《Editor - Văn Giai Hài Tử
Beta - Lý Gia An》
========================
Cố Hiểu Mộng vẫn lựa chọn trốn chạy, nàng chạy đến bãi đất trống trong quân doanh, đứng ở đó một hồi lâu mới bình ổn lại cảm xúc.
Nàng nhấc chân định rời đi thế nhưng lúc này mới phát hiện chính mình không biết đi về đâu.
Trời đã khuya, binh sĩ sớm đã nghỉ ngơi, còn thức cũng chỉ là vệ binh thay phiên túc trực quân doanh cùng một nhóm nhỏ hoả đầu quân(*) đang kiểm kê lương thực trù bị.
Binh sĩ đi ngang thấy nàng quần áo xốc xếch cũng liền không dám ngẩng đầu lên, vội vàng thi lễ rồi tiếp tục tuần tra.
Cố Hiểu Mộng lại đứng im một lúc mới nhớ tới Chúc Lam, nàng đưa tay chặn lại một người binh sĩ, hỏi: "Trướng bồng của Tam công chúa ở đâu?"
Chúc Lam có thói quen ngủ muộn, khi Cố Hiểu Mộng đến trước trướng bồng của nàng thì nàng đang nằm trên ghế đọc quyển thoại bản bảo bối của mình.
Vừa nghe thấy ngoài lều có âm thanh thì mảnh rèm cửa được vén lên, Cố Hiểu Mộng quần áo xốc xếch, mặt mày ủ dột đứng trước lều.
Nàng còn chưa kịp nói gì thì Cố Hiểu Mộng đã bước vào, vừa đi vừa nói: "Tối nay ta ở chỗ nàng một đêm, được không?"
Chúc Lam liếc nhìn Cố Hiểu Mộng, người này càng ngày càng đáng ghét, nàng đã cho vào chưa mà đã vào rồi.
Nghĩ là như vậy nhưng nàng vẫn không đuổi Cố Hiểu Mộng đi, nhướn mày hỏi người trước mặt: "Sao rồi, bị đuổi ra ngoài sao?"
Gương mặt ủ dột của Cố Hiểu Mộng trầm xuống sắc lạnh, nàng đi đến cái bàn nhỏ giữa lều ngồi xuống.
Chúc Lam thấy Cố Hiểu Mộng như vậy liền khoanh tay hừ lạnh, nhếch môi châm chọc: "Còn tưởng đại tướng quân hung hãn như thế nào, bắt trói người ta về trướng, ấy vậy mà bây giờ lại không có can đảm ngủ cùng một chỗ với người ta sao?"
"Nếu như có thêm chút can đảm thì đêm đó ở Tấn Thành, ta đã có thể dứt khoát với nàng ấy rồi." Cố Hiểu Mộng mỉm cười, cười cho sự cố chấp đến ngu dại của chính mình.
Lý Ninh Ngọc là một mật thám được đào tạo vô cùng nghiêm ngặt, thế nhưng nàng ấy cố tình để lại sơ hở ở khắp nơi, tựa như sợ nàng không biết người đó là nàng ấy.
Người nam nhân ở Phong Nhã Các sau khi quấy rối nàng ấy liền biến mất, tựa như chưa từng tồn tại, mà quan trọng hơn là nàng ấy biết võ công, thế nhưng lại không chống trả, rõ ràng là nàng ấy muốn thử thực lực của nàng.
Hơn nữa, trong ống tay áo của nàng ấy luôn giấu một thanh chủy thủ sắc bén, phía dưới huyền cầm còn để một thanh kiếm, ở ngoài phủ thi thoảng sẽ xuất hiện một cao thủ khinh công cao cường, đi vô ảnh đến vô tung, còn có một vài con bồ câu hay lượn quanh khung cửa sổ.
Tất cả những cái này đều là dấu vết được để lại, là nàng ấy cố tình không xoá đi.
Thế nhưng nàng ấy lại đánh giá quá thấp sự mê luyến của nàng dành cho nàng ấy rồi.
