Trong lúc Cố Hiểu Mộng tức cảnh sinh tình, ngẩn ngơ nhìn những sợi bông hoa dương liễu bị gió thổi bay đầy trời thì Chúc Lam, Bạch Tiểu Niên và hai người tùy tùng theo sau đã ngồi xuống lấy bài Cửu(*) ra chơi.
.
Được tại * Тгum Truуen.
ME *
Vu Quốc Tam Công chúa chẳng những xinh đẹp hơn người, tính tình còn cởi mở phóng khoáng, lại rất gần gũi, nên không qua mấy ngày đã làm quen hết với thuộc hạ của Cố Hiểu Mộng, còn ăn ý cùng mọi người chơi bài.
Bài Cửu này là nàng mang theo từ Vu Quốc, nó không giống với loại mộc bài ở U Đô, nó là được chạm khắc từ ngà voi.
Mà cách chơi ở Vu Quốc có một chút khác biệt so với Trung Nguyên.
"Nhất đối bát điểm."
Chúc Lam vì muốn thuận tiện lên đường nên chỉ mặc y phục rất đơn giản, nàng ngồi xếp bằng ở trên đất, thi thoảng lại nhìn vào bài của Bạch Tiểu Niên, hoàn toàn không có chút gì gọi là tao nhã của một Công chúa.
Bạch Tiểu Niên nhíu mày, hắn đưa thẻ bài qua cho Chúc Lam nhìn: "Công chúa, ta phải đánh thế nào?"
"Ta đã ra điểm, ngươi phải tiếp bằng yêu và cung.
Để ta nhìn xem...!Ngươi không phải có yêu kia sao? Đánh nhất đối yêu ngũ ra."
"Nhất đối phủ đầu." – Một người tùy tùng khác ra bài.
"Ơ, ta thua rồi." – Chúc Lam buông bài, vừa nói vừa lấy một xâu tiền đồng ra trả.
Mà Cố Hiểu Mộng ở bên này rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, đợi mọi người chơi xong mới lên tiếng: "Chơi xong rồi sao? Nếu đã chơi xong rồi thì nhanh chóng lên đường.
Tranh thủ thời gian một chút thì có thể chiều tối mai chúng ta sẽ về tới U Đô.
"
"Đường về non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, ấy vậy mà Tướng quân vẫn một lòng muốn hồi đô.
Tướng quân là đang nhớ thương ái thê tình bỉ kim kiên của mình sao?"
Chúc Lam mỉm cười, nàng vừa nói vừa đem bài Cửu bỏ lại vào hộp.
Cố Hiểu Mộng nhìn Chúc Lam, không có ý định trả lời nàng ấy, xoay người lên ngựa, chỉ thấy mặt nàng đang đỏ lên.
Chúc Lam cũng không trêu chọc Cố Hiểu Mộng nữa, thu xếp xong bài Cửu liền lên hắc mã, huy nó đi sát với Ngân Long câu của Cố Hiểu Mộng, sau đó nghiêng người nói nhỏ.
"Ngươi nói, ngươi là nữ...!nhi của thúc thúc của mẫu thân ta, chúng ta là họ hàng thân thích của nhau?"
Cố Hiểu Mộng nhìn Chúc Lam, cũng kề sát lại, nhỏ giọng trêu chọc: "Phải, chiếu theo bối phận, nàng phải gọi ta một tiếng biểu...!thúc."
"Hứ, ngươi đừng mong lợi dụng ta, ta là người Tây Vực, ở nơi tái mạc vốn không câu nệ cái gì là quy cũ bối phận."
"Nếu đã không câu nệ, ta lớn hơn nàng vài tháng, nàng gọi ta một tiếng biểu ca cũng được."
Chung quy, Cố Hiểu Mộng nàng đều lớn hơn Chúc Lam, tiện nghi gì cũng bị nàng chiếm trước.
Chúc Lam nhìn vẻ mặt đắc ý của Cố Hiểu Mộng liền không cam lòng, huy ngựa lại gần hơn, khẽ mĩm cười: "Biểu tỷ ~ ngươi phải hảo hảo chăm sóc cho biểu muội thân yêu người ta nha ~."
Hơi thở như lan khẽ thổi vào mặt, âm thanh ngọt ngào lại quyến rũ khẽ luồn vào tai, Cố Hiểu Mộng bị trêu chọc liền cảm thấy thiếu tự nhiên, cả mặt và tai đều âm thầm đỏ lên.
"Haaa, thẹn thùng sao?"
