Nguyệt Liên đứng bên ngoài, tuy trong lòng có chút tổn thương nhẹ nhưng cũng tự trấn định bản thân.
Lúc này Hi Hoa và hắn vốn là hai thân phận khác nhau, là hai người xa lạ.
Ở viễn cảnh này Hi Hoa đã phải trải qua nhiều bất hạnh, để tin tưởng một người không phải một sớm một chiều là có thể tin tưởng.
Nguyệt Liên tự nở nụ cười tươi, vốn dĩ ở tình cảnh thế nào, tiểu bảo bối hắn cũng đều cứng đầu, đối với người lạ chính là thập phần đề phòng, hắn sau này sẽ từ từ thay đổi y.
Cả đêm qua hắn thức trắng chỉ để canh chừng xem Hi Hoa có phát bệnh lần hai hay không! Trong thời gian đó hắn suy nghĩ, nếu thực sự muốn kéo Hi Hoa thoát khỏi viễn cảnh sớm thì phải hoàn thành tâm niệm của Hi Hoa trong viễn cảnh này.
Qua chuyện của lão dược y, phía sau chắc chắn có người giật dây lão, còn chuyện oan uổng cho Hi Hoa, chuyện hắc lao thuật kia, cũng phải từng bước giải quyết rõ ràng.
Nhưng để rõ ràng thì mấu chốt phải dựa vào Hi Hoa.
Nguyệt Liên ngao ngán than thở, số tiểu bảo bối đi đến đâu đều là trung tâm bị hại là sao nhỉ? Sau này hắn phải rèn luyện Hi Hoa bản tính độc một chút mới được, nhường nhịn hoài có ngày bị đè đầu cưỡi cổ thì không hay chút nào.
Nguyệt Liên bước vào phòng: "Y phục đến rồi đây."
Tiểu My thấy Nguyệt Liên, hai mắt liền long lanh, nàng đi đến muốn nhận y phục, Nguyệt Liên vội thu lại hỏi: "Ngươi làm gì?"
Tiểu My ngơ ngác đáp: "Ta giúp nhị thiếu chủ thay đồ."
Nguyệt Liên nhăn mặt xua tay: "Ngươi là nữ tử sao có thể làm việc này.
Ngươi đi ra ngoài tiếp tục công việc..
Để việc này cho ta.
Đi đi, nhanh cho nhị thiếu chủ dùng bữa."
Tiểu My gật gật rồi xoay lưng bưng chậu nước ra ngoài.
Nguyệt Liên đóng cửa rồi quay lại nhìn Hi Hoa cười tươi: "Nhị thiếu chủ, mang y phục nào."
Nhị thiếu chủ miết lọn tóc, thu ánh mắt đề phòng lại, đứng dậy cho Nguyệt Liên thay y phục.
"Hàn Tô"
"Vâng."
"Ngươi có sợ ta không..
Đêm qua..
Có sợ không?"
Nguyệt Liên có chút dừng tay, nói là sợ thì không đúng, phải là kinh ngạc, lần đầu thấy Hi Hoa hắc hóa mất khống chế, hắn là thần cũng bị dọa một phen huống chi những kẻ bình thường khác.
"Là kinh ngạc..
nhưng trông qua tốt hơn những con quỷ quái ta từng gặp.
Người là đẹp nhất."
"Ta..
so sánh với quỷ quái?"
"À không..
Là người đẹp nhất ta từng gặp."
"..."
Mặc y phục xong là mang giày.
Nguyệt Liên nâng lòng bàn chân Hi Hoa nhìn rồi nói: "Để chống cho vết thương hở, ngươi nên hạn chế đi lại.
Sang hôm sau ta sẽ đi lấy ít mỡ trăn, giúp người bôi vào vài chỗ nứt nẻ."
Nhị thiếu chủ lắc đầu nói: "Ta quen rồi, không cần nhọc lòng về việc đó."
"Ta vẫn muốn đi lấy."
"Ngươi là thủ vệ của ta!"
"Ta không còn là thủ vệ của người nữa."
Cả căn phòng bỗng rơi vào im lặng.
Nguyệt Liên ngẩng mặt nhìn khuôn mặt chết lặng của Hi Hoa.
Đôi mắt mở to nhưng chứa đầy sự sững sốt và sốc.
Ra là vậy..
đã không còn là thủ vệ nữa.
Nhị thiếu chủ vội thu chân mình lại từ tay Nguyệt Liên, một lần nữa cảm giác đau đớn lại đè nặng tâm y.
Lại một người nữa đi rồi, cứ ngỡ người trước mặt giống như lời ngưỡng mộ của Tiểu My, đáng tin cậy nhưng tốt cuộc qua một đêm sớm cũng đã rời đi.
Vậy mà..
lời hứa cùng y đồng hành một năm..
"Ngươi đi đi.".
Nhị thiếu chủ nhàn nhạt nói, nếu đã không còn là thủ vệ của y nữa thì nên sớm rời đi, hà cớ phải ở lại chăm y như thể ban y chút ân tình trước khi rời bỏ y, y không cần.
Dứt khoát sẽ tốt hơn là dây dưa..
Y..
Không cần nữa..
Nhìn vẻ mặt bí xị như bánh bao chiều của Hi Hoa làm Nguyệt Liên không nhịn được phì cười: "Người nghỉ nhiều rồi.
Ta không đi."
Nhị thiếu chủ trừng mắt nhìn Nguyệt Liên, hắn ở đây chẳng lẽ còn muốn chế giễu khinh tởm y xong mới rời đi sao.
Nguyệt Liên lắc đầu cầm lại chân y tiếp tục thoa thuốc, nói: "Ta bị giáng chức rồi.
Từ nay người cứ gọi ta là Tô Quản Gia."
"..."
Nhị thiếu chủ ngơ ngác hỏi: "Cái gì? Tô Quản Gia? Ai ban?"
Nguyệt Liên gật đầu, vui vẻ kể: "Ta tự phong.
Hôm qua ta dùng thân phận thủ vệ cứu người ra, lại làm dược y chữa cho người, cả đêm làm nhũ mẫu canh chừng người, sáng ra chỉ đạo sửa chữa tẩm cung, rãnh rỗi tưới cây pha trà, đến giờ thì lăn vào bếp nấu nướng.
Ta nghĩ đi nghĩ lại thân làm thủ vệ không nói lên hết nhiệm vụ của ta nên ta tự muốn làm quản gia, việc trong phủ, ta bao trọn, dễ dàng giúp đỡ người..
hì hì."
Nhị thiếu chủ nghe vậy có chút ngẩn người, sau lại phì cười nói: "Làm ta cứ tưởng.."
Nguyệt Liên cau có: "Suốt ngày cứ tưởng, cứ tưởng..
Bậy bạ..
Đáng bị trách phạt."
Nói xong hắn gãi vào lòng chân Hi Hoa khiến y giật bắn người, nhịn cười la lối: "Hàn Tô!..
A..
nhột..
haha..
Ngươi khinh chủ."
Bữa sáng rất nhanh được bày ra, Nhị thiếu chủ nhìn đống đồ trên bàn, lại nhìn mọi người xung quanh: "Nhiều quá!"
"Bổ máu."
"Không ăn hết nổi."
"Vậy chúng ta sẽ nhịn ăn cùng người."
"..."
Nhị thiếu chủ nhìn Nguyệt Liên, chắc chắn là do Nguyệt Liên chỉ dạy.
Hắn bước đến nhìn bàn ăn bốn món ít ỏi thật có chút bất lực, lại đẩy cho y dĩa thịt bò nói: "Là ta nấu, người thử xem có hợp khẩu vị không? Không hợp thì ăn cháo, uống bát canh xương hầm rau củ này đi."
Nguyệt Liên biết nấu ăn, đây là lần đầu nên Nhị thiếu chủ cũng muốn thử xem sao.
Quả nhiên không tệ chút nào.
Mọi người trông Hi Hoa có vẻ hài lòng liền thở phào nhẹ nhõm, không bị cho nhịn đói rồi.
Nguyệt Liên cầm đũa đứng cạnh gắp cho Hi Hoa ăn, nói: "Mỗi bữa không cần ăn nhiều, chỉ cần ăn đủ chất, người sẽ sớm hồi phục sức khỏe.