Nàng nguyện ý giả mù giả điếc, tựa như không thấy một chút gì, cốt yếu là để nàng ấy ở bên cạnh mình.
Nàng còn nhớ, vào đêm đó, sau khi hoan lạc qua đi, Lý Ninh Ngọc đã rời khỏi vòng tay nàng, nàng biết, thế nhưng nàng không làm gì.
Kết quả, hai tên tù binh bị nhốt trên xe tù đã được nàng ấy thả ra, chạy về báo tin cho Phan Hán Khanh.
Nếu như lúc đó nàng không cố chấp nhu nhược, có lẽ sẽ không có tình cảnh của ngày hôm nay.
Có lẽ, phụ vương và mẫu phi của nàng vẫn sẽ còn sống?!
Nàng không dám chắc.
Điều duy nhất nàng dám khẳng định, đó chính là, nếu được quay lại một lần nữa, nàng vẫn sẽ lựa chọn giữ nàng ấy bên cạnh mình.
Yêu cũng được, hận cũng không sao, dù thế nào đi chăng nữa thì cho đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh, nàng cũng sẽ không buông nàng ấy ra.
"Ta nghĩ ngươi nên biết..." Chúc Lam vươn tay lau đi nước mắt trên mặt Cố Hiểu Mộng, trong lòng tràn ngập sự tiếc thương: "Mặc dù nàng ấy và ngươi ở hai bên chiến tuyến nhưng nàng ấy chưa từng có ý muốn lấy đi mạng của ngươi, mảnh khôi giáp bên ngực trái..."
"Thế nào? Ta nên cảm ơn nàng ấy sao? Ta cảm ơn nàng ấy đã phản bội ta, cho ta một bài học nhớ đời sao!? Cảm ơn nàng ấy đã đả thương ta nhưng không lấy mạng ta sao!? Cảm ơn nàng ấy đã tặng cho ta một bộ khôi giáp, sau đó tàn nhẫn bắn tên phá hủy nó sao?!" Cố Hiểu Mộng mỉm cười châm biếm, nàng gạt tay Chúc Lam ra, hoàn toàn không có ý muốn nghe Chúc Lam nói thêm gì về Lý Ninh Ngọc nữa: "Ý của nàng là vậy sao?"
"Hiểu Mộng, ngày đó ở trong nhà lao..."
"A Lam." Cố Hiểu Mộng ngước mặt lên nhìn chằm chằm vào Chúc Lam: "Trả lời ta, nàng muốn ta cảm tạ nàng ấy sao?"
"..."
"Ta không phải kẻ ngốc, ta biết những gì nàng muốn nói.
Nhưng gương vỡ lại lành, điều đó chỉ có trong thoại bản mà thôi.
Sự phản bội cùng sự thương tổn, đã phát sinh chính là phát sinh, cho dù có bù đắp như thế nào cũng không thể trở lại như xưa."
"..."
"Nàng ấy bị thương, ta biết chứ, thế nên ta mới không nhốt nàng ấy vào ngục lao lạnh lẽo.
A Lam, đây là sự khoan dung rất lớn của ta rồi."
Chúc Lam nhìn Cố Hiểu Mộng, nàng không biết phải nói gì đây, cho nên nàng xoay người đi về hướng giường nằm xuống, sau đó ném chăn bông vào mặt Cố Hiểu Mộng.
Nàng mặc kệ cái con người này muốn làm gì thì làm, nàng mới không thèm để ý nữa.
Hứ!!!
Cố Hiểu Mộng bị chăn bông ném vào mặt, môi nàng khẽ nhếch lên một chút, tính tình Chúc Lam quả thật có chút trẻ con.
Nàng đem chăn bông trải ra, thổi tắt nến đi ngủ.
Thế nhưng nàng ngủ không được, hai mắt cứ mở trừng nhìn lên nóc lều.