Chúc Lam nhìn thấy liền cười lớn vui vẻ, thân biểu này cũng ngốc nghếch, khả ái quá chứ.
Một ngày một đêm gió ngựa không ngừng, cuối cùng vào lúc chiều tối, đoàn người của Cố Hiểu Mộng cũng đã về tới kinh thành.
Xa xa đã có thể nhìn thấy cổng lớn U Đô.
Trước cổng thành rộng mở, bách tính đứng dọc hai bên, thổi kèn, đánh trống, đốt pháo chào đón, âm thanh rộn rã đến đinh tai nhức óc.
Cố Hiểu Mộng lần đầu được trải nghiệm cảm giác khải hoàn hồi kinh, trong lòng liền hưng phấn, tăng tốc Ngân Long câu phi về phía trước.
Khi gần tới cổng thành, nàng nhìn thấy, trên tường thành cao kia phảng phất bóng dáng bạch y, bên cạnh còn có cự thú
Tim nàng đập như trống trận, đến nỗi màng nhĩ không thể nghe được bất kì âm thanh gì ngoài tiếng nhịp tim của mình.
Nàng ngày đêm lên đường, mặc kệ sương gió, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy thân ảnh như ánh trăng rực sáng ấy.
Tay nàng siết chặt cương, Ngân Long câu như tên đã bắn, lao vun vút tới trước cổng thành.
"Mọi người nhìn kìa! Là Cố Tướng quân, Tướng quân trở về rồi."
Bách tính vui mừng, hò reo không ngừng.
Còn không quên túm tụm bát quái những câu chuyện được truyền về trên chiến trường.
Mặc dù trong lúc trà dư tửu hậu trước đó đã nói đến khô cả họng.
"Nghe nói, Cố Tướng quân đa mưu túc trí, không tốn một binh một tốt nào mà dễ dàng giành lấy được thành trì của Ngu Quốc, trong khi đó Vu Quốc vất vả đánh hoài không được.
Tướng quân còn đem thành trì dâng tặng Vu vương làm quà cầu thân.
Vu vương cảm động trước chân tình của Tướng quân, liền ngay tại quân doanh gả Công chúa yêu quý nhất của mình cho Tướng quân luôn." – Người Ất.
"Không hổ danh là nhi tử của Chương Vương gia, quả nhiên tuổi trẻ đầy hứa hẹn." – Người Giáp.
"Nhìn xem, nhìn xem!!! Nữ tử cưỡi hắc mã theo sau có phải là Vu Quốc Công chúa không? Thật đẹp quá! Rất xứng đôi với Tướng quân của chúng ta." – Người Bính.
Một tiểu nữ hài tầm bảy, tám tuổi ngây thơ kéo góc áo mẹ mình, nhỏ giọng nói: "A nương, con lớn lên muốn gả cho Tướng quân."
Người lớn xung quanh bé con nghe thấy liền bị sự ngây thơ của bé chọc cho cười không dứt.
Cố Hiểu Mộng phi đến cổng thành liền siết cương dừng ngựa, Ngân Long câu giương cao hai chi trước, hí dài một tiếng liền dừng lại.
Cố Hiểu Mộng vừa xuống ngựa, bách tính liền vây quanh nàng chặt cứng.
Kháng băng, vòng hoa được bách tính nhiệt tình treo khắp người Cố Hiểu Mộng, chẳng những vậy, trên tay nàng còn cầm cả đống hoa.
Kì quái, rõ ràng vừa rồi mình còn nhìn thấy Lý Ninh Ngọc nàng ấy, thế nào vừa lại gần thì nàng ấy cùng đại miêu biến mất.
Mình chắc chắn không phải bị ảo giác, nhưng mà một người một thú, sao lại biến mất nhanh như vậy được chứ.
Bách tính ra chào đón kéo dài từ cổng thành đến tới Chương Vương phủ.
Đoàn người của Cố Hiểu Mộng ai ai cũng có được cả đống hoa của bách tính tặng cho.
Chương vương cùng vài tỳ nữ đứng trước đại môn đón Cố Hiểu Mộng, nhìn thấy bách tính nhiệt tình như lửa, khoé môi cũng bất giác cong đến tận mang tai.
Cố Hiểu Mộng bước tới, quỳ trước mặt cha mình hành lễ: "Phụ vương, Tiêu nhi về rồi!"
Cố Dân Chương đỡ Cố Hiểu Mộng đứng dậy, dò xét khắp người nàng, trực quan thấy nàng lành lặn,