Người dịch: Tồ Đảm Đang
Phó Gia đang run.
Tay cậu ôm càng lúc càng chặt, càng chặt thì sự run rẩy càng rõ ràng hơn.
Truyện Sủng
Cậu quá dùng sức làm cho cổ và vai của Lục Tề An đều cảm thấy hơi khó chịu, nhưng Lục Tề An không hề lên tiếng nhắc cậu.
Phòng y tế của trường gần với khu ký túc xá, cách khu chạy điền kinh khá xa, vì vậy Lục Tề An dẫn Phó Gia vào phòng y tế khẩn cấp bên trong nhà thể thao, nơi đây mặc dù gần và tiện nhưng thường không có giáo viên đến trực ban.
Không có giáo viên, nhưng cửa phòng không khóa.
Lục Tề An đi vào trong, hạ người xuống ở trước ghế sofa: "Xuống đi."
Phó Gia vẫn lề mề không phản ứng gì.
Lục Tề An đổi thành giọng nói nghiêm khắc: "Đi xuống."
Lần này, Phó Gia đã ngoan ngoãn buông tay ra.
Chân cậu chạm đất, một chân dẫm lên lớp gạch men sứ lạnh lẽo, lúc này mới phát hiện họ đã để lại chiếc giày ấy của cậu trên sân điền kinh rồi, bây giờ cậu đang để chân trần một bên.
Phó Gia co ro ngón chân lại, dè dặt nhìn Lục Tề An một cái.
Lục Tề An giả vờ như không nhìn thấy, nói: "Cậu ở đây trước, tôi đi tìm giáo viên."
Phó Gia vội vàng lắc đầu: "Không cần! Cậu cứ ở lại đây đi..."
Cậu nhìn lung tung khắp nơi: "Ở đây không đóng cửa, không chừng hôm nay có giáo viên trực ban, có lẽ một lúc sau sẽ đến thôi, chúng ta có thể cùng ngồi đây đợi họ."
Mặc dù khi nói câu này Phó Gia rất tự tin, nhưng khi nói xong cậu liền không tự tin nữa rồi, do dự mãi rồi thêm một câu: "Có được không..."
Lục Tề An đứng thẳng người dậy, nói: "Văn phòng bên cạnh có người, tôi đi hỏi."
Phó Gia ngồi trên ghế sofa, Phó Gia do dự vân vê đệm sofa gật đầu.
Phó Gia lo lắng hắn có đi mà không có về, nhưng Lục Tề An nói sẽ nhanh chóng quay lại thì đúng là trong vòng năm phút đã quay lại rồi.
"Giáo viên trực ban có việc, tôi đã liên lạc với cô ấy, cô ấy sẽ quay lại trong vòng hai mươi phút nữa."
Phó Gia ừm một tiếng, nhưng trong lòng không hề quan tâm giáo viên có đến hay không, nói với hắn: "Cảm ơn cậu...!Vậy giờ cậu đi đâu, cậu phải về lớp học sao?"
Cậu nhìn Lục Tề An, ánh mắt rất thẳng thắn.
Cậu muốn Lục Tề An ở lại đây.
"Tôi không phải người bệnh cũng không phải bác sĩ, không có lý do ở lại đây." Lục Tề An nói.
Ánh mắt Phó Gia ảm đạm đi trong chớp mắt, vai rũ xuống, ngay cả lưng cũng khom xuống theo.
Cậu thể hiện sự thất vọng của mình bằng tất cả mọi thứ có thể có thể thể hiện cảm xúc trên cơ thể cậu.
Cậu nói nhỏ: "Cậu làm gì cũng cần lý do cả."
Giọng cậu rất nhẹ, giống như cuối cùng cũng hiểu ra một đạo lý.
"Cậu nói gì?" Lục Tề An cau mày lại.
Phó Gia hít sâu một hơi, thẳng lưng trở lại, nói: "Chân tôi rất đau, tôi sợ, tôi muốn cậu ở đây với tôi, lý do này có đủ hay không?"
Lục Tề An hơi ngẩn ra.
Người bình thường có như vậy không? Nói câu "tôi sợ" hùng hùng hổ hổ như vậy, còn vẻ mặt thì cực kỳ khẳng định.
Lục Tề An không trả lời ngay, hắn hiểu Phó Gia đang vô cớ kiếm chuyện, bất luận là nhìn từ mặt nào hắn cũng đều nên quay về lớp.
Hắn không xin nghỉ với giáo viên, Phó Gia cũng không.
Hắn về sân điền kinh, nói với giáo viên rõ tình hình của mình trước, rồi giải thích với thầy của Phó Gia, không thì giữa tiết học học sinh đi đâu không rõ sẽ mang đến không ít phiền phức cho giáo viên.
Hắn biết mình nên làm gì, cũng hiểu mình không nên làm gì, nhưng lại không từ chối Phó Gia ngay được.
Sau khi suy nghĩ rất nhiều, trong tim Lục Tề An chỉ còn lại câu nói này thôi.
Phó Gia nói cậu ấy đau, nói cậu ấy sợ.
Sofa phòng y tế rất nhỏ, vừa đủ hai người họ ngồi, khoảng trống giữa hai người họ không đến một hai nắm tay, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào nhau.
Một lúc sau, hai người đều không nói chuyện, chỉ ngồi với nhau thôi.
Tay Phó Gia dần dần ướt đẫm mồ hôi.
"Tôi..." Cậu nói.
"Tôi chỉ cần cậu ở lại cùng tôi đợi cô giáo đến là được, chỉ cần hai mươi phút thôi."
Lục Tề An không nhìn cậu, thấp giọng ừm một tiếng.
