Comment cho xôm nha mọi người ưi...????????????????
Người dịch: Tồ Đảm Đang
Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ lễ quốc khánh, cả thành phố đều hạ nhiệt độ, mưa rơi tầm tã.
Phó Gia và bạn cùng phòng đều bị tiếng mưa đánh thức, khi thức dậy trời bên ngoài tối như hoàng hôn, mọi người tưởng còn sớm, vừa xem thời gian thì đã bảy giờ rồi.
Sau khi Phó Gia thức dậy thường thay đồng phục mùa hè theo thói quen, bạn cùng phòng cũng đều như thế.
Đến khi có người mở cửa ban công ra, khí lạnh và mưa gió bên ngoài tạt vào trong, bốn người lạnh tới mức co rụt cổ lại.
Bạn cùng phòng sờ lên vớ phơi bên ngoài, cười không được khóc không xong: "Thôi xong, ướt hết rồi."
Mọi người nhìn ra cơn mưa rét buốt bên ngoài, lập tức lấy đồng phục thu đông từ trong tủ ra.
Bung dù đi đến lớp học, Phó Gia ôm ba lô ghì lấy bảo vệ trong lòng mình.
Bạn cùng phòng tò mò, hỏi cậu: "Ôm ba lô làm gì, bên trong có bảo bối gì hả?"
Phó Gia lắc đầu, trả lời qua loa: "Có gì đâu, quà tặng người ta."
Thấy cậu không muốn nói rõ thì cậu ấy cũng không hỏi nữa.
Sau khi Phó Gia đến phòng học, Đại Đầu lao đến như hổ đói ngửi thấy mùi thịt, vội vàng hỏi cậu: "Anh Phó, chuyện sao rồi?"
Phó Gia lầm lỳ với cậu ấy, trực tiếp coi như không thấy.
Đại Đầu chắp hai tay lại xin lỗi chân thành: "Lần này tôi sai rồi, lần sau tuyệt đối không bảo cậu làm việc này nữa, được chưa? Cậu nói tôi biết hôm ấy thế nào rồi đi, rốt cuộc có thành công không?"
Phó Gia lạnh mặt nói: "Cậu ấy không đồng ý."
Phó Gia bắt chước theo Lục Tề An, cau mày lại lạnh lùng nói: "Không thì tự cậu đi hỏi đi?"
Đại Đầu phục rồi, dứt khoát xin tha: "Biết rồi biết rồi, lần này vất vả cho anh Phó rồi, tôi đấm vai cho nha?"
Phó Gia nhìn vẻ mặt nịnh hót của cậu ấy, đỡ giận hơn phân nửa, sắc mặt cũng dễ chịu đi nhiều.
Đại Đầu không phải người xấu, chỉ là muốn tiếp cận với Lục Tề An mà thôi, cái này cũng bình thường thôi, Lục Tề An ưu tú như vậy ai không muốn kéo gần mối quan hệ lại chứ? Huống hồ...!cơ bản cậu chẳng có giúp Đại Đầu đi hỏi Lục Tề An, còn nổi giận với Đại Đầu trước mặt nhiều bạn bè như vậy.
"Sau này chưa có sự đồng ý của tôi đừng gọi nhiều người đến ăn cơm với tôi như vậy." Phó Gia nói.
Đại Đầu gật đầu lia lịa: "Được được được."
Giờ Phó Gia mới hết giận hẳn.
Giữa con trai cấp ba không có thù qua đêm, hơn nữa Đại Đầu co được dãn được như vậy, hai người nhanh chóng quay về lại với trạng thái trước kia.
Đại Đầu tỏ ý muốn mời Phó Gia ăn cơm trưa, bị Phó Gia từ chối.
"Cậu còn giận à?" Đại Đầu tỏ ra tổn thương.
Phó Gia lắc đầu, nhìn vào ba lô trên chỗ ngồi của mình, nói: "Không có, tôi còn có việc phải làm."
Phó Gia tính thời gian, sau khi tiết cuối buổi sáng sắp kết thúc phải đi đến văn phòng tìm giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ với lý do "đau bụng không chịu được".
Sau khi xin xong, giáo viên nhìn bảng điểm kiểm tra tuần thăng tiến của cậu rồi mới miễn cưỡng phê duyệt.
Phó Gia ôm bụng lại, biết ơn ra khỏi văn phòng, lập tức quay về với dáng vẻ hoạt bát năng động ngay.
