"Hàn Tô, Hàn Tô, ngươi đâu rồi.".
Tiếng gọi kéo Nguyệt Liên quay về chốn thực tại, Nguyệt Liên đứng dậy đáp lời: "Nhị thiếu chủ, ta ở đây!"
Nhị thiếu chủ bước đi rất nhanh, thoắt đã ở trước mặt Nguyệt Liên lại trưng ra vẻ mặt lo lắng hỏi hắn đi đâu cả một ngày.
Có lẽ Hi Hoa vì không thấy hắn thường xuyên đến bồi y, đâm ra lo lắng hắn bỏ đi nên mới chạy đi tìm thử.
Con người này, có thể rất mong muốn một ai đó bên cạnh mình.
Nguyệt Liên mỉm cười đáp: "Ta đến gặp lão bà bà, thời gian ta đến không lâu, có mọi chuyện phải tìm hiểu kĩ càng nên có hơi mất thời gian.
Xin nhị thiếu chủ thứ tội, đã làm ngài lo lắng."
Nhị thiếu chủ khoanh tay xoay mặt đi: "Ai lo lắng cho ngươi?".
Một chốc lại hỏi: "Vậy..
Ngươi đã tìm hiểu chuyện gì?"
"Về nhị thiếu chủ.
Ta theo người về, ngoài chuyện của thiếu chủ thì những chuyện khác quan trọng gì."
Nói đến đây thân thể Nhị thiếu chủ cơ hồ run nhẹ, môi hơi mím, bàn tay bỗng siết chặt như thể đang sắp phải nghe điều gì đó tồi tệ về quá khứ của mình.
Nguyệt Liên thấy y như vậy, trong lòng tràn ngập chua xót, hắn tháo ngoại bào khoác lên cho Hi Hoa khiến y giật mình ngẩng đầu.
Nguyệt Liên nở nụ cười tươi nói: "Trời lạnh sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe.
Ta đưa nhị thiếu chủ về tẩm cung, uống một chén trà gừng để xua hàn khí.
Chúng ta đi thôi."
Nguyệt Liên đẩy Hi Hoa đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của y.
Vào trong tẩm cung thì ấm hẳn lên.
Trên bàn đã được một nô tỳ pha một ấm trà nóng, Nguyệt Liên rót cho Hi Hoa một chén trà rồi xoay lưng rời đi.
Nhị thiếu chủ có chút thấp thỏm, ôm chén trà trong tay mà nhìn theo Nguyệt Liên, rồi ánh mắt ngưng động lên nước ở trong trà, có lẽ sớm muộn Nguyệt Liên cũng sẽ thất vọng, sợ hãi y, rồi rời xa y mà thôi.
Những người trước đây không phải nghe qua chuyện của y đều thầm mắng y là tên phế vật, tên ghê tởm rồi phất áo rời đi sao.
Rồi cũng sẽ sớm thôi..
không còn người bầu bạn nữa, hi vọng nhiều rồi thất vọng càng đau.
Nhị thiếu chủ tự thu lại mình, có lẽ sau này không cần nữa..
một mình đơn độc cũng ổn rồi.
Tiếng bước chân lại vang lên, Nhị thiếu chủ ngẩng mặt nhìn Nguyệt Liên bưng một chậu đồng vào, nói: "Đến giờ đi ngủ rồi, rửa chân thôi."
Nhị thiếu chủ chớp mắt, y tưởng Nguyệt Liên đi rồi, không ngờ lại đi lấy nước rửa chân cho y.
Nhìn Nguyệt Liên đặt chậu xuống, tháo giày, vớ, sắn quần cho y làm y có chút cảm động, việc làm này vốn là dành cho nô tỳ, thủ vệ không phải đụng vào chuyện này.
Không lẽ Nguyệt Liên không biết chuyện này.
Nhị thiếu chủ nhẹ hỏi: "Chuyện này vốn là dành cho các cung nữ, ngươi không biết thân làm thủ vệ không cần phải làm chuyện này sao?"
Cung nữ ư! Trước thì như thế nào cũng được, bây giờ có hắn đây rồi, Hi Hoa còn dám cho cung nữ đụng vào mình sao.
Nguyệt Liên ủy khuất thầm, lại gượng cười bịa đặt: "Các cung nữ đều đi ngủ hết rồi.
Ta rảnh rỗi chăm sóc Nhị thiếu chủ cũng không sao?"
Nhị thiếu chủ như hiểu, sau lại suy nghĩ mà nói: "Sau này không cần làm việc này nữa, không hợp với một thủ vệ như ngươi."
