Người dịch: Tồ Đảm Đang
Phó Gia chưa chạy được mấy bước thì Đại Đầu đã phản ứng kịp, nhanh tay nhanh mắt lôi cậu lại: "Đi đâu đấy?"
"Tôi..." Phó Gia dừng lại, vội vàng giải thích.
"Tôi đi tìm bạn."
Đại Đầu không tin nổi: "Bạn, nhóm khóa trên bên kia là bạn cậu?"
Phó Gia bị cậu ấy nói cho ủ rũ, đúng là cậu và Lục Tề An không tính là bạn bè được, lúc nãy Đại Đầu hỏi nhanh nên cậu trả lời cũng nhanh, bịa ra nói đại thôi.
Nhưng dù không được tính là bạn đi nữa thì cũng đã từng nói với nhau mấy câu rồi, cậu qua đó tìm hắn, không phạm pháp đúng chứ?
"Không tính là bạn, nhưng mà có chút qua lại...!không phải, cũng không phải là qua lại..." Phó Gia càng nói càng sai, càng nghĩ càng cảm thấy mình nông nổi.
Lục Tề An chẳng qua chỉ là nhìn cậu một cái thôi mà cậu đã máu dồn lên não, co cẳng chạy sang chỗ hắn mà coi được sao.
Đại Đầu bị dáng vẻ xoắn xuýt của cậu chọc cười: "Rốt cuộc là sao? Được được được tôi hiểu rồi, cậu không có qua lại với người ta, nhưng mà muốn nuôi dưỡng tình bạn đúng không?" Cậu ấy vỗ vai Phó Gia, an ủi nói.
"Không sao, lần sau tôi dựng dây bắt cầu cho cậu, cậu nói đi, cụ thể là vị đàn anh nào?"
Phó Gia không trả lời, quay đầu sang nhìn về phía Lục Tề An, phát hiện hắn không chỉ không còn nhìn về hướng này nữa, thậm chí còn quay sang hẳn một hướng khác, giống như cái chạm mắt vừa rồi chỉ là ảo giác của Phó Gia vậy.
Từ cuối tháng năm, sau lần Lục Tề An đến trung học số 16 tìm cậu, cậu không gặp lại Lục Tề An thêm lần nào nữa.
Cậu rất tự giác nên không đi tìm hắn nữa, bởi vì cậu luôn không kiềm chế được nhớ lại lần cuối cùng Lục Tề An mắng cậu "Cậu lên cơn gì vậy", và cả dáng vẻ đập cửa rời đi sau đó, suy nghĩ đến mức cả người cậu run lên.
Phó Gia nghĩ nghĩ, nói với Đại Đầu: "Cậu biết Lục Tề An khóa trên không? Tôi muốn làm quen cậu ấy."
"Hả?" Nghe đến cái tên này, Đại Đầu ngơ ngác.
Phó Gia sợ cậu ấy nghe không rõ, nhắc lại một lần nữa: "Lục Tề An." Cậu không hề cảm nhận được mình gằn ba chữ này mạnh như thế nào, mạnh đến mức gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Đại Đầu cười khan một tiếng: "Cái này hơi khó..."
Phó Gia cảm nhận được sự khó xử của cậu ấy, nhưng cũng không thất vọng: "Không sao, cảm ơn cậu Đại Đầu, tôi tự nghĩ cách vậy."
"Đợi chút." Biểu cảm của Đại Đầu nghiêm túc.
"Lần này tôi thử xem vậy, Phó Gia.
Không giấu gì cậu, nguyên trường này tôi có thể nắm được trong lòng bàn tay, cũng tính là hàng cao thủ giao tiếp đấy, nhưng duy nhất có Lục Tề An khóa trên là tôi bó tay, lần này cậu nhờ tôi giúp thì tôi thử xem sao."
Bạn bè của Đại Đầu nghe cậu ấy nói vậy xong thì sắc mặt nghiêm túc lên: "Đại Đầu, cái này không nói chơi được đâu nha."
Đại Đầu cúi đầu xuống, vẻ mặt có vẻ hơi lạc lõng: "Nếu như tôi chọc trúng hắn, sau này ở trường không yên ổn được nữa thì các cậu đừng bỏ rơi tôi nhé."
Bạn bè nhìn nhau, rối rít tỏ vẻ rằng tuyệt đối sẽ cao chạy xa bay.
Lửa giận của Đại Đầu bốc cao lên, chụp lấy ai là đánh một trận, đám con trai thoắt chốc đã bu lại thành một nùi, lại đùa giỡn náo nhiệt giống hệt như trước.
Trước khi gia nhập với bọn họ, Phó Gia lại nhìn về phía của Lục Tề An một lần nữa.
Ở đó không còn hình bóng của Lục Tề An nữa rồi.
