"
Nguyệt Liên đưa tay phong tỏa lại trúc xá rồi hướng Tuyết Lưu nói: "Ta sẽ đi tìm Hi Hoa, nơi nhân gian này không hề có khí tức của y.
Tuyết Lưu, ngươi giúp ta một chuyện.
Hoa Đế có thể sẽ tìm được Hi Hoa, ngươi đến báo giúp ta."
"Được, Ta đi bây giờ."
Tuyết Lưu biến mất, Nguyệt Liên nắm chặt ngọc bội trong tay rồi xoay lưng bay đi, hắn không tin hắn không tìm được Hi Hoa: "Giúp ta..
giúp ta tìm Hi Hoa."
Hai ngọc bội liền sáng trưng lên, theo lời khẩn cầu của Nguyệt Liên mà trích ra lưu quang của mình bay về một hướng.
Nguyệt Liên không nhanh không chậm liền đuổi theo, cho đến khi lưu quang biến mất, hắn đã đứng trước Nam Thiên Môn của Thiên Cửu.
Nguyệt Liên tìm đến điện Xuân Thần nhưng không thấy Hi Hoa, hắn vội chạy đến điện Hỏa Thần, lại bắt gặp Phượng Minh đang hôn mê, bên cạnh là Kính Văn.
"Nguyệt Liên, ngươi làm gì mà trông hoảng loạn vậy." Kính Văn nhìn Nguyệt Liên hấp tấp chạy vào liền tỏ ra ngạc nhiên.
"Hi Hoa xảy ra chuyện, ta đang tìm y nhưng không cảm nhận được khí tức của y.
Mạn Đà La Hoa linh cảm y đang ở Thiên Cửu."
Kính Văn thất thần, vội đắp chăn cho Phượng Minh, căn dặn Thanh Thanh trong chừng xong liền theo Nguyệt Liên tìm kiếm.
"Nguyệt Liên, không biết ý ngươi như thế nào nhưng ta nghĩ Hi Hoa cũng đã là vị thần của Thiên Cửu.
Chúng ta nên nói chuyện này với Thiên Đế, ta và ngươi không thể tự tiện lục tung Thiên Cửu tìm kiếm Hi Hoa được."
Trong Nguyệt Liên lúc này rối như tơ vò, sự lo sợ ngày càng lớn, hắn chỉ còn trông chờ vào Hoa đế mà thôi.
Nhưng Kính Văn nói không sai, nơi Thiên Cửu này hắn cũng không nên tùy tiện.
"Chúng ta đến điện Lăng Tiêu."
Trong một mật thất được trang bày bằng những bát quái kì lạ.
Từng tiếng bước chân vang lên rất có phong thái.
Lạc Tịnh Hương mang hoàng bào lấp lánh nhẹ nhàng đi đến nhìn thành phẩm trước mặt.
Trên trận pháp sinh tử kia.
Lạc Tịnh Hương đứng ở chữ sinh, còn Hi Hoa lại đang nằm ở chữ Tử, máu của y đã thấm ra trận pháp làm cho trận pháp bắt đầu chuyển động.
"Trận pháp Sinh Tử, lấy mạng bồi mạng, hợp thể thành một.
Tu vi tám vạn năm theo đó mà tiêu tán cho Sinh.
Chỉ cần bước chân vào Tử, cơ hội sống chỉ còn bằng sợi tóc, quả nhiên không uổng công ta dành cả cuộc đời để lập lên trận pháp này.
Trước tiên là dành cho Thần Phù, sau lại dành cho con trai ả ta..
Hừ, toàn những cây gai trong mắt"
Lạc Tịnh Hương chậm rãi bước quanh trận pháp, cuối cùng là dừng lại ở chỗ Hi Hoa.
Hi Hoa lúc này đôi mắt nhắm nghiền nằm ở đó, sắc mặt tái đi vài phần, bạch y đã thấm đẫm máu tươi.
