Tàn quân của Bắc Ngu tựa như chim vỡ tổ, vội vã bỏ chạy, đến cả trại cũng không thèm nhổ lên, chỉ sợ chạy chậm sẽ bị giết chết dưới giáo, kích của U quân.
Đại quân của Cố Hiểu Mộng nhanh chóng chiếm lấy quân doanh của kẻ địch làm nơi nghỉ ngơi, chém nát tinh kì thêu chữ Ngu, sau đó đem sắc đỏ tinh kì của U quốc thế chỗ.
Viên binh sĩ phụ trách áp giải Lý Ninh Ngọc, hắn đem nàng nhốt vào nhà lao ẩm thấp và tăm tối, còn bày bố rất nhiều binh lính canh phòng nghiêm ngặt ở bên ngoài, đề phòng nàng đào thoát.
Hầm ngục tăm tối mục nát, vách tường bẩn thỉu và nứt nẻ, chốc lát lại nghe thấy chuột kêu chít chít.
Lý Ninh Ngọc vẫn xem như không có gì, nàng đứng đó, dựa vào thanh cửa sắt đã sớm hoen gỉ, nhìn về hang chuột nơi góc tường, ánh mắt nàng hoàn toàn không có tiêu cự.
Qua một lúc lâu sau, vết thương nơi lưng chưa được lành lặn là mấy lại bắt đầu đau nhức, đôi chân của nàng đã bắt đầu vô lực.
Không còn bám trụ được nữa, cơ thể nàng bắt đầu trượt dài.
Đúng lúc này, một cánh tay hữu lực vươn ra, siết lấy vòng eo của nàng ôm vào lòng.
Nàng tựa vào lồng ngực ấm áp, ngước mắt nhìn lên người đã ôm nàng, gương mặt người ấy tuấn mĩ, sống mũi cao cùng đôi mắt nâu màu hổ phách.
Nàng nhìn, nhìn đến sững sờ.
Cố Hiểu Mộng đem Lý Ninh Ngọc ôm vào trong lòng, nhìn trái nhìn phải ngục giam, hừ lạnh một tiếng, sau đó bế Lý Ninh Ngọc ra khỏi hầm ngục tăm tối, đem vào đại trướng, để nàng nằm lên nhuyễn tháp được trải bằng da hổ.
Gương mặt xuất hiện vô số trong giấc mơ càng ngày càng gần, đôi môi khô khốc, nứt nẻ vì thiếu nước nhanh chóng bị phủ lấy.
Lý Ninh Ngọc sững sờ, trái tim nàng điên cuồng đập loạn, sau đó nàng nhắm mắt lại, mặc cho người ấy chiếm hữu.
Cố Hiểu Mộng mở mắt theo dõi phản ứng của Lý Ninh Ngọc, thấy nàng ấy nhanh chóng phủ phục, đôi môi nàng khẽ nhếch lên, sau đó dễ dàng đem đầu lưỡi cạy mở khớp hàm xâm nhập vào bên trong.
Chiếc lưỡi mềm mại mang theo một viên đan dược nhỏ đẩy vô trong, thuận lợi ép Lý Ninh Ngọc nuốt xuống.
Ngay sau khi xác định Lý Ninh Ngọc đã nuốt xuống viên đan dược nhỏ, Cố Hiểu Mộng đắc ý rời khỏi nụ hôn, chờ đợi Lý Ninh Ngọc cho nàng một cái tát, hoặc giả là xô nàng ra.
Thế nhưng Lý Ninh Ngọc lại không phản ứng như nàng nghĩ, chỉ mím chặt môi, ánh mắt xao động nhìn nàng, sau đó, lại tựa như lấy hết dũng khí ôm lấy nàng, đem đôi môi ấy không ngừng hôn nàng.
Cố Hiểu Mộng không hiểu vì sao Lý Ninh Ngọc lại phản ứng bất thường như vậy.
Nhất thời bị Lý Ninh Ngọc áp đảo, hôn nàng đến khó thở.
Cố Hiểu Mộng cố gắng giữ lấy tia thanh tỉnh, từ trong mê man mà đảo khách thành chủ.
Sau khi giành được quyền chủ động, nàng vội vã tách ra một chút để hít thở, sau đó đem nụ hôn tiến sâu hơn, tùy ý khinh bạc Lý Ninh Ngọc.
Ánh mắt dần trở nên nhu nhuyễn, mây mờ chầm chậm giăng lên.
Cố Hiểu Mộng từ từ đè lên người Lý Ninh Ngọc, bàn tay hư hỏng vuốt ve mông nàng ấy, lướt qua vòng eo mảnh khảnh của đối phương, sau đó nhẹ nhàng kéo lấy dây thắt nút kết váy, thế nhưng vừa mới chạm vào dây kéo, ánh mắt lại vô tình nhìn thấy y phục nam nhân được quăng bữa bãi ở một góc trên nhuyễn tháp.
Cố Hiểu Mộng lập tức thanh tỉnh, nàng vội vàng đẩy Lý Ninh Ngọc ra, bật người đứng dậy, lau đi một ít nước miếng vươn trên miệng, mỉa mai lên tiếng.
"Phan phu nhân, thích thú sao? Kỹ thuật của ta so với Phan tướng quân thì thế nào?"
