Ngay khi mặt trời giữa trưa qua đi, trong sơn cốc đã tràn ngập mây và sương mù.
Trên đỉnh núi, mây đen cuộn thành từng vòng từng vòng dày đặc, càng ở trên cao càng ngột ngạt, kiểu không khí ngột ngạt này kéo dài đến khi chiều tối.
Tiếng sấm lại gầm lên sau những đám mây.
Đêm nay, trời sẽ lại mưa.
Cố Hiểu Mộng từ nhỏ chỉ quen vũ đao lộng thương, khinh công quả thật không bằng Lý Ninh Ngọc, nên nàng vô cùng chật vật mới leo lên gần tới đỉnh núi.
Khi tia sáng cuối biến mất, trên đỉnh núi lập tức xẹt xuống sấm quang, theo sau đó, tiếng sấm nổ vang như nứt trời, cơn mưa nặng hạt liền trút xuống.
May mắn là trước khi lên núi, Cố Hiểu Mộng có hỏi qua các trưởng giả trong thôn, thời tiết trên núi rất thất thường nên nàng chuẩn bị đồ đạc rất chu đáo.
Lý Ninh Ngọc, nàng có biết mà chuẩn bị tốt những thứ này không?
Cố Hiểu Mộng cắn chặt răng, mở to đôi mắt giăng đầy tơ máu, siết chặt nghĩa y(*) trên người, đẩy nhanh cước bộ.
Trên đỉnh núi kia, Lý Ninh Ngọc đang chờ nàng, nàng sẽ không để nàng ấy thất vọng.
Vạn nhất có chuyện chẳng lành, nàng cũng muốn tự tay đem nàng ấy trở xuống, nàng ấy là thê tử của nàng, nàng sẽ không để thi thể của nàng ấy vùi sâu trong mảnh núi tuyết lạnh giá này.
Mưa to như trút nước, lại còn xen lẫn từng trận mưa đá, từng khối băng bạc đập vào đấu lạp của nàng, phát ra âm thanh răng rắc.
Nàng gần như không còn thấy con đường phía trước, mỗi một bước tiến lên đều mò mẫm dò theo bản năng.
Không biết nàng đã trượt chân, vấp đá té bao nhiêu lần, khiến cho mình đầy thương tích.
Thậm chí nhiều lần trượt chân rơi xuống, cũng may có cuốc chim trong tay đóng chặt vào khe đá, bằng không nàng đã sớm mất mạng.
Từng bước nàng đi, đều tràn ngập nguy hiểm.
Thời tiết khắc nghiệt, rừng núi hiểm nguy.
Lý Ninh Ngọc, nàng phải trải qua những chuyện này thế nào đây?
Cố Hiểu Mộng không ngăn được suy nghĩ, trái tim tựa hồ như bị bóp chặt lại, làm nàng không thở nổi.
Đặt tay lên tim, cố gắng bình ổn lại nhịp đập, nàng tuyệt vọng hướng về đỉnh núi.
Đột nhiên, một màu đỏ xẹt qua trước mắt nàng.
Nàng vội vàng nhìn theo, chỉ thấy trước cửa sơn cốc, một màu đỏ tươi như máu bay phấp phới trong gió.
Cố Hiểu Mộng kinh ngạc, nó chẳng phải áo choàng lông chồn nàng đã tặng cho Lý Ninh Ngọc sao?!
Nàng cố gắng vượt qua từng chướng ngại vật, đến trước cửa sơn cốc.
Xác thực là tấm áo choàng của Lý Ninh Ngọc, liền gỡ xuống, thắp hoả chiết tử, cúi người bước vào thông đạo nhỏ hẹp.
Thông đạo uốn khúc quanh co, càng vào sâu càng cảm giác lạnh lẽo.
Dưới chân toàn xương khô, Cố Hiểu Mộng căng mình, chuẩn bị tư thế tiến công.
Ánh sáng lập loè bên trong hang động chuyền đến, nàng hít một hơi sâu đi vào.
Chỉ thấy thân ảnh quen thuộc khiến nàng lo lắng tìm kiếm đang nằm co ro.
Nàng vội vàng chạy lại, gấp đến độ chút nữa là vấp ngã.
Con báo tuyết màu trắng bạc đang nằm phủ phục bên người Lý Ninh Ngọc, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền.
Nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra, sau đó nhảy ra trước, che chắn cho Lý Ninh Ngọc, đôi con ngươi xanh lam trở nên sắc bén nhìn chằm chằm vào kẻ trước mặt.
Cố Hiểu Mộng chấn kinh, đứng im tại chỗ, cố gắng quan sát Lý Ninh Ngọc sau lưng báo tuyết.
Thật may, nàng ấy không bị thương tích gì.
Ngực lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nàng nhìn con báo tuyết, nó chẳng những không làm tổn thương Lý Ninh Ngọc, ngược lại còn ra sức bảo vệ.
Chi sau của nó bởi vì nhảy chồm lên che chở Lý Ninh Ngọc mà động vào vết thương, khiến vết thương một lần nữa chảy đầy máu tươi.
Nó gầm lên, tựa hồ muốn tấn công nàng.
Còn nàng hiện tại, dẫu có thể giết chết nó nhưng khả năng phải bỏ nửa cái mạng.
Mà Lý Ninh Ngọc yếu ớt nằm đó đang chờ nàng cứu, nàng không thể mạo hiểm.
Nàng đột nhiên nghĩ tới, báo tuyết này có linh tính, nó đang nghĩ nàng muốn làm hại Lý Ninh Ngọc, mới có ý tấn công nàng, vậy nếu lật ngược mọi chuyện lại...!