Nguyệt Liên niết nhẹ tay qua từng khẽ chân Hi Hoa, bàn chân búp sen này thật đẹp nhưng có lẽ vì đi nhiều trong tuyết mà có chút nứt nẻ, thường thì muốn hết phải dùng mỡ trăn, hắn tự thu xếp trong đầu phải đi lấy một chuyến mới được.
"Hàn Tô?"
Nguyệt Liên nghe gọi liền ngẩng mặt, vô tư nói: "Thân là nam nhân lên được nhà khách xuống được nhà bếp, chỉ cần rãnh rỗi thì làm thôi.
Ở cạnh Nhị thiếu chủ rất yên bình, Nhị thiếu chủ không cho ta làm, ta sẽ.."
Nhị thiếu chủ liền nhìn chằm chằm vào Nguyệt Liên, sẽ như thế nào..
"Sẽ nghĩ ra những chiêu trò phá nát cung của Nhị thiếu chủ mất..
Trời sinh tính ta năng động, phá phách haha."
Nhị thiếu chủ phì cười, làm y cứ tưởng..
Nguyệt Liên nâng chân Hi Hoa lên, dùng khăn lau khô xong xuôi thì đem mọi thứ xuống.
Một tháng trôi qua, tính ra cũng sắp đến ngày Hi Hoa phát bệnh, hắn phải trông chừng y thật tốt.
Khi Nguyệt Liên thu dọn, rửa tay chân mình xong trở về thì đã thấy Hi Hoa ở trên giường nằm ngủ rồi.
Nguyệt Liên bước đến chỉnh chăn đắp cho y xong, đứng nhìn y một lát mới buông rèm đóng cửa trở về phòng của mình.
Nửa đêm đang chợp mắt bất ngờ có những tiếng đổ vỡ vang lên.
Nguyệt Liên vội tông cửa chạy đi, bên ngoài tẩm cung Hi Hoa đã tập trung nhiều người hầu, ai nấy đều đứng một góc, nét mặt có sợ hãi nhưng cũng có chút đã quá quen thuộc chuyện này.
Nguyệt Liên chạy tới lão bà liền ngăn lại: "Hàn Tô, ngươi đừng vào, đợi một lúc yên ắng sẽ qua.
Vào lúc này sẽ gây tổn hại đến chính mình."
Xem ra hôm nay là ngày Hi Hoa phát bệnh rồi.
Nguyệt Liên quay lại nói: "Thành Cơ rất dễ tổn hại đến bản thân."
Một người hầu khác lắc đầu nói: "Là nhị thiếu chủ luôn luôn căn dặn không cho người ngoài vào, huống hổ ngài ấy luôn đặt một kết giới cản không cho ai vào, chúng ta cũng không có cách.."
Nguyệt Liên nhíu mày phất tay nói: "Các ngươi đi chuẩn bị thuốc rồi đứng ngoài, tự ta đi vào."
Nguyệt Liên tung cửa chạy vào, trước mặt đã có một kết giới cản lại.
Nguyệt Liên xoay người đóng cửa lại rồi quan sát kết giới, sau dùng một đạo lực, kết giới đều vỡ nát.
Khi kết giới đổ nát cũng là lúc một cỗ ma khí tràn ra khắp nơi khiến hắn cảm thấy ngạt thở.
Hắn trấn tỉnh tinh thần nhìn cảnh vật hỗn loạn, chậu than bị hất văng tán loạn, không biết Hi Hoa có bị bỏng không.
Hắn đưa tay tạo nước, những phần than kia liền bị dội tàn, sau đó hắn mới chạy đi tìm Hi Hoa.
Nguyệt Liên dựa vào nơi ma khí thoát ra nhiều nhất mà tìm, cuối cùng cũng thấy Hi Hoa đứng trong một căn phòng nhỏ, tay cầm một cây chủy thủ từng đường từng đường rạch nát cánh tay mình, cắn răng lẩm bẩm vài câu nói khó nghe.
Nguyệt Liên sợ hãi vồ đến giựt phăng chủy thủ kia đi rồi ghìm Hi Hoa lại: "Thành Cơ..
Dừng lại!"
Nhị thiếu chủ như bị ai điều khiển, đôi mắt đỏ ngâu quay lại nhìn Nguyệt Liên, thoáng chốc đã vùng khỏi tay Nguyệt Liên mà hét lớn: "Cút hết đi, cút hết cho ta..
Ta hận các ngươi, hận các ngươi..
Các ngươi cút hết đi!"
Nói xong vùng bỏ chạy.
Nguyệt Liên rất nhanh bắt lại y mà kẹp y lại.