Lý Ninh Ngọc bị Cố Hiểu Mộng đẩy ra, sững sờ nhìn đối phương.
Bạc thần mím chặt, lồng ngực phập phồng, trong mắt hiện lên vô vàn sự dịu dàng cùng nhớ nhung không thể che giấu được.
"Thế nào? Tiểu xảo này là Phan phu nhân đích thân dạy ta, nàng nói xem, có phải tiểu xảo của ta tốt hơn nàng không? Có phải là trò giỏi hơn thầy không?"
Cố Hiểu Mộng ở một bên, vừa mỉa mai châm chọc Lý Ninh Ngọc vừa âm thầm quan sát đại trướng.
Tầm mắt nàng đảo quanh vài vòng, xác định đây chính là trướng bồng của Phan Hán Khanh, chỉ lạ một điều là trong trướng không hề có dấu vết của nữ nhân.
"Nàng không muốn biết ta đã cho nàng ăn gì sao?"
Lý Ninh Ngọc thu hồi tầm mắt, nàng lắc đầu cười khổ, khi viên đan dược nhỏ vừa vào miệng thì nàng đã biết nó là loại dược gì rồi, cũng sớm biết rõ suy nghĩ của Cố Hiểu Mộng luôn rồi.
Hợp Hoan, thôi tình dược được dùng phổ biến ở thanh lâu, dược lực phát tác nhanh chóng, dược hiệu mãnh liệt.
Một khi uống vào, tứ chi thoát lực, thần trí mơ hồ, đan điền nóng rực, toàn thân bị dục hỏa thiêu đốt.
Tú bà hay dùng nó để dạy dỗ những kỹ nữ không nghe lời, không chịu tiếp khách.
"Ồ, Phan phu nhân, có vẻ như nàng sớm đã đoán biết." Cố Hiểu Mộng lại lên tiếng châm chọc, nàng nâng cằm Lý Ninh Ngọc lên, ra vẻ tiếc hận: "Ài, đáng tiếc, trượng phu tốt của nàng sớm đã đào thoát mất tiêu rồi."
Lý Ninh Ngọc vẫn im lặng, nhìn nàng chằm chằm.
Cố Hiểu Mộng cảm thấy vô vị, nàng hừ lạnh, buông cằm Lý Ninh Ngọc ra, xoay người rời khỏi soái trướng.
Thân ảnh Cố Hiểu Mộng vừa dứt, Lý Ninh Ngọc lập tức ngồi xếp bằng lại, nhắm mắt ngưng thần, tụ lực đan điền, khởi động cơ bụng dưới, đem viên đan dược đã uống đẩy ngược lên trên khoang miệng, phun ra ngoài.
Thân thể của nàng vốn là của Cố Hiểu Mộng, nếu nàng ấy muốn, nàng nguyện ý trao ra.
Những thứ dược lực như thế này, vốn không cần dùng đến.
Và quan trọng hơn hết, nàng không muốn nàng ấy nghĩ, nàng thân mật với nàng ấy là bởi vì bị dược lực khống chế.
Qua một lúc sau, mấy tên binh sĩ mang theo mấy cái bao lớn tiến vào, họ thu dọn hết đồ trong trướng rồi rời đi.
Sau đó, một tốp binh sĩ khác đem toàn bộ vật dụng mới tinh lấp đầy đại trướng.
Lý Ninh Ngọc chỉ nhàn nhạt liếc nhìn, cũng không để ý bọn họ làm gì, nàng tiếp tục thiền định.
Mãi đến khi bên tai truyền đến từng tiếng bước chân ổn định, nàng mới chầm chậm hé mi.
Đám binh sĩ sớm đã thoái lui, trước mắt nàng bây giờ chỉ có một người.
Nàng ấy một thân trung y bạch sắc, mái tóc dài đen tuyền được xoã ra, trên gương mặt anh khí còn vươn một ít nước.
Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng đến thất thần, cảm giác như trở về những ngày xưa đó ở vương phủ.
Cố Hiểu Mộng yêu thích sạch sẽ, dù cho công vụ có bận tới đâu thì nàng ấy cũng sẽ thanh tẩy cơ thể một chút rồi mới lên giường ngủ với nàng.
Trên người nàng ấy luôn toả ra mùi hương nhàn nhạt, đặc biệt là sau khi mộc dục, mùi hương càng tươi mát hơn, thu hút hơn.
Nàng ở trong vòng tay của nàng ấy, tham lam hít lấy từng chút một, mà nàng ấy lúc đó sẽ luôn chiếm tiện nghi của nàng, đem từng tấc da thịt trên người nàng cẩn thận hôn lấy.
Nàng tựa như bảo vật được nàng ấy yêu thương, cưng chiều.
Chỉ là, thời gian trôi, quá nhiều việc đã xảy ra giữa hai nàng, mặc dù nàng ấy vẫn như ngày đó thế nhưng trong mắt nàng ấy bây giờ chỉ còn sót lại sự lạnh lẽo.
Cố Hiểu Mộng không nói gì, nàng bước lại ôm Lý Ninh Ngọc lên giường, đem hai tay nàng ấy để trên đỉnh đầu, rồi dùng dây thừng trói chặt.
Nàng có thể chạm vào nàng ấy, nhưng nàng ấy không được phép chạm vào nàng.
Nàng đưa tay