《Editor - Văn Giai Hài Tử
Beta - Lý Gia An》
__________________________________
Cố Hiểu Mộng đứng ở trước cửa một lúc mới xác định được mình bị đuổi ra khỏi phòng.
Nhưng nàng không có ý định đi khỏi Lý Ninh Ngọc, vì vậy liền trải chăn mền ra trước cửa, nằm xuống ngủ.
Trăng sáng trên cao, trong sân yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng lá bị gió thổi xào xạc cùng tiếng côn trùng kêu.
Cố Hiểu Mộng ngẩn ngơ nhìn lên trời, gác tay lên trán cố gắng suy nghĩ xem vì sao hôm nay Lý Ninh Ngọc lại thất thường như vậy.
Nghĩ xem khi về có khác gì trước khi đi không đã? Đồng hành về kinh cũng chỉ có thêm một người là Chúc Lam, cũng không còn ai nữa hết...!Chúc...! Chúc Lam!
Lý Ninh Ngọc là giận nàng vì nàng mang theo Chúc Lam hồi kinh sao? Nhưng nàng ấy biết nàng không phải là nam tử mà, đem theo một nữ tử hồi kinh thôi mà, vì sao lại giận chứ?
Mọi chuyện thật sự rất kì quái, không chỉ mình Lý Ninh Ngọc kì quái, mà ngay chính nàng cũng...!rất kì quái.
Nàng càng ngày càng mong nhớ nàng ấy, không thể kiểm soát được cảm xúc.
Không biết từ lúc nào, nàng ấy được đặt lên vị trí đầu tiên, trước cả cha mẹ nàng.
Bây giờ, cho dù nhìn cảnh vật gì, nàng cũng sẽ bất giác nhớ về nàng ấy, trái tim không tự chủ được mà đập rộn ràng.
Nàng vốn cho rằng, tình cảm của mình dành cho Lý Ninh Ngọc là tình cảm tỷ muội.
Nhưng nàng sai rồi, bởi vì mấy ngày trước nàng từng như có như không hỏi qua Bạch Tiểu Niên một ít vấn đề, hắn nói đó là tương tư.
Nàng từng ngẫm nghĩ lại, quả thật tình cảm mà nàng dành cho Lý Ninh Ngọc không khác gì tình cảm hắn dành cho Hà Tiễn Chúc.
Cố Hiểu Mộng nàng thật sự đã thích Lý Ninh Ngọc rồi.
Nàng từng đọc qua điển cố Phân đào đoạn tụ ở trong kì văn dã sử.
Đây là một việc kinh hãi thế tục, vi phạm vào tam cương ngũ thường.
Cho nên, nàng chỉ muốn giữ mãi nó trong lòng.
Nếu như Lý Ninh Ngọc biết được, nàng sợ nàng ấy sẽ xem nàng là quái vật mà xa lánh nàng...!Nàng chỉ muốn sống cuộc đời bình đạm với nàng ấy, như vậy với nàng là quá đủ rồi.
Nhìn phản ứng hôm nay của Lý Ninh Ngọc, nàng ấy đã phát hiện ra manh mối gì rồi sao? Hay nàng ấy đã biết được tâm tư của nàng? Nhưng mấy tháng nay nàng không có ở trong phủ, nàng ấy làm sao biết được chứ?
Cố Hiểu Mộng càng nghĩ càng lâm vào bế tắc.
Thân thể sớm đã mệt mỏi, vì vậy liền ngủ thiếp đi.
Mặc dù ngủ trên nền đất lạnh lẽo nhưng được gần Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng ngủ vẫn rất ngon lành, có thể nói là giấc ngủ ngon nhất trong mấy tháng qua của nàng.
"Tướng quân, Tướng quân..."
"Tướng quân, mau tỉnh dậy..."
Một giọng nữ đầy kinh ngạc truyền vào tai, Cố Hiểu Mộng đang say giấc bị đánh thức, khó khăn dụi dụi mắt, mắt nhắm mắt mở nhìn người lay nàng dậy.
Thì ra là tỳ nữ Triệu Tiểu Mạn bên cạnh Lý Ninh Ngọc.
"Tướng quân...!sao người lại ngủ ngoài này?"
Cố Hiểu Mộng vươn vai đứng dậy, nếu Lý Ninh Ngọc cho nàng vào trong thì nàng cần gì phải ngủ ngoài này.
"Ta sao ngủ ngoài này, ngươi nói thử xem." – Đột nhiên nàng nghĩ tới một chuyện, đó là thông qua tỳ nữ bên cạnh Lý Ninh Ngọc để phỏng đoán xem Lý Ninh Ngọc đã biết được những gì: "Gần đây thiếu phu nhân có chuyện gì không? Giống như là có phiền muộn gì quấy nhiễu không?"
"Thiếu phu nhân, ừm, thiếu phu nhân không có phiền muộn gì hết."
"Nàng ấy có biểu hiện gì kì kì quái quái không?" – Cố Hiểu Mộng.