Cậu lấy dù trong lớp học đi, rồi lại ôm ba lô vào trong lòng mình, ra khỏi dãy lớp 11, đi về dãy lớp 12.
Cả đoạn đường cậu đều chậm rãi đạp trên những vũng nước đọng, ngâm nga cùng với tiếng mưa rơi trên tán dù, tâm trạng khoan khoái nhẹ nhàng chưa bao giờ có.
Vì để đan xong chiếc khăn len màu xám trong lòng này, Phó Gia đã phải thức ba hôm liền, mỗi sáng dậy sớm mắt đều khô khốc nổi tơ máu, bên thái dương còn mọc ra tóc bạc.
Mặc dù khá thiệt thòi nhưng cả quá trình Phó Gia đều rất hưởng thụ, càng đè nén thì càng mạnh mẽ, càng đan càng thuận tay.
Cậu chỉ cần nghĩ tới chiếc khăn này có thể làm Lục Tề An thích thì cậu sẽ cảm thấy tất cả những gì mình làm đều có ý nghĩa cả.
Đi đến dãy lớp 12, khi bắt đầu đi cầu thang thì tiếng chuông tan học vang lên, Phó Gia tăng nhanh bước chân, chạy về phía lớp của Lục Tề An.
Cậu lén lút nhìn vào trong, phát hiện giáo viên vẫn đang đứng giảng trên bục, chưa cho tan học.
Sợ rằng Lục Tề An sẽ phát hiện ra trước làm mất đi sự bất ngờ cậu chuẩn bị nên Phó Gia dựa lưng sát vào tường, giấu đi hình bóng của chính mình lại, lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, còn có cả tiếng tim đập càng lúc càng nhanh của chính cậu.
Mấy phút sau, cuối cùng giáo viên trong lớp cũng chịu cho tan học, học sinh mở cửa ồ ạt ào ra khỏi phòng học.
Phó Gia ôm chặt lấy ba lô của mình, nhìn chằm chằm từng người bước ra ấy.
Không phải, không phải, không phải.
Là Lý Thấm Hòa!
Phó Gia vội vã quay lưng đi, dùng ba lô che mặt mình lại, may mà bạn gái của Lý Thấm Hòa đã mỉm cười vẫy tay với cậu ta ở gần đó, trong mắt Lý Thấm Hòa chỉ nhìn thấy bạn gái xinh đẹp của mình thôi.
Phó Gia thở phào nhẹ nhóm, tiếp tục nhìn dòng người đang đi ra.
Không phải, không phải, không phải.
Không phải, không phải, không phải...
Vẫn không phải.
Người ra ngoài càng lúc càng ít đi, cuối cùng không còn ai đi ra nữa, họ đều không phải là Lục Tề An.
Lòng Phó Gia thấp thỏm, cậu đi cẩn thận ra cửa sau của phòng học, nhìn vào trong.
Trong lớp học chỉ còn lại hai người con trai.
Nhìn thấy Phó Gia đến thì vẻ mặt trở nên ngờ vực, không hiểu là chuyện gì.
Họ đều là người lạ đến mức không thể lạ hơn nữa.
Phó Gia ngơ ngác.
Hai người con trai trong lớp học nhìn nhau, lên tiếng nói: "Bạn này, có gì không?"
"Tôi..." Phó Gia ấp úng nói.
"Tôi muốn tìm người."
Nam sinh cao hơn một chút ấy gật đầu, thân thiện nói: "Cậu tìm ai, bây giờ người đều đi cả rồi, đợi buổi chiều người đến tôi giúp cậu chuyển lời."
"Cảm ơn." Phó Gia đi vào phòng học, chỉ vào chỗ ngồi của Lục Tề An.
"Tôi muốn tìm anh Lục." Trước đây cậu từng đứng cạnh chỗ của Lục Tề An một quãng thời gian, dù vị trí có đổi thế nào cậu cũng có thể nhận ra chỗ của hắn.
Nam sinh cao cao gật đầu nói: "Lục Tề An à, cậu ấy..."
"Đợi chút." Cắt ngang lời cậu ta là nam sinh lùn hơn bên cạnh.
Tên ấy đẩy kính lên cau mày đánh giá Phó Gia, hỏi: "Này bạn, trước đây bạn từng đến lớp tôi phải không?"
"Hả?" Phó Gia gật đầu.
"Đúng, sao vậy?"
Nam sinh lùn lùn ấy cười lạnh nhạt một tiếng, nói: "Vậy tôi biết rồi."