Chính Nguyệt Liên cũng không ngờ với thân thể này của Hi Hoa mà chính mình phải dùng linh lực để kiềm chế, nhìn qua Hi Hoa rất giống bị bạo phát ma khí.
"Thành Cơ, ngươi tỉnh lại đi.
Tỉnh lại đi..
ta là Hàn Tô..
là Hàn Tô."
"ahihi ngươi cút đi."
"..."
Lần đầu nghe Hi Hoa chửi bậy, Nguyệt Liên có chút bàng hoàng.
Vì thế mà bị mấy cú đấm của Hi Hoa va vào mặt, Nguyệt Liên mới tỉnh đi vài phần.
May mà hắn mang mặt nạ nếu không sáng mai mặt sẽ sưng mất.
Mà nếu có mặt nạ, mui tay của Hi Hoa chắn sẽ đau lắm hắn liền ôm mặt chạy theo Hi Hoa.
Thoáng thấy Hi Hoa hướng cửa chính mà chạy, Nguyệt Liên chợt nhận ra chuyện không hay, nếu Hi Hoa điên cuồng xông ra ngoài đấm người e là càng khó khống chế.
Vậy nên Nguyệt Liên vung tay, một thủy giới hiện ra kịp thời đánh bật Hi Hoa bay ngược lại.
Hi Hoa ngã xuống đất như không thấy đau liền nhổm dậy rút kiếm chém tứ tung mọi thứ.
Tuy chỉ là những đường kiếm quơ tán loạn nhưng khí thế áp bức không hề nhỏ, thảo nào nhưng lần trước thủ vệ bên cạnh y đều phải trúng vài nhát.
Hi Hoa vừa chém vừa la hét, Nguyệt Liên thấy được cạnh con mắt dữ tợn là những giọt nước mắt rơi ra, là y đang bị ác mộng, hay là bị ai đó thao túng..
Nhưng mà kiếm đao vô tình, chơi với nó có ngày thương tích.
Nguyệt Liên liền xông lên, vừa né vừa cố tiếp cận Hi Hoa.
Chỉ là người chém người né cơ hồ không có kết quả mà càng kéo dài thời gian, Nguyệt Liên có chút chùn bước, vạt áo bị cứa rách mấy đường còn Hi Hoa thì càng chém càng điên loạn, miệng vẫn không ngừng gào thét.
Y bảo đừng ai đến gần y, bảo chúng tránh xa ra, bảo chút biến đi, nhưng hiện tại ở đây chỉ có y và hắn, vậy rốt cuộc là y thấy thứ gì mà Nguyệt Liên hắn không thể thấy hay là chỉ là y tự tưởng tượng ra.
Phải làm sao đây, phải làm sao đây, hắn không thể một phát đánh ngất Hi Hoa.
Trong phòng đã rơi vào hỗn loạn, chân trần của Hi Hoa giẫm qua vô số mảnh vỡ cùng máu trên tay chảy xuống khiến tẩm cung tràn ngập mùi máu.
Chuyện này diễn ra hằng tháng e là người y máu sớm cạn mất.
Nguyệt Liên cắn răng hét lớn: "NGƯƠI DỪNG CHO TA!"
Dứt lời triệu pháp bảo một đao uy bức đối đỉnh cây kiếm kia, phút chốc cây kiếm của Hi Hoa theo đó mà vỡ nát.
Linh lực kèm theo đánh bay Hi Hoa bật ngã ra đằng sau, ma khí trong phòng cũng bị linh lực làm cho tiêu tán.
Nguyệt Liên thu kiếm rồi chạy vội đến nơi Hi Hoa nằm bất động ở đó.
Nhẹ nhàng đỡ Hi Hoa lên kiểm tra hơi thở rồi mới lay gọi: "Hi..
Ừm..
Thành Cơ..
Thành Cơ..
nhị thiếu chủ."
Nguyệt Liên liếc mắt nhìn hai bàn tay nắm chặt của Hi Hoa, trên trán y nhíu chặt rịn mồ hồi.
Nguyệt Liên liền để y tựa vào người, vẽ ra một ấn thuật đính vào ngực của Hi Hoa, một lúc thì y nôn ra một bụm máu đen, ấn đường đã không còn nhíu lại nữa.
Bất giác Hi Hoa như nửa mê nửa tỉnh động đậy trong lòng Nguyệt Liên.
Nguyệt Liên nhẹ nhàng truyền linh lực cho y, bên tai bỗng nghe y lẩm bẩm: "Ta không làm..
Ta không làm..
Ta bị oan..
Ta không biết..
mẫu thân, cứu ta với..
Làm ơn, cứu ta với.."