Lạc Tịnh Hương đưa mắt nhìn Hi Hoa, chợt nở nụ cười khinh thường.
"Rõ ràng dung mạo giống với mẫu thân ngươi năm đó, đôi mắt lại giống tên Hoa Đế kia.
Vậy mà Quân Vũ lại luôn để ý, săn sóc quan tâm ngươi như con trai của hắn, còn hơn cả những đứa con ta sinh ra..
Ha, chắc là hắn vẫn có tâm niệm ngươi là con trai của hắn và Thần Phù.
Cũng tốt thôi, vừa hay ta cũng rất muốn kiểm tra thử ngươi là đứa con hoang của ai."
Lạc Tịnh Hương phất tay đi đến Thiên Xu Tinh bàn, bà trích ít máu của Hi Hoa rồi đặt vào đó, phần còn lại là lấy một lọ thủy tinh ra, trong đó chính là máu của Thiên Đế, hai giọt máu cùng rơi xuống Thiên Xu tinh bàn rồi phát sáng, Lạc Tịnh Hương nhíu mày hồi hộp quan sát.
Trong cơ thể Hi Hoa lúc này đau đớn đan xen đau đớn, bàn tay Hi Hoa khẽ chuyển động, đôi mày nhíu chặt lại, răng y cắn chặt phần môi đến nỗi rướm cả máu.
Hi Hoa đang bị cưỡng ép tỉnh dậy trong đau đớn, trong tinh thần hỗn loạn của mình, y nghe âm thanh chuông đồng trong Tượng Mẫu Đơn vang lên, như thể đang muốn làm y thanh tỉnh.
Cả lồ ng ngực Hi Hoa co thắt như có cái gì nhọn sắc đang xoáy vào y, chút linh lực còn lại đều đổ dồn vào ngực, cưỡng ép đẩy thứ đó ra.
Miệng Hi Hoa trào ra máu, cái thứ ghim trong người y cuối cùng cũng bị đẩy ra ngoài, là một kim châm mang hình lông vũ dài bằng gang tay.
Đẩy được nó ra, bao pháp lực bị phong bế liền được giải tỏa, Hi Hoa cuối cùng cũng tỉnh, đôi mắt cũng thấy rõ hơn.
Trong tầm nhìn của mình, Hi Hoa thấy được bóng người mặc hoàng bào đang xoay lưng lại với mình, y khó khăn ngồi dậy, từng cơn đau đớn và choáng váng đều đổ dồn lên người.
Nhưng y cũng rất nhanh để hiểu ra vấn đề, chính mình đang là vật dẫn cho một trận pháp.
Mà y đang ở vị trí Tử, trận pháp quanh y dựa theo máu cũng đã sắp hoàn thành rồi, Hi Hoa gắng gượng đứng dậy chặn đứng trận pháp, sau lại giương đôi mắt lạnh lẽo về phía người ấy.
Hỏi y người ấy là ai? Y làm sao không biết được.
Nhìn Thiên Xu tinh bàn phát sáng, hai giọt máu kia không hòa làm một mà tách ra rất xa, Lạc Tịnh Hương cả giận quát: "Tại sao? Tại sao..
Quân Vũ, thà như nó là con trai của ngươi, ngươi quan tâm nó ta còn biết cách xử trí.
Nhưng nó không phải con của ngươi, ngươi hà cớ phải đối đãi tốt với nó như vậy..
Ngươi như vậy đối tốt với nó chỉ vì nó là con của ả Thần Phù kia sao..
Không thể nào."
Lạc Tịnh Hương giang tay muốn thử lại lần nữa, bất chợt một đạo quang xẹt qua người bà, lập tức đánh bể nát Thiên Xu Tinh bàn.
Lạc Tịnh Hương trợn trừng mắt, chậm rãi quay lưng lại nhìn Hi Hoa khuôn mặt lãnh lẽo, âm trầm nhìn bà, đôi tay cũng từ từ hạ xuống.