Cậu ta nhớ Phó Gia, nhất là cái ngày Phó Gia bước vào lớp học của bọn họ mở miệng ra nói một câu với Lý Thấm Hòa rằng: "Liên quan đếch gì tới mày."
Nhìn kỹ lại, thằng con trai cao cao gầy gầy này cũng có hành động tương tự trong tiết thể dục, hơn nữa còn lộ liễu mặt dày hơn cả lần trước, thế mà lại chạy thẳng đến sân tập của lớp họ đưa nước cho Lục Tề An.
Cậu ta coi thường nhất là hạng người này.
Cậu ta học giỏi, nhà cũng khá giả, có thể học cùng với họ Lục họ Lý ở lớp học tốt nhất lục trung, làm cậu ta thấy cực kỳ may mắn.
Cậu ta coi thường những người đã học không nổi mà gia thế cũng không ra sao, ở trong trường thì chỉ ra được một bộ dáng như lưu manh ngoài xã hội, xu nịnh bợ đỡ cho người học giỏi gia thế mạnh.
Trong mắt cậu ta, Phó Gia chính là loại người này.
"Hôm nay anh Lục có việc phải đi lên văn phòng rồi." Cậu ta nói.
"Có điều...trước đó có nói với tôi nếu như có một cậu lớp dưới vừa cao vừa gầy đến tìm, thì bảo ra bên ngoài quán cà phê phía bắc của trường mua một ly cà phê nóng cho cậu ấy."
Cậu ta định chơi Phó Gia.
Trong đoạn này chỉ có câu đầu là thật.
Hôm nay là lần đầu trong lịch sử Lục Tề An đi trễ tiết đầu tiên, làm cho chủ nhiệm khoa và giáo viên chủ nhiệm như gặp phải đại địch, sợ rằng sức khỏe của hắn có vấn đề.
Trông người đến giống như trông trăng trông sao, người đến rồi thì trực tiếp bắt đi đến phòng y tế, sau khi xác nhận cơ thể không sao rồi lại bắt đi đến văn phòng tâm sự, đến giờ chưa thả người ra.
Nhưng bây giờ có lẽ đã đi ăn cùng với chủ nhiệm khoa rồi.
Nghe đến câu này, nam sinh dáng cao kia nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ lạ nhưng cũng không ngăn lại.
Phó Gia nhìn ra được bầu không khí kỳ lạ giữa bọn họ, không tin lời của nam sinh ấy, nói: "Cảm ơn, vậy tôi đi đến văn phòng tìm cậu ấy."
"Ê, cậu lớp dưới đợi chút nào, cậu đúng là không biết điều gì cả, cậu mà đi làm phiền Lục Tề An thì ngoài làm cậu ấy và giáo viên giận lên thì có lợi ích gì không?" Nam sinh ấy gọi cậu lại, nói một cách sâu xa.
"Cậu nghe lời đàn anh một câu đi, tôi không có lý do gì để lừa cậu cả, thật sự Lục Tề An đã nói với tôi bảo cậu đi mua cà phê, đạo lý ở đây tôi nói sơ sơ cậu hiểu rồi nhỉ, con người mà, làm gì cũng phải có thành ý, muốn kết bạn thì phải biết cống hiến, ngay cả cà phê cậu cũng không mua cho người ta được thì làm được gì nữa? Tôi thấy đây là một thử thách đấy, thử thách xem cậu có thật lòng muốn kết bạn với cậu ấy không."
Nam sinh cao cao kia quay đầu đi chỗ khác che miệng lại, liều mạng nhịn cười.
Phó Gia bị nói cho mơ hồ.
Thật sự là vậy sao? Hình như cũng hơi có lý, nhưng lại rất kỳ lạ.
Nam sinh dáng cao kia cũng dần cảm thấy vui vui, nói với Phó Gia với dáng vẻ đứng đắn: "Thật đấy, lúc ấy cũng nhiều người nghe thấy lắm, tôi cũng nghe thấy mà, nếu như cậu thật sự muốn kết bạn với Lục Tề An thì tốt nhất đi mua nhanh đi, đợi giáo viên cho cậu ấy về rồi là về thẳng nhà luôn đấy, giờ cũng sắp...!chắc còn khoảng 10 phút nữa ấy, nếu cậu không kịp thì tôi không giấu giúp cậu đâu, tôi nói thẳng luôn cậu không chịu giúp cậu ấy mua cà phê đấy."