Trong lòng Phó Gia có một sự lạc lõng không thể diễn tả được bằng lời, cậu nhìn khắp cả sân vận động, ánh mắt nhìn xuyên qua dòng người hỗn tạp, từ đầu này nhìn đến đầu kia, lặp đi lặp lại như thế, nhưng vẫn không có kết quả.
"Cậu còn kiếm gì nữa vậy, lại đây nhanh lên!" Đại Đầu gọi cậu một tiếng.
Phó Gia mới hoàn hồn trở lại.
Cậu chơi cùng với bọn Đại Đầu mãi đến khi mặt trời lặn về phía tây, người ở sân bóng sắp về hết cả rồi.
Đám người chơi cùng với Lục Tề An trước đó không biết đã rời đi từ lúc nào, cùng với đó là những khán giả vây xem cũng đã bỏ đi, cả sân bóng trở nên trống trải.
Tâm tư của Phó Gia rời khỏi ba chữ "Lục Tề An" này chưa được bao lâu thì đã quay trở lại rồi, cậu không kiềm được hỏi Đại Đầu: "Nghe các cậu hình dung, Lục Tề An hình như rất đáng sợ?"
Bạn của Đại Đầu đi trước, cậu ấy ở lại sân bóng nói chuyện với Phó Gia.
Cậu ấy gật đầu mạnh: "Rất đáng sợ, cậu tưởng tượng được không, giáo viên hay mời hắn giúp ra đề thi cho khóa dưới, loại độ khó đúng là làm người ta sướng muốn chết."
"Chỉ vậy thôi?"
"Vậy còn chưa đủ nữa hay gì? Cậu ta còn khủng khiếp hơn cả giáo viên lục trung, cậu muốn khủng khiếp cỡ nào nữa mới được?" Đại Đầu nói.
"Tôi nói với cậu nhé, chuyện kết bạn này nhất thời nóng đầu không được đâu, đàn anh Lục Tề An này đã thể hiện rõ không thèm làm bạn với bọn mình rồi, thì còn ai dám tới gần hắn nữa?"
Phó Gia cười lên.
Đúng vậy thật.
Người lớn gan cỡ cậu đây, dám nhổ râu cọp hết lần này đến lần khác cũng chỉ có mỗi cậu mà thôi.
Sau khi nói chuyện xong, Đại Đầu về nhà, Phó Gia quay về phòng ngủ.
Trên đường đi, cậu cố gắng nhớ lại Lục Tề An có đáng sợ như Đại Đầu đã hình dung hay không, đáp án có được là phủ định.
Mặc dù Lục Tề An luôn đối xử lạnh nhạt với cậu, không thèm quan tâm, nhưng Phó Gia chưa bao giờ cảm thấy hắn đáng sợ.
Về nguyên nhân thì có lẽ là vì cậu đã nhìn quá nhiều mặt dịu dàng của Lục Tề An dành cho Lâm Phong Tầm rồi.
Thật sự là quá nhiều, quá nhiều, nhiều đến mức khi cậu nhắm mắt lại cũng sẽ bất cẩn mà đưa mình vào trong đó.
Có Đại Đầu đồng ý giúp đỡ, Phó Gia tạm thời nhịn lại được, chuyên tâm cho việc học tập, đúng lúc có một việc làm cậu sứt đầu mẻ trán.
Trung học số 6, thế mà lại có kiểm tra tuần.
Lần đầu tiên cậu nghe thấy thứ này, thái độ mờ mịt của Phó Gia làm Đại Đầu rất kinh ngạc: "Sao, đâu phải hồi lớp mười không có."
Lúc này cậu mới nhớ đến lại thân phận bí mật chuyển trường của mình, nên nói đại cho qua: "Tôi còn tưởng lên lớp 11 sẽ khác."
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Đại Đầu cười khổ.
"Trường lục trung này không có kiểm tra ngày đã là tốt lắm rồi."
Phó Gia phiền não túm lấy tóc mình: "Thường thì tuần đầu tiên sẽ kiểm tra cái gì?"
Đại Đầu hồi tưởng lại một chút: "Chắc không khác mấy với hồi lớp 10, lúc đó là kiểm tra lại kiến thức cấp hai trong tuần đầu tiên, lần này chắc cũng vậy, kiểm tra kiến thức của lớp 10."
Đầu của Phó Gia phình to ra: "Có giới hạn kiến thức trọng tâm không?"
Ánh mắt Đại Đầu nhìn cậu khác đi: "Mới tuần đầu mà còn đòi giới hạn trọng tâm, tất cả đều là trọng tâm đó!"
Phó Gia chỉ có thể ngậm miệng lại.
Thế là tuần đầu tiên này Phó Gia không chỉ phải bán mạng theo kịp tiết tấu của giáo viên lục trung, mà còn dành thời gian ra đi