Sau này muốn ăn gì thì cứ sai bảo, ta sẽ nấu cho Nhị thiếu chủ ăn."
Mọi người theo hiệu lệnh của Nguyệt Liên mà đi ra ngoài.
Đợi cho Hi Hoa ăn xong rồi Nguyệt Liên mới bưng lên một chén thuốc.
Hi Hoa cũng rất ngoan ngoãn uống, có lẽ y đã quen với việc uống thuốc rồi.
"Đắng không?"
"Đắng."
"Kẹo mạch nha, ăn không?"
Nguyệt Liên mở ra một gói bọc kẹo, Hi Hoa cũng không ngừng ngại lấy một viên ăn trông có vẻ rất vui.
Cũng may ở viễn cảnh này Hi Hoa còn khứu giác và vị giác, nhìn y ăn uống ngon miệng làm Nguyệt Liên cũng bớt đi buồn đau trong lòng.
Đợi Hi Hoa uống thuốc xong, công việc như ngày thường lại bắt đầu.
Nguyệt Liên nhìn Hi Hoa phê tấu, luyện kiếm đến nỗi bây giờ đều tự ý cùng y làm mọi chuyện.
Hai người song kiếm từng đường múa dưới gốc ngọc lan ở hậu viện.
Từng cánh hoa rơi theo đường kiếm bay phiêu phiêu trong gió tạo nên khung cảnh đẹp vô cùng.
Hôm nay cả hai cũng đem kiếm ra hậu viện nhưng Cung chủ Thành Luân cũng đã đến, việc luyện kiếm cùng nhau đành gác lại.
Không biết Thành Luân có chuyện gì muốn nói với Hi Hoa mà không cho ai vào.
Nguyệt Liên tự ở biệt viện luyện kiếm, bất giác có một bóng hình xuất hiện ở cành ngọc lan.
Nguyệt Liên thu kiếm nhìn lên, là gã chỉ đường lúc trước.
"Không ngờ ngươi lại tài năng đến vậy, nhị thiếu chủ lần này vơ được một trân bảo tốt."
Nguyệt Liên cười hừ đáp: "Huynh đài thật quá khen, ta không phải trân bảo."
Gã chỉ đường vung chân nhảy xuống vui vẻ nói: "Đừng khiêm tốn quá.
Này, biết nhau cũng đã lâu mà quên không giới thiệu, ta tên Chung Uyển Vệ.
Ngươi tên Hàn Tô đúng không?"
Nguyệt Liên gật đầu, Chung Uyển Vệ thấp hơn hắn một chút nhưng chắc già hơn hắn, trông có vẻ khá đứng người, có lẽ nơi này gã khá quen thuộc, tìm hiểu một chút cũng rất tốt.
Nguyệt Liên ngồi xuống ghế gỗ hỏi: "Ngươi sao lại ở đây?"
"Ta theo cung chủ, cung chủ đi đâu ta đi đó."
Nguyệt Liên ngạc nhiên: "Ngươi theo hầu Cung chủ!"
Chung Uyển Vệ khoanh tay tự hào: "Đúng vậy! So ra chức của ta cao hơn ngươi nhiều, ngươi nên gọi ta một tiếng Vệ Đại Ca."
Nguyệt Liên bật cười phất tay nói: "Gọi Vệ thúc thúc còn tốt hơn."
Chung Uyển Vệ nhăn mặt bức xúc: "Ngươi..
Hừm.
À này, ngươi sắp tới vẫn tiếp tục ở đây sao?"
"Không ở đây thì ta ở đâu?".
Nguyệt Liên bình thản uống trà, Chung Uyển Vệ gãi đầu nói: "Mấy hôm trước người người qua rủ rê ngươi, ngươi thật tâm trung thành với nhị thiếu chủ sao? Tự chôn vùi tài năng nơi này.."
Chung Uyển Vệ chưa nói hết đã bị một cái liếc lạnh thấu xương của Nguyệt Liên làm gã rùng mình.
Nguyệt Liên đặt chén trà xuống một cái cạch, tươi cười nói: "Tài năng của ta ở nơi này mới được bộc lộ.