Hai người họ đều có cùng dáng vẻ nghiêm túc, như là đàn anh tri kỷ lớp trên đang giải đáp thắc mắc cho đàn em lớp dưới vậy.
Phó Gia siết chặt hai nắm đấm, suy nghĩ một hồi, bất luận là có hoài nghi họ bao nhiêu đi nữa cũng không dám phớt lờ đi một chút mối bận tâm nào trong lòng mình.
Biết đâu?
Biết đâu Lục Tề An thật sự đang thử thách cậu thì sao?
Cậu bây giờ, cho dù là một phần vạn khả năng cũng không dám phớt lờ.
Cậu đi đến trước bàn của Lục Tề An, đặt túi lên bàn, nói: "Tôi biết rồi, giờ tôi đi mua, phiền hai anh giúp tôi trông chừng túi một lát."
Nam sinh lùn kia kinh ngạc nhướng mày lên, không ngờ cậu sẽ tin là thật, cười nói: "Được, tôi sẽ xem giúp cậu, đi nhanh đi."
Phó Gia nói cảm ơn một lần nữa, cầm dù lên lao ra ngoài, không nghe thấy tiếng cười phá lên của hai nam sinh trong lớp học ấy.
Thời gian chỉ có mười phút, Phó Gia chạy rất nhanh.
Cậu không có đồng hồ, chỉ có thể đếm thời gian từng giây từng giây ở trong lòng, càng đếm càng nhanh, càng lúc càng gấp.
Trong cơn mưa tầm tã, quần của cậu dần dần ướt hơn phân nửa bởi những vũng nước đọng.
Cậu mở dù ra, nhưng có mở dù hay không cũng không có gì khác biệt, nước mưa rơi xối xả xuống tán dù, trái lại còn tạo nên áp lực khiến cho tốc độ của cậu chậm đi.
Cậu thu dù lại, tăng tốc lên.
Khi đến trước tiệm cà phê, cả thân người Phó Gia đều ướt đẫm, chị nhân viên ở quầy thu ngân giật hết cả mình, những người xếp hàng phía trước thấy vậy nên tốt bụng nhường cho cậu xếp trước, động tác của nhân viên khuấy cà phê cũng nhanh hơn bình thường.
Phó Gia cầm cà phê lên, ngay cả câu cảm ơn cũng không có thời gian để nói là đã xông ra khỏi tiệm chạy về trường.
Vì là cà phê dành cho Lục Tề An, nên Phó Gia cởi áo khoác ra, dùng nó quấn ly cà phê lại thật kỹ, bảo vệ nó trong lòng rồi lại lao đi.
Phải nhanh, phải thật nhanh.
Cuối cùng, tổng cộng cậu chỉ bỏ ra bảy phút đã về lại phòng học.
Hai nam sinh trong lớp ấy nhìn thấy cậu thì giật cả mình.
Nam sinh dáng cao nhìn đồng hồ rồi kinh ngạc nói: "Nhanh vậy?"
Gương mặt của Phó Gia ướt đẫm nước mưa, mắt cũng bị mưa thấm vào, ánh nhìn hơi mơ hồ đi, nhưng cậu vẫn có thể nhìn ra được hai tên nam sinh đó đang chơi cái gì trong tay.
Hơn nữa, chiếc túi cậu đặt trên bàn của Lục Tề An trước khi đi ấy cũng đã bị mở ra rồi.
Nó là một món đồ màu xám, lông mềm như nhung.
Nó đã không còn gọn gàng sạch sẽ nữa, một nửa thì xổ xuống đất, nửa còn lại bị người ta cầm trong tay kéo dây, rối tinh rối mù.
Phó Gia đứng thẳng người dậy, nhắm mắt lại.
Rồi khi mở mắt ra lại thì đôi mắt cậu đã nổi tơ máu, cậu trừng mắt nhìn hai nam sinh ấy, nói: "Tụi mày chơi tao."
Nam sinh dáng cao ấy thấy sắc mặt cậu không đúng lắm thì lập tức nói: "Chúng tôi chỉ muốn đùa chút với cậu thôi mà."
"Tụi mày chơi tao." Cậu lặp lại lần nữa từng chữ một.
Nam sinh lùn ấy không xi nhê gì, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Chơi mày thì sao nào?"
Phó Gia không nói gì nữa, cậu kéo áo đồng phục đang bọc lấy ly cà phê ấy ra