Người dịch: Tồ Đảm Đang
Cô giáo ngồi xổm xuống, thấp giọng hỏi: "Em sao thế? Đưa cô xem vết thương nào."
Phó Gia giơ tay lên xoa mạnh lên mắt mình, mắt càng đỏ hơn, sắc mặt thì lại đỡ hơn chút.
Cậu đưa chân ra để cô xem vết thương.
Sau khi giáo viên xem xong xác định nó không nghiêm trọng mới thở phào một tiếng, dịu giọng nói: "Cô rửa vết thương cho em trước, sau đó bôi thuốc cho em.
Hơi đau nên em cố chịu đựng một lát." Nói rồi cô lấy thuốc từ trong ngăn tủ ra.
Lúc bôi thuốc cho Phó Gia, động tác của cô nhẹ nhàng hết sức có thể, còn thỉnh thoảng xem sắc mặt của cậu.
Theo cô thì vì vết thương này mà mắt Phó Gia đỏ như vậy, cậu nhất định là một người rất sợ đau, lúc bôi thuốc không chừng sẽ đau khóc lên luôn.
Nhưng trên thực tế, cả quá trình Phó Gia đều hơi ngây ngốc thẫn thờ, không chút phản ứng nào.
Sau khi bôi thuốc xong cô nói hai lần liền "xong rồi" cậu mới sực tỉnh lại.
Cô giáo không biết phải an ủi cậu như thế nào, cô lấy hộp giày khi vừa vào tiện tay đặt nó trên bàn, nói: "Em mang thử đi, xem đôi giày này có vừa chân hay không."
Trước đó cô không có mặt ở phòng y tế, nhưng cũng đang ở cách đó không xa.
Sở dĩ phải mất gần hai mươi phút mới đến là bởi vì khi Lục Tề An liên lạc với cô, còn đặc biệt nhờ cô mua một đôi giày, phải mua loại giày đạp gót.
Còn về kinh phí thì hắn sẽ nhờ chủ nhiệm khoa, cũng chính là sếp trên của cô – cô Lưu chuyển lại.
Vừa nghe nhắc đến cô Lưu thì cô ấy đã đồng ý rồi, còn đặc biệt lái xe ra ngoài đến một cửa hàng gần trường tìm một đôi giày phù hợp với yêu cầu.
Phó Gia nhìn thấy hộp giày mới tinh, cậu hơi mờ mịt.
Cô giáo nhìn cậu ngờ vực: "Sao thế?" Khi Lục Tề An liên lạc với cô, tình hình vết thương và số giày đều nói rất rõ ràng, ngay cả vấn đề tiền bạc cũng giải quyết xong, không ngờ đương sự là Phó Gia giờ lại có dáng vẻ không hiểu gì cả.
Phó Gia lắc đầu, nói: "Không sao, cảm ơn cô."
Cậu mang giày vào, không lớn không nhỏ, vừa chân.
Phó Gia hiểu rất nhanh, đây là Lục Tề An nhờ giáo viên mua giúp cậu, hơn nữa với phong cách làm việc của hắn, nhất định sẽ không để cậu trả tiền.
Phó Gia không thể hiểu được là, hắn biết cậu rơi mất một chiếc giày thì đã đành, tại sao lại biết cả số giày của cậu?
Tinh thần của Phó Gia suy sụp, cậu từ bỏ việc suy nghĩ, lời tỏ tình xúc động trước đó đã tiêu hết tất cả sức lực của cậu, bây giờ cậu vừa mệt vừa khó chịu, chỉ muốn về ký túc xá ngủ một giấc.
Sau khi rời khỏi phòng y tế, Phó Gia về lại sân thể thao tìm thầy của mình, nhưng cậu ở phòng y tế lâu như vậy nên tiết học đã kết thúc từ lâu rồi.
Đã đến giờ nghỉ trưa, sân thể thao chỉ còn lại vài học sinh.
Cậu loay hoay mãi ở sân thể thao, không tìm thấy được văn phòng của giáo viên lại không muốn hỏi người khác nên dứt khoát bỏ cuộc, trực tiếp về ký túc xá.
Bạn cùng phòng cùng khóa với Phó Gia, nhưng khác lớp, không biết cậu đã xảy ra chuyện gì, cũng không nhận ra được sự khác thường của cậu, tự làm chuyện của mình.
Nhìn thấy họ không có phản ứng gì, Phó Gia liền biết việc mình đột nhiên vắng mặt giữa tiết không gây ra chuyện gì nên đã thả lỏng xuống.
Cậu rửa mặt bằng dòng nước lạnh cóng, nằm trên giường, cong người lại thành một khối nhỏ hết sức có thể, rồi lại dùng chăn trùm đầu mình lại.
Từ lúc nằm xuống cho đến lúc vào giấc ngủ, Phó Gia chỉ mất mười mấy giây, hoặc là ngắn hơn thế nữa.
Bởi vì cậu ngủ nhanh, trong đầu cậu không nghĩ việc gì, cũng không mơ thấy gì cả.
Giữa tháng chín, khí trời trở mát, nhưng trong phòng vẫn ấm hơn bên ngoài rất nhiều, Phó Gia chỉ ngủ nửa tiếng đã tỉnh dậy vì nóng nực.
