Hai mắt hắn đỏ lên trông còn đọng nước ở khoé mắt hẳn là khóc thật rồi.- Đứng lại tên trộm kia đứng lạiĐàng xa lại một thanh niên tay cầm bảo đao vội vàng chạy tới, bảo đảo hắn cầm trông sao rất quen thuộc, hắn chính là cái tên hồi sáng, hẳn hắn cũng có việc gì gấp hay sao, mà trông dáng vẻ cũng rất lật đật miệng còn hét ầm cả lên. cái tên bị Cẩm Tú nắm tay áo bất lực khuỵ gối xuống miệng lẩm bẩm- Tiêu rồi, tiêu rồi ...Tên thanh niên cầm bảo đao kia chạy tới liền đứng lại trước mặt tên thanh niên đang bất lực ấy tay chống gối thở gấp gáp, tay chỉ về phía hắn miệng nói không ra hơi- Ngươi ngươi ... ngươi thật giỏi quá đấyChuyện gì đây hắn nói vậy ý là sao , lẽ nào tên này là trộm sao nhìn sao cũng có mấy phần giống. tên cầm bảo đao đứng thẳng người nhìn tên đó một cách căm thù dở giọng hù doạ- Ngươi xem hôm nay lão tử có đánh chết ngươi khôngNghe hắn nói vậy nàng liền bước đến trước mắt hắn giọng chứa chút phẫn nộ- Ngươi muốn đánh chết hắnTên cầm bảo đao đó nhìn nàng kĩ càng, suy sét tình hình kĩ càng hắn nghĩ chắc nàng cũng là người bị trộm tài sản nên cũng muốn tự tay sử lý hắn , vốn tên này là tên trộm khét tiếng được người ở đây đặt tên là miêu tặc tên này ra tay rất gọn lẹ vụ nào cũng trót lọt chẳng kẻ nào bắt được hắn, thế mà nàng ta vẫn may mắn bắt được, kèo này nàng chắc muốn dành báo lên quan để nhận thưởng một mình đây, thế đâu được hắn cố sức đuổi theo cũng vì tiền thưởng, suy cho cũng cũng là do hắn đuổi tên này chạy mấy vòng phố chí ít thì cũng có công trạng làm giảm thể lực của hắn, nàng ta tính ăn một mình sao lý nào lại dễ vậy, hắn lịch sự nói - Vị cô nương đây có lẽ hiểu nhầm ý ta rồi, ta chỉ là muốn cho tên này một bài học , cho hắn chừa thói trộm cướp mà thôi với cả ta cũng đã đuổi hắn từ sáng giờ mong cô nương giao hắn cho taCẩm Tú nghe vậy chẳng mấy hiểu, cái gì trộm trộm cướp cướp chứ , nàng chẳng nghe lọt chữ nào . nàng nhìn tên bị nàng níu tay áo đấy rồi hỏi -Ngươi quen hắn saoTên này là trộm mà bị rượt đuổi sáng giờ sao không thể quen được bị kẹt ở tình trạng này hắn tức đến khóc rồi, lần này hắn e chẳng thoát nổi rồi, nghĩ về cái viễn cảnh đầu lìa khỏi cổ hắn lại rùng mình, đến miệng hắn cũng cứng lại đã là 1 tên trộm sắp chết còn nói thật làm gì hắn quyết sẽ nói dối- Kh...không không ta không quen hắnNghe vậy đã đủ nàng liền buông tay ra ánh mắt sắc lạnh gương mặt biến sắc trở nên đáng sợ miệng thốt ra câu lạnh ngắt- Ngươi đi điTên trộm nghe vậy phát hoảng xém chút xỉu ngay tại chỗ, hắn tưởng đời hắn kết thúc rồi cơ chứ , không chần chờ 3 chân bốn cẳng hắn liền vút chạy. Thấy hắn chạy mất tên cầm bảo đao sao để yên được miệng liền quở trách-Cô làm gì vậy sao lại thả hắnSát khí trên người Cẩm Tú toả ra cuồn cuộn khiến tên cầm kiếm chôn chân nuốt nước miếng, chẳng dám động đậy nguồn sát lực này thật kinh khủng lần đầu tiên trong đời hắn được chứng kiến áp lực lớn đến vậy. Biết chuyện không hay tiểu Yến vội gọi-Tỷ à tỷ đừng gây chuyện nữa có được không, muội xin tỷ luôn đấyCẩm Tú nhìn sang tiểu Yến nguồn sát khi đã tan hết- Tỷ gây chuyện sao nãy giờ tỷ vẫn đang làm chuyện tốt màTiểu Yến đưa tay đặt lên trán lắc đầu- Thật là tên vừa nãy là trộm theo như muội biết trộm cướp là kẻ xấu, vậy có nghĩa là tỷ đang giúp kẻ xấu đấyTên cầm bảo đao giật giật mí mắt , nàng ta hẳn phải kẻ ngốc không vậy đến kẻ tốt người xấu cũng không phân biết được sao, chuyện thật trớ trêu mà hắn mất đi món tiền thưởng lớn vì cái chuyện nhảm nhí hết sức này ư, để thiên hạ biết thì còn gì là thanh danh kẻ săn tiền thưởng nữa thật quá mất mặt rồi Cẩm Tú nghe vậy thì đưa tay lên cằm suy nghĩ- Haha haha hahaha cô thật ngốc mà đến kẻ tốt người xấu cũng không nhận raBăng Châu cười ngặt nghẻo cười đến đau cả bụng, Cẩm Tú liền, nhìn sang băng châu vẻ mặt khá hầm hực- Cô nói ai ngốc hảChẳng ngần ngại Băng Châu thẳng thắn trả lời-Ta nói cô đấyDứt câu nàng còn phì cười 1 tiếng, chuyện này thật bẽ mặt , Cẩm Tú liền tức tối-Còn dám cười saoCẩm Tú đứng nghiêm người lại giọng rất nghiêm túc, Băng Châu thấy vẻ đó cũng dừng cười ánh mắt trở nên sắc lạnh. 2 người họ chuẩn bị đánh nhau sao , nguy thật rồi tiểu Yến chỉ muốn hôm này là 1 ngày chơi vui vẻ thôi mà sao chuyện lại thành ra thế này chứ. khí lạnh ngập trời, gió lớn cuồn cuộn bọn họ có muốn đánh 1 trận lớn rồi. Vẻ mặt tiểu Yến liền tối sầm lại giọng gắt hẳn -2 tỷ có thôi ngay khôngCái sắc thái này thật hoàn toàn khác với nàng thường ngày, nàng ta tức giận thật rồi. Cơn giận như bùng nổ những cơn sấm rộ trên bầu trời, trong cơn giận dữ đó 1 giọng nói rung rung vang lên -Tại sao...tại sao chứ...muội chỉ muốn hôm nay là 1 ngày vui vẻ thôi mà, muội chỉ muốn các tỷ được vui thôi mà tại sao tai sao.........Nàng khóc nấc cả lên 2 hàng nước mắt chạy ựa ra. Cẩm Tú cùng Băng Châu liền thu sát khí lại cuống quýt cả lên, Cẩm Tú rít vội nghĩ cách dỗ con bé- Muội đừng có khóc nữa mà....muội..Nàng thật chằng biết cách dỗ dành gì cả, Băng Châu tiến nhẹ đến chỗ tiểu Yến- Thôi được rồi bây muội muốn thế nào mới chịu nín đây, khóc lóc nhức hết cả tai thật phiền phứcCẩm Tú liền tỏ ra khó chịu với thái độ đó của Băng Châu- Cô an ủi kiểu gì vậy hả- Ta cũng cố hết sức rồi,không muốn thì cô tự đi mà làm-Cô nói cái gì2 luồng sát khí lại bừng bừng lên, tiểu yến thấy vậy lại càng khóc to hơn - 2 tỷ thôi đi, cứ mặc muội đi, dù gì cũng không ai quan tâm muội hếtCẩm Tú cùng Băng Châu luống cuống miệng đồng thanh- Muội, muội đừng khóc nữa 2 tỷ làm hoà thế đã được chưaTiểu Yến lấy tay lau nước mắt - 2 tỷ làm huề đi muội mới tinCẩm Tú, Băng Châu nhìn mặt nhau có chút không ưa nhưng cùng đành phải làm huề, băng châu nói trước-Được rồi là do ta sai, ta xin lỗi- Lỗi cũng do ta mà, cũng tại ta hơi bồng bộtTiểu Yến nghĩ thế vẫn chưa đủ nên nói tiếp- 2 tỷ bắt tay điThôi đành miễn cưỡng 2 nàng bắt tay nhau, quả chiêu này từ bé tới lớn chưa thất bại 1 lần nào, tuyệt kĩ nước mắt này của nàng