Ở điện Lăng Tiêu, Thiên Đế ôm ngực của mình rồi ho ra bụm máu khiến mọi người bất giác sợ hãi: "Thiên Đế..
Thiên Đế, ngài bị sao vậy..
mau gọi Dược Vương."
Thiên Đế trầm mặt, khuôn mặt tỏ vẻ hoài nghi, ông thở dài rồi hướng Nguyệt Liên nói: "Ta sẽ sai người đi rà soát, chuyện này không thể làm ầm lên."
Thiên Đế đứng dậy, bàn tay đưa ra không trung, từng mảnh lưu quang tụ ở tay rồi bay lên giữa điện Lăng Tiêu.
Ở ngoài Hoa Đế đã chạy vội vào, Nguyệt Liên liền thất thần hỏi.
"Hoa đế, ngài có tìm được tung tích của Hi Hoa không?"
Hoa Đế mặt mày nhăn nhó lộ rõ phần giận dữ: "Là ở nơi Thiên Cửu, nhưng khi qua Nam Thiên Môn ta đã không còn cảm nhận được nữa."
Thiên Đế trầm lặng một lúc rồi lên tiếng: "Ta cần vật lưu giữ khí tức của Hi Hoa."
Hoa Đế khó hiểu hỏi: "Ngươi muốn dùng linh cảnh sao? Hi Hoa và ngươi không có quan hệ gì."
Thiên Đế mím môi, nhàn nhạt nói: "Hi Hoa là vị thần của Thiên Cửu, Thiên Xu chiêm tinh vẫn dùng được với nó."
Hoa Đế trầm mặt, sau lại nhìn Nguyệt Liên nói: "Mạn Đà La Hoa của Hi Hoa, đưa cho Thiên Đế đi."
Nguyệt Liên gật đầu đem đến.
Thiên Đế vận linh lực, ngọc bội liền hòa vào Thiên Xu chiêm tinh.
Hoa Đế ấn già, trích ra máu đầu tim của mình chuyển vào đó, một ánh sáng phát ra.
Lập tức cả hai cùng nhắm mắt lại cảm nhận.
Một bầu không khí đầu mùi máu hạ xuống bao quanh khắp nơi.
"Không hổ là cấp phẩm thượng thần, ngươi tỉnh lại làm ta bất ngờ đó."
Lạc Tịnh Hương chậm rãi bước đến trận pháp Sinh giương ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hi Hoa.
Nhưng vốn dĩ ánh mắt ấy tám vạn năm đều như vậy đối với mình, Hi Hoa đã sớm không còn để ý nữa rồi.
Nhìn vị trí đối lập giữa hai người, Hi Hoa không khỏi cười khinh bỉ, rốt cuộc muốn bỏ cũng bỏ không được, Lạc Tịnh Hương trước giờ ngoài mặt im lặng, bên trong dậy sóng, luôn tìm mọi cách giết y cho bằng được.
"Ta cứ nghĩ, chuyện đời trước người mất kẻ còn là kết thúc rồi.
Nào ngờ cho đến đời sau, lòng ghen ghét ấy vẫn còn.
Quả nhiên là Thiên Hậu cao cao tại thượng, giữ vững địa vị lâu như vậy đều cố gắng rất nhiều..
Từ lòng ghen ghét, đố kỵ, thâm mưu độc ác, không từ thủ đoạn nào đoạt được."
Hi Hoa gằn từng tiếng rõ ràng.
Lạc Tịnh Hương chau mày, nét mặt không chút cảm xúc của đấng mẫu nghi thiên hạ bỗng chốc thay đổi: "Phỉ báng Mẫu Nghi tứ hải bát hoang.
Ngươi được Thiên Đế sủng ái đến nỗi xem trời bằng vung rồi sao? Những lời ngươi vừa nói đủ để làm bằng chứng đưa ngươi đến hình đài chịu trăm đạo lôi cho đến sức cùng lực kiệt."
"Ta cũng muốn đàm đạo chung với bà ở nơi đó..
À không, là