Ánh trăng trên cao cô đơn, toả ra thứ ánh sáng lạnh lẽo bao trùm Tầm Dương.
Đêm nay, có ba người không ngủ.
Rạng sáng hôm sau, Cố Hiểu Mộng ăn mặc chỉnh tề dẫn theo binh mã truy lùng mọi ngõ ngách trong Tầm Dương huyện, bắt được không ít đào binh của Ngu quốc thế nhưng không tìm được tung tích của Phan Hán Khanh cùng Long Xuyên Phì Nguyên.
Tìm kiếm cả một ngày cũng không có gì, khi nàng kiểm tra luôn cái quán trọ cuối cùng thì trời cũng đã tối, vì vậy nàng liền thu quân: "Hồi doanh, bọn họ có thể trốn được hoà thượng thế nhưng không thể chạy khỏi chùa được đâu."
Dựa theo thông tin có được từ hàng quân Ngu quốc, Cố Hiểu Mộng biết được tuyến đường của quân chi viện.
Vì vậy, nàng lệnh cho Tống Chi Bạch dẫn theo tám ngàn quân tinh nhuệ mai phục trên đường hành quân của kẻ địch, địch quân chắc chắn sẽ không nghĩ tới cảnh chính mình bị phục kích, việc bị đánh bất ngờ như vậy sẽ khiến sĩ khí xuống thấp, sức chiến đấu cũng giảm nghiêm trọng, cho nên, rất nhanh thôi, toàn quân sẽ bị diệt.
Việc của nàng là chờ đợi thêm vài ngày, đợi tin chiến thắng của Tống Chi Bạch truyền về, hai cánh quân lại hợp nhất, nàng sẽ dẫn binh đánh tới Tấn Thành, thu hồi từng tấc đất mà Phan Hán Khanh đã chiếm đóng.
Cố Hiểu Mộng về tới quân doanh thì thấy một người binh sĩ hớt ha hớt hải chạy từ trong soái trướng ra, trên tay còn cầm theo khay thức ăn và một bình sứ nhỏ nhỏ gì đó.
Nàng huy Ngân Long Câu lại, nhảy xuống ngựa chặn đường binh sĩ.
"Có chuyện gì mà khẩn trương như vậy?"
"Hồi tướng quân, Tam công chúa hạ lệnh đem thức ăn và kim sang dược cho người bên trong soái trướng, nhưng...!Nhưng cô nương ấy rất hung dữ, thật sự rất hung dữ." Viên binh sĩ vừa nói vừa vội vã chỉnh lại cái nón binh, hắn thật sự bị người trong trướng doạ cho chạy trối chết.
Cố Hiểu Mộng liếc nhìn cửa lều, sau đó tiếp nhận đồ từ tay viên binh sĩ: "Đưa cho ta, ngươi lui xuống đi."
"Dạ, tướng quân."
Cố Hiểu Mộng vén rèm vào trong, chỉ thấy ánh sáng từ ngọn nến lay lắt hắt lên thân ảnh hắc y đang ngồi thiền định trên nhuyễn tháp càng làm cho bóng lưng của người ấy thêm phần cô tịch, lạnh lẽo.
"Lui xuống!" Âm thanh vạn phần lạnh lẽo.
Cố Hiểu Mộng không lên tiếng, nàng đặt khay thức ăn xuống bàn, sau đó nhẹ nhàng bước tới gần Lý Ninh Ngọc, đặt tay lên vai nàng, xoay nàng lại đối diện với mình.
"Ngươi..." Lý Ninh Ngọc tức giận, tay nàng tụ khí, thế nhưng vừa nhìn thấy thân ảnh Cố Hiểu Mộng, bàn tay lập tức tán khí, mi tâm đang nhíu chặt cũng được thả lỏng ra.
"Ta thì sao?" Cố Hiểu Mộng nhìn thẳng vào Lý Ninh Ngọc: "Nàng không ăn cơm, nghĩ mình là thần tiên sao?"
Lý Ninh Ngọc cũng nhìn trực