Cứ nghĩ ngươi khác đám kia, không ngờ cũng chung một bè."
"Ây..
không.."
"Để ta nhắc lại, ngày hội so tài tháng trước, chắc hẳn ngươi đã nghe ước nguyện của ta là gì.
Bỏ cả chức cao, địa vị, giàu sang chỉ để bên cạnh phò tá nhị thiếu chủ.
Các ngươi căn bản không bao giờ để nhị thiếu chủ vào mắt mới có thái độ như vậy..
Ngươi, ta không muốn thấy mặt nữa.
Nếu không phục, đánh một trận trước rồi những chuyện khác tính sau."
Vốn dĩ mấy ngày này bị đám người lôi lôi kéo kéo, bên tai toàn điều xằng bậy hạ thấp Hi Hoa xuống làm cho Nguyệt Liên bực bội trong người, nay có kẻ nói trên bậc, hắn cũng muốn xả tức.
Chung Uyển Vệ nhăn mặt cười khổ nói: "Ta không có ý đó..
A, ngươi thích động thủ vậy sao? Được được, muốn đấu thì đấu nhưng là so tài chứ ta không có ý thái độ gì với nhị thiếu chủ..
Ta rất yêu ngài ấy."
"..."
Trước mặt ta mà dám nói yêu Hi Hoa sao.
Nguyệt Liên nhíu mày xông đến.
Thành Cơ đi sau Thành Luân ở biệt viện không nói, nét mặt đã không còn tự nhiên.
Thành Luân đi trước khẽ buông tiếng thở dài nói: "Chuyện đã qua rồi.
Lần này các thế gia sẽ đến Huyết Hàn Cung, dù muốn hay không con cũng không được làm Huyết Hàn Cung khó xử."
Thành Cơ cúi đầu nói: "Con có thể không góp mặt."
"Hừ!".
Thành Luân quay người nhìn lại y, lạnh giọng nói: "Hèn nhát, nhu nhược.
Miệng luôn minh bạch nhưng lại không dám đối mặt, Huyết Hàn Cung không có một người không có tiền đồ."
Thành Cơ vội cúi người nhận tội: "Phụ thân bớt giận, là nhi tử hành xử không đúng!"
Thành Luân phất tay áo khẽ thở ra rồi nói: "Con tự sắp xếp đi!".
Ông xoay người bước đi được hai bước thì đã có một bóng người ngã nhào xuống trước mặt khiến ông giật mình, nhìn lại người nằm dưới đất ông mới kinh ngạc: "Chung Uyển Vệ?"
Từ ngói cung, Nguyệt Liên đáp một cái liền hạ mình xuống.
"Hàn Tô, có chuyện gì vậy?".
Nhị thiếu chủ bước vội đến nhìn vết xước trên mặt của Nguyệt Liên.
Chung Uyển Vệ từ từ ôm ngực bò dậy, khóe miệng đã rỉ dòng máu.
Hai tay Nguyệt Liên nằm quyền trông có vẻ rất giận dữ hướng Hi Hoa nói: "Lời lẽ không đúng, ta thay ngài dạy dỗ hắn."
Thành Luân nhìn Chung Uyển Vệ, có chút lạnh nhạt hỏi: "Hắn là thủ vệ của ta, ngươi dám sao?"
Nguyệt Liên không kiêng nể nói: "Ta đương nhiên biết hắn là thủ vệ của cung chủ nhưng thân là người đứng đầu thủ vệ Huyết Hàn Cung mà lời nói không hay với chủ tử của ta, ta sẽ không nhân nhượng."
Chung Uyển Vệ tức giận nói: "Cái gì mà không hay, ta chỉ hỏi ngươi vài câu bâng quơ, ngươi lại dám hạ thủ."
Nguyệt Liên khoanh tay nói: "Vậy thì ngươi nên nhớ lại xem ngươi nói bâng quơ cái gì mà để ta phải đánh ngươi!"
"Ngươi.."
"Câm miệng, không ra thể thống gì!"
Thành Luân quát lớn, Chung Uyển Vệ vội lùi ra sau.
Nhị thiếu chủ lay tay Nguyệt Liên ra hiệu hắn im lặng.