Toàn thân cậu đều ra mồ hôi, thân trên ướt khá nghiêm trọng, cổ áo ướt đẫm cả.
Vì cậu hơi úp sấp xuống ngủ nên trán dán vào trên mặt gối, gối nằm cũng ướt hết một mảng lớn.
Có điều trên gối không nhất thiết toàn là mồ hôi.
Trên người không thoải mái nhưng tinh thần của Phó Gia lại rất tốt, ý thức rất rõ ràng.
Cảm giác này rất kỳ diệu, giống như sau khi tắm một trận mưa thu, không những không lạnh mà còn rất sáng khoái.
Bạn bè đều đang ngủ trưa, Phó Gia rón rén xuống giường đi vào nhà vệ sinh mở nước nhỏ tắm, thay bộ đồ ướt đẫm mồ hôi ấy ra.
Khi xối nước cậu cẩn thận không để nước chạm vào vết thương, nhưng vẫn không tránh được nước thấm đến.
Hơi đau nhưng Phó Gia cảm thấy chẳng sao cả.
Cậu sẽ không vì chút chuyện này mà bị đánh gục đâu.
Bất luận là chuyện bị thương, hay là chuyện lời tỏ tình bị từ chối.
Buổi chiều lúc đi học, Phó Gia đã bị Đại Đầu lôi cổ áo đi dạy dỗ.
"Cậu dám trốn học ha!" Đại Đầu hùng hổ nói.
"May mà tôi nhanh nhạy, nói cậu bị tiêu chảy với thầy rồi.
Nói mau, cậu đi đâu mà cũng không nói với tôi một tiếng!"
Phó Gia xin lỗi cậu ấy, chỉ vào chân mình: "Cũng không tính là trốn học, xảy ra ít chuyện nên vào phòng y tế."
Đại Đầu nghe tới ba chữ "phòng y tế" thì sững ra vài giây.
Cậu ấy khom người xuống nhìn nhìn, nhìn thấy vết thương của Phó Gia đã được xử lý đàng hoàng, dán một lớp vải dày, một chân mang giày, chân còn lại đang đạp trên gót giày, cười không đàng hoàng.
"Phó Gia, cậu như này trông như đi cấy mạ ấy."
Phó Gia ngẩn người ra, tưởng thật: "Vậy để tôi mang giày lại." Nói xong định khom người xuống.
Đại Đầu cản cậu lại: "Đừng đừng đừng, tôi nói đùa thôi mà."
Mới đầu Phó Gia không cảm thấy gì cả, bị Đại Đầu nói thế thì trong lòng bắt đầu khó chịu: "Có phải rất luộm thuộm không?"
Đại Đầu an ủi cậu: "Không sao mà, cậu cũng có bạn gái đâu, cũng đâu có theo đuổi ai, sợ gì, luộm thuộm thì có chút chút, mà dưỡng thương trước đi đã."
Chưa nói xong thì mặt Phó Gia đã đen thui lại rồi.
Cậu không nói gì hết, trực tiếp cúi người xuống kéo gót giày lên.
"Đù!" Đại Đầu hô lớn lên.
"Cậu ác với bản thân thế à!"
Phó Gia động đậy chân, không cảm thấy khó chịu gì: "Không đi thì không sao, dù sao ngồi học trong lớp không phải đi đâu, mang trước vậy đi."
Đại Đầu sờ cằm, chìm vào trong suy tư.
Thì ra là cậu một người chú trọng hình tượng vậy sao ta? Hoặc là....!Cậu ấy trồng cây si nhà bạn nữ nào rồi?
Cậu ấy vẫn đang suy nghĩ thì nghe thấy Phó Gia nói: "Đại Đầu, tôi có vấn đề muốn hỏi cậu."
"Ừm?" Đại Đầu nói.
"Hỏi đi, muốn hỏi gì thì hỏi."
Phó Gia nghiêm túc nói: "Con trai...!thường thì làm sao để theo đuổi người mình thích."
"Hả?" Đại Đầu ngu người luôn.
Sau đó, cậu ấy đập bàn: "Không phải chứ, cậu thích ai rồi sao?"
Phó Gia giơ tay lên ấn Đại Đầu xuống: "Không có không có, cậu nhỏ tiếng thôi, nhỏ nhỏ thôi."
Đại Đầu phối hợp cậu nén giọng xuống: "Vậy sao cậu hỏi như vậy?"
Phó Gia vò đầu bức tóc, hơi bối rối.
Cậu thường nói dối, nhưng nói dối liên quan đến chuyện này thì cậu lại không biết bịa thế nào, cũng là lần đầu tiên bịa.
Cậu do dự nói: "Tôi...!tôi có một người bạn..."
"Oh..." Đại Đầu kéo dài giọng ra, cắt ngang lời cậu.
"Bạn cậu à."
Cậu ấy không hỏi sâu thêm, hơn nữa còn trả lời rất nghiêm túc: "Theo đuổi con gái ấy mà, thì phải biết dỗ ngọt, con gái tuổi này dễ hiểu mà, đón cô ấy tan học này, mua đồ ăn sáng cho cô ấy này, tặng trang