"Thiếu phu nhân...!Mấy ngày trước nghe tin Tướng quân sắp hồi kinh, thiếu phu nhân đã đi đến Trường Lạc Nhai, tỉ mỉ lựa vài sấp tơ lụa, người muốn tự tay may cho Tướng quân một kiện y phục mới..."
Triệu Tiểu Mạn còn chưa nói xong thì cửa phòng đã mở ra, Lý Ninh Ngọc mang vẻ mặt băng sương đứng ở trước cửa, đôi mắt đen tuyền như thủy đàm chiếu thẳng vào Triệu Tiểu Mạn.
Triệu Tiểu Mạn giật mình, đôi vai còn khẽ run rẩy.
"Ngươi cũng thật lắm lời." – Lý Ninh Ngọc.
"Thiếu phu nhân tha tội, nô tỳ biết lỗi rồi, nô tỳ không dám nữa."
Triệu Tiểu Mạn vội vàng quỳ xuống dập đầu, mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng.
Cố Hiểu Mộng nhìn nhìn một chút, cảm thấy mình nên giải vây cho Triệu Tiểu Mạn, dù sao thì những lời Triệu Tiểu Mạn vừa nói, khiến trái tim nhỏ của nàng cảm thấy ấm áp, Lý Ninh Ngọc không có bất mãn với nàng, thậm chí còn rất quan tâm nàng, vì vậy liền hắng giọng: "Còn không mau lui xuống, muốn nhận hình phạt sao?"
Triệu Tiểu Mạn vội vã khom lưng rời đi.
Trước cửa sương phòng nhất thời chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cố Hiểu Mộng lại dán mắt vào Lý Ninh Ngọc, nhìn từng cái nhíu mày, nhìn đến đôi mắt như thủy đàm, nhìn đến từng chi tiết một, nhìn đến xuất thần.
Lý Ninh Ngọc đứng đó, vẫn là dáng vẻ lãnh đạm vô tình của tối qua, chỉ là trên người đã ít đi mấy phần hàn khí.
Nàng đợi Cố Hiểu Mộng lên tiếng trước, nhưng đợi cả nửa ngày trời Cố Hiểu Mộng vẫn không nói gì.
Nàng nhịn không được mà lên tiếng trước: "Đêm qua, ngươi đã ngủ ở đây sao?"
Chỉ thấy người được hỏi mang theo vẻ mặt ủy khuất ngoan ngoãn gật đầu, nào có nửa phần bá khí của một Tướng quân tàn sát tứ phương trên chiến trường.
"Vương phủ không thiếu phòng, ngươi sao lại ngủ ở ngoài này?"
"Sợ...! sợ nàng có chuyện." – Cố Hiểu Mộng thận trọng lên tiếng.
Nếu không phải bận tâm cho nàng, Cố Hiểu Mộng làm sao có phòng không ngủ, lại lựa chọn nền đất lạnh lẽo.
"Ta thì có chuyện gì?"
"..." – Cố Hiểu Mộng nhất thời cứng họng.
Vốn muốn hỏi nàng, nếu không có chuyện gì sao bản thân mình gõ cửa năm lần bảy lượt nàng vẫn không chịu mở? Vì sao chứ? Khó khăn lắm mới đợi đến khi mở ra thì lạnh lùng đuổi đi, cái này là vì sao? Chỉ là ai đó dám nghĩ nhưng không dám hỏi.
Lý Ninh Ngọc nhìn chằm chằm Cố Hiểu Mộng, thấy nàng ấy cúi đầu không nói một hồi lâu, vẻ mặt băng sương cũng chầm chậm tan đi, âm thanh phá lệ dịu dàng: "Trán ngươi bị sao vậy?"
Cố Hiểu Mộng sờ trán một chút mới hiểu Lý Ninh Ngọc nói cái gì, vừa định trả lời thì sau lưng vang lên âm thanh lanh lợi của một nữ tử.
"Ngày ấy dập đầu bái đường, Tướng quân có chút xúc động nên bị rách da một chút."
Lý Ninh Ngọc liếc nhìn nữ tử, sắc mặt liền trầm xuống, phất tay áo bỏ đi.
Cố Hiểu Mộng lo sốt vó, vội vàng gọi với theo Lý Ninh Ngọc: "Ngọc tỷ...!Ngọc tỷ, nàng đừng nghe nàng ấy nói xằng bậy."
"Tướng...! Biểu ca, thì ra ngươi thích kiểu người băng lãnh.
Thê tử của ngươi, có vẻ không giống như ngươi nói tình bỉ kim kiên a."
Chúc Lam che miệng cười, lướt ngang Cố Hiểu Mộng như thể khiêu khích.
Mà Cố Hiểu Mộng không thể làm gì được, giận nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Chúc Lam.
Bầu không khí trên bàn ăn có chút quỷ dị.
Cố Dân Chương đau lòng Cố Hiểu Mộng ở bên ngoài ăn gió ăn cát, chịu bao nhiêu là cực khổ.
Vì vậy căn dặn trù sư mỗi bữa đều làm thành tiệc nhỏ thịnh soạn để bồi bổ cho nữ nhi.
Thế nhưng người vui nhất lại là Chúc Lam, nàng tay này gắp thịt tay kia múc canh, ăn đến vui