Phó Gia nhìn trộm hắn vài lần, thấy hắn không tức giận, cũng không cau mày lại thì tâm trạng thả lỏng đi một ít.
Phó Gia vắt óc nghĩ phải nói cái gì đó để Lục Tề An vui lên, từ việc học liên tưởng đến kiểm tra tuần, rồi lại liên tưởng đến bảng điểm một cách nhanh chóng.
"Đúng lúc tôi có đem bảng điểm kiểm tra tuần." Ngữ điệu của cậu giống như đang dâng hiến bảo vật.
"Có thể cho cậu xem đấy."
Trước đó vì Đại Đầu muốn nhìn trộm nên cậu tiện tay nhét bảng điểm vào trong túi, bây giờ hứng chí lấy ra, dấu vết bị vò lại rất rõ ràng, trước đó cho Đại Đầu xem thấy chẳng sao, bây giờ cầm nó đến trước mặt Lục Tề An, Phó Gia lại không đưa ra được.
Cậu nói: "Đợi một chút." Rồi ép thẳng lại các nếp nhăn trên mặt giấy.
Lục Tề An nhìn tờ giấy nhăn nhúm ấy, nhớ đến lần đó Phó Gia dùng băng keo dán vở bài tập của mình lại, đến căn hộ tìm hắn dạy phụ đạo, trên mặt còn bị thương.
Cả hai lần tình trạng đều giống nhau, hắn hỏi: "Sao lại nhăn?"
Phó Gia không nhớ đến chuyện lần đó, nói: "Tôi tự vò."
Giọng của Lục Tề An lạnh lùng: "Phó Gia, cậu tự té mà có thể té tới mức dao cứa lên mặt, tự xé sách rách rồi còn tự mình dán lại, bây giờ còn vò nhăn bảng thành tích của chính mình, tiếp đó có phải cậu muốn nói hôm nay cậu tự dẫm lên gót chân mình bị thương không?"
Lời vừa ra, Lục Tề An hơi kinh ngạc.
Hắn vì một lời nói dối nhỏ của Phó Gia mà lại nói ra những lời mất khống chế, giống như một người bị làm cho tức giận mất đi lý trí vậy.
Phó Gia sững sờ, bàn tay ướt đẫm mồ hôi mất đi cảm giác, mực trên giấy đã bị cậu cọ thấm lan ra cả.
Hai tay cậu cứng đờ, nói: "Lần này là thật, vì có người muốn xem bảng điểm của tôi, tôi thấy ngại nên đã vo nó thành cục lại."
Cậu đặt tay lên che bảng điểm lại: "Vậy...!vậy thôi không xem nữa."
Lục Tề An ổn định lại tâm trạng, nói: "Không sao, đưa tôi xem."
Phó Gia nói: "Giấy bẩn quá, tôi đọc cho cậu nhé?"
Lục Tề An đưa tay ra, đẩy ngón tay của Phó Gia ra rồi trực tiếp rút bảng điểm đi.
Tay Phó Gia cứ giữ mãi ở tư thế bị đẩy ra như vậy.
Trên giấy, hàng chữ "Hạng 18" là rõ rệt nhất, ngoài ra, trên giấy đều không có chữ đỏ nào, chứng tỏ rằng Phó Gia không có một nào dưới trung bình.
Đối với một học sinh chuyển từ trường trung học 16 đến trung học số 6 mà nói, lần đầu tiên tiếp xúc với loại kiểm tra tuần biến thái này mà có thể thi được thành tích này đã tính là rất cừ rồi.
Mặc dù...Lục Tề An đã tiết lộ đề cho cậu.
"Tại sao phải ngại? Làm không tệ." Nói rồi hắn xếp bảng điểm lại đưa lại cho Phó Gia.
Phó Gia cực kỳ vui vẻ: "Tôi làm không tệ sao?"
Cậu quá vui vẻ, quên mất phải cầm lấy.
Cậu không cầm lấy nên Lục Tề An liền nắm lấy cổ tay của cậu, kéo tay cậu lại, rồi đặt bảng điểm đã gấp lại ấy vào lòng bàn tay cậu.
"Mặc dù là không tệ, nhưng cũng không tính là tốt, vẫn còn có thể tiến bộ hơn, đừng buông lỏng trạng thái."
Phó Gia ngơ ngác nhìn lòng bàn tay mình, rồi lại ngơ ngác nhìn Lục Tề An.
Là ảo giác của cậu sao?
Lục Tề An đã khen cậu, thái độ lại còn dịu dàng như vậy nữa.
Cậu chỉ có hạng 18...!thành tích như vậy cũng được sao?
Có thể làm hắn thích sao?
Ngay khoảnh khắc Lục Tề An sắp buông tay, đầu ngón tay sắp rời khỏi ra ấy, Phó Gia trở tay nắm tay hắn lại.
"Lục, Lục Lục Tề An, tôi...!tôi có lời muốn nói với cậu!" Cậu nói lắp bắp, nhưng ngữ khí rất quả quyết.
Đột nhiên bị nắm tay lại, Lục Tề An khó có thể giữ được bình tĩnh.
Sắc mặt hắn sa sầm, nhưng ít nhất là không vung tay của Phó Gia ra, cũng không cau mày lại.
"Cậu muốn nói thì cứ việc nói, nói chuyện không cần phải nắm tay."
Giọng điệu lạnh lùng, là Lục Tề An quen thuộc mà Phó Gia biết.
Cậu buông tay ra, nhưng ngón tay vẫn lưu luyến quét qua mu bàn tay của Lục Tề An.
Hành động này của cậu có thể gọi là biến thái rồi, Phó Gia khinh bỉ chính mình nhưng cậu không khống chế được.
"Tôi muốn nói là, Lục Tề An, cậu đối xử với tôi quá tốt..." Giọng nói của