Vì vậy nàng quyết định nói chuyện với báo tuyết.
"Ta không có ý làm tổn thương ngươi, ngươi cũng đừng ăn ta.
Ta đến đây là để cứu nàng ấy.
Ta là...!phu quân của nàng ấy."
Cố Hiểu Mộng dè dặt, vừa nói vừa chỉ vào Lý Ninh Ngọc nhưng báo tuyết dường như nghe không hiểu, đầu đuôi ngọ nguậy lắc lư, sẵn sàng lao tới xé xác nàng.
"Ta biết, ngươi không có ý tổn thương nàng ấy, ngươi là đang bảo hộ nàng ấy, phải không? Ta cũng vậy, ngươi nhìn nè."
Cố Hiểu Mộng đem cuốc chim, kiếm, tất cả đồ đạc tháo xuống, quăng ra xa.
Nhưng để phòng vạn nhất, nàng vẫn giấu chủy thủ trong đôi hài.
Ánh mắt sắc bén đảo quanh, cuối cùng dịu lại, cái đuôi đang dựng đứng cũng hạ xuống.
Dường như đã nới lỏng cảnh giác.
Cố Hiểu Mộng giơ hai tay lên, dè dặt từng bước tiến về phía trước.
Nàng từ từ hạ thân xuống bên cạnh Lý Ninh Ngọc, sau đó nhẹ nhàng ôm nàng ấy vào lòng.
Khoảnh khắc tay nàng chạm vào da thịt nàng ấy, trái tim nàng hoảng hốt, nàng ấy giờ đây lạnh như băng, mặt mày tái nhợt, đôi môi trắng toát, nếu không phải vẫn còn nhịp thở yếu ớt, nàng còn tưởng nàng ấy đã rời xa nàng mãi mãi, để lại cho nàng là một cỗ thi thể lạnh lẽo.
Cố Hiểu Mộng ôm chặt lấy Lý Ninh Ngọc, nhiệt độ cơ thể nàng ấy nếu tiếp tục hạ xuống nữa, chỉ e giai nhân trong lòng sẽ sớm hương tiêu ngọc vẫn mất.
Cố Hiểu Mộng nhìn tới nhìn lui, cuối cùng dùng hai chân giữ chặt Lý Ninh Ngọc, sau đó đem y phục của nàng ấy cởi ra.
Chỉ là khi tay nàng vừa chạm vào ngoại bào của Lý Ninh Ngọc, báo tuyết ở một bên gầm lên, đuôi dựng đứng, rõ ràng tùy thời tấn công nàng.
Cố Hiểu Mộng giật giật khoé miệng, báo tuyết quả nhiên tràn ngập linh tính.
Nàng thẳng lưng, nghiêm nghị nhìn báo tuyết.
"Y phục...!bị ướt...!phải cởi...!nếu không sẽ chết cóng...!chết cóng...! ngươi hiểu không? Chết cóng...!là như thế này..." - Cố Hiểu Mộng tự ôm chính mình, cơ thể run lên diễn tả lại cái lạnh giá chết người.
Báo tuyết hừ lạnh nơi mũi, tỏ ý mình đã hiểu.
Sau đó hạ đuôi, nằm xuống, im lặng nhìn Cố Hiểu Mộng thoát hạ y phục của Lý Ninh Ngọc.
Tầng y phục mỏng manh trên người Lý Ninh Ngọc bị Cố Hiểu Mộng cởi ra.
Làn da trắng như tuyết, chiếc cổ mảnh mai, xương quai xanh gợi cảm cứ như vậy bại lộ trong không khí.
Mặt Cố Hiểu Mộng lập tức đỏ bừng bừng.
"Ngaooo..." - Báo tuyết lập tức đứng dậy, phát ra tiếng gầm cảnh cáo Cố Hiểu Mộng.
"Ta biết, ta chỉ muốn sưởi ấm cơ thể cho nàng ấy.
Ngươi không cần ăn thịt ta, nàng ấy khi tỉnh dậy, muốn chém muốn giết ta thế nào cũng được."
Mặt Cố Hiểu Mộng càng ngày càng đỏ.
Báo tuyết dường như hiểu hết mọi chuyện, liền im lặng đi tới một góc, nhìn vào vách đá, nằm xuống, nhắm mắt ngủ.
Cố Hiểu Mộng cởi ra ngoại bào đắp lên người nàng ấy.
Sau đó cố gắng thắp thêm hai đống lửa nhỏ, xung quanh hang động, nhiệt độ trong hang liền ấm hơn rất nhiều.
Lúc này nàng mới đem Lý Ninh Ngọc ôm chặt vào lòng một lần nữa.
Muốn sống sót, trước tiên phải giữ ấm cơ thể.
Không biết qua bao lâu, chân tay Cố Hiểu Mộng sớm đã tê dại nhưng nàng không dám thả lỏng, mà thân thể của Lý Ninh Ngọc cũng đã có nhiệt độ trở lại, sắc mặt cũng dần trở nên hồng hào, đôi môi cũng đã mơ hồ ánh lên sắc đỏ mân côi.
Mi mắt người trong lòng rốt cuộc cũng động, Lý Ninh Ngọc mở mắt ra.
Ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy cái nhìn tràn đầy sự yêu thương và quan tâm của Cố Hiểu Mộng.
Nàng giật mình, lại nhìn đến mình y phục không chỉnh tề nằm trong lòng Cố Hiểu Mộng, gương mặt nàng lập tức đỏ bừng vì xấu hổ, giơ tay lên muốn tát người trước mặt.
Mà Cố Hiểu Mộng cũng không có ý né tránh, nhắm mắt chờ đợi cái tát.
Quả thật là một