Nguyệt Liên coi như thả lỏng đứng sau y.
"Chung hộ pháp, tính tình Hàn Tô không mấy ôn hòa, ngươi rốt cuộc nói bâng quơ câu gì mà khiến hai người xung đột.".
Nhị thiếu chủ hướng Chung Uyển Vệ hỏi, Chung Uyển Vệ lau vết máu thở dài nói: "Là Hàn Tô hiểu sai ý, Nhị thiếu chủ không cần lo lắng."
Nguyệt Liên hừ một tiếng, rõ ràng không dám nói, hà cớ phải đổ lỗi cho nhau.
Thành Luân nhìn một lúc rồi nói: "Thành Cơ, hình như con chưa dạy qua quy củ cho thuộc hạ của mình.
Chuyện này, tự ba người đến nhận phạt ở hắc lao."
Thành Luân phất tay áo rời đi.
Nguyệt Liên không hiểu gì chỉ thấy Chung Uyển Vệ hậm hực đi đến: "Do ngươi đó, ảnh hưởng đến nhị thiếu chủ."
Nguyệt Liên lại muốn đánh gã: "Ngươi còn nói!"
Nhị thiếu chủ đẩy hai người ra, nhăn mặt nói: "Còn muốn đánh nhau sao?"
Chung Uyển Vệ thu tay hậm hực rời đi.
Nhị thiếu chủ lại nhìn qua Nguyệt Liên, khẽ thở dài nói: "Ngươi theo ta.
Lần này phải phạt cho nhớ."
Nguyệt Liên đi sau y, không chút lo âu nói: "Phạt thì phạt.
Ta không sợ."
Nhị thiếu chủ đưa mắt nhìn Nguyệt Liên, sau lại mỉm cười, ánh mắt như nước thu lắng đọng.
Nhị thiếu chủ biết lời nói bâng quơ của Chung Uyển Vệ, nó vốn đã trở thành bình thường đối với y, nhưng mà lần đầu tiên có người dám đánh gã để phản bác lời nói đó chỉ duy nhất có Hàn Tô.
Điều này làm y có chút cảm động, trong lòng bỗng thấy ấm áp.
"Hàn Tô, trên người ngươi có vết thương không?"
Nguyệt Liên lắc đầu đáp không, y chắp tay sau lưng hạ giọng nói: "Vậy thì đến hắc lao cũng ta nhận phạt.
Nếu ngươi bị thương, hình phạt có thể giảm."
Nguyệt Liên khoanh tay, sau lớp mặt nạ là một gương mặt phấn khởi nói: "Không cần, ta đủ sức lãnh phạt của ta và cả phần của ngươi.
Yên tâm đi."
"Ngông cuồng."
Nhị thiếu chủ xoay mặt đi trách nhẹ.
Nguyệt Liên vui vẻ đi theo sau.
Qua một ngày ở hắc lao.
Nhị thiếu chủ chật vật đỡ Nguyệt Liên đi về, lại trách móc: "Nói ngươi đừng ngoan cố ngươi không chịu nghe.
Hà cớ phải lĩnh phạt thay ta, giờ bản thân bị đánh đến ma quỷ không nhận ra kìa..
ây cẩn thân bậc cửa."
"Đau!"
Nhị thiếu chủ đẩy cửa đặt Nguyệt Liên nằm xuống giường, loay hoay đi tìm thuốc.
Nguyệt Liên nhìn Hi Hoa mò mẫm khắp phòng làm hắn nhớ lại hồi ở Thiên Cửu lúc y tìm thuốc cho hắn, lo lắng đến luống cuống.
Nhưng sự thật hình phạt này đối với hắn không bằng thiên lôi giáng xuống, hắn không đau chút nào.
Nhưng tận dụng được tiểu bảo bối chăm sóc một chút cũng rất thích.
"Ngươi chờ một chút, ta đi tìm dược y."
"Ây, không cần..
Ta cũng biết thuốc, nhị thiếu chủ giúp ta lấy cái hộp dưới gầm giường."
Nhị thiếu chủ theo lời đi lấy, Nguyệt Liên búng tay, những đóa hoa Sương Hoa liền phát sáng làm