Nguyệt Liên ngồi xuống sàn để Hi Hoa ngồi trong lòng mình, vuốt nhẹ lưng y, lau đi vệt nước mắt lăn trên gò má, nhỏ giọng an ủi: "Ngươi bị oan, ngoan, có ta đây rồi..
sẽ không sao."
Nguyệt Liên đặt trán y lên môi mình, cảm nhận qua chuyện vừa rồi.
Cũng may hắn là chiến thần, tu vi đạt cấp thượng thần mới dễ đấu với Hi Hoa, chứ nếu gặp những tên thủ vệ cũ e là không chết cũng sẽ thương tích đầy mình.
Về việc này hắn cần phải tìm hiểu thêm.
Đưa tay bắt mạch cho Hi Hoa, lúc nãy giằng co với y có xem qua mạch tượng gần như là đập tán loạn tưởng chừng sắp tẩu hỏa nhập ma.
Bây giờ mạch tượng đã ổn định, tiếng thở trong lòng đã đều hẳn, Nguyệt Liên mới thở phào, cánh tay ôm chặt Hi Hoa hơn.
Hắn thật hận cái viễn cảnh này.
Vết thương trên tay Hi Hoa không ngừng rướm máu, Nguyệt Liên phất linh lực cho máu ngừng chảy rồi vội bế y lên, một đường đi ra ngoài.
Hắn muốn tìm một nơi sạch sẽ cho y nằm chữa thương.
Vừa đạp cửa ra ngoài đã thấy trước sân người đông càng thêm đông.
Có Cung chủ, đại phu nhân và đại thiếu chủ, đằng sau hộ vệ cũng nhiều thật.
Ngày thường không thấy đến thăm, đợi khi phát bệnh lại kéo qua một lũ, xong cũng như chúng dân đứng nhìn không thèm vào giúp.
Ta khinh thường! Nhưng thôi, tốt nhất đừng nên vào kẻo lão tử tiện tay xiên một kiếm thì lại gây thêm chuyện cho Hi Hoa.
"Dược y đâu?"
Một lão ông nghe gọi tay cầm hộp thuốc vội đi ra.
"Lão đây.."
Nguyệt Liên không nói gì, trước mọi ánh mắt đem Hi Hoa đi.
Bất giác lại nghe tiếng đại thiếu chủ gọi lại: "Ngươi mang Cơ đệ đi đâu? Phải để đệ ấy trong cung trị thương."
Nguyệt Liên nhíu mày tặng gã một cái liếc khiến gã nhất thời lui về, Nguyệt Liên trầm giọng nói: "Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có muốn nằm trị thương ở nơi đổ vỡ hỗn loạn đó không?"
Nói xong liền xoay lưng đưa y đến phòng riêng của mình.
Lão phu khi đến đó có liếc nhìn đại phu nhân rồi mới vào xử lí vết thương: "Vị công tử, ngài có thể ra ngoài được không?"
"Không thể, lão cứ làm việc của mình đi."
Dược y lại quay nhìn người phía sau, ánh mắt tỏ ra lo âu rồi cũng ngồi xuống băng bó cho Hi Hoa.
Nguyệt Liên tựa ở đầu giường chú ý quan sát, nhìn những chiếc kim châm được ghim lên cổ tay Hi Hoa trong lòng không khỏi đau lòng thay.
Tay dược y run run xoay nhẹ kim châm, Nguyệt Liên nhíu mày búng tay một cái, cả phòng liền sáng lên nhờ những chùm sương hoa lơ lửng trên trần nhà khiến ai cũng ngỡ ngàng.
Dược y tay run càng thêm run, dưới ánh sáng như ban ngày này mọi hành động đều rõ như lòng bàn tay.
Nguyệt Liên khoanh tay đứng đầu giường chằm chằm nhìn lão, bất giác hắn niệm thuật, lọ thuốc trên tay lão liền bị đổ vào thau nước lạnh vừa được đem vào, lập tức cả thau nước liền chuyển sang màu đen ngòm.
"Thuốc này là gì, thật lạ nha."
Nguyệt Liên trố mắt nói, trong tâm lại lạnh đi.
Chỉ cần qua con mắt hắn, nước trong thau đã bị nhiễm độc, độc này tuy không giết người nhưng sẽ làm vết thương khó lành, nếu không biết dùng e là thịt sẽ bị thối rửa.
Cung chủ Thành Luân nhướng cặp mày, hỏi: "Dược y..
chuyện này là gì? Sao thuốc đổ vào nước lại chuyển màu đen."
Dược y thoáng kinh hãi, đây là thuốc độc không dùng cho chữa vết thương.
Nếu như lúc trước có thể trực