Chương thứ mười lăm
Lần lượt gặp gỡ
☆ ☆ ☆
"Không phải loại ngưu lang cậu nghĩ đâu." Thấy Vương Mân vẻ mặt không thể tin, Dụ Niên vội giải thích, "Chính là loại...!ngưu lang cùng phụ nữ nói chuyện phiếm mà thôi." "...!Nói chuyện phiếm?" Loại này càng thêm thái quá không phải sao!
"Cậu còn nhớ quán bar Queen không?" Dụ Niên hỏi.
Vương Mân: "Ừ."
Dụ Niên đơn giản kể lại chuyện lần đó một mình đi tới quán bar cho Vương Mân nghe, bất quá lại không nói tỉ mỉ về chuyện A Tư.
"Như vậy sao..." Vương Mân đã hiểu, hóa ra một ít khách nữ có tiền bởi vì hoàn cảnh mà không thể tự do theo đuổi tình yêu của bản thân, hoặc là những quý phụ đã kết hôn không được chồng quan tâm, một mình phòng không gối chiếc tịch mịch khó nhịn, sẽ tìm một ít sinh viên đại học diện mạo anh tuấn xinh đẹp nói chuyện phiếm, thông qua phương thức này đến bù đắp cho nội tâm hư không của mình.
Đương nhiên các cô cũng sẽ thanh toán cho loại phục vụ này, nếu vui vẻ, vung tiền như rác cũng không phải không có khả năng.
Mặc dù về mặt hình thức cũng không có gì khác biệt với loại công việc nào đó, nhưng hai việc này bản chất lại bất đồng, tán gẫu tán tỉnh gì đó ít nhất không vi phạm đạo đức pháp luật, đụng chạm cơ thể trong phạm vi hợp lý cũng là hành vi bình thường trong giao tiếp.
Chỉ cần cung cấp một mức giá mình có thể trả cho người phục vụ, vậy là chuyện vẹn cả đôi đường, dù sao tuyệt đại đa số sinh viên đại học đều là tâm cao khí ngạo...!
"Không bán mình, chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi." Dụ Niên lại nhấn mạnh một lần.
"Ừ..." Tui biết, Vương Mân nghĩ, nhưng vấn đề là cậu biết nói chuyện phiếm sao?
Loại công việc này cũng không phải trên đường tùy tiện tìm Trương Tam hay Lý Tứ là có thể làm.
Người cung cấp phục vụ chẳng những bộ dạng phải đẹp trai, EQ cao, tài ăn nói tốt, ngoại trừ những thứ này, bạn còn phải đoán được đối tượng phục vụ của mình đang suy nghĩ gì, sờ thấu những điều các cô ấy thích nghe...!
Đều nói lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy biển, ngay cả bản thân Vương Mân cũng phải có thái độ ở xa mà kính trọng đối với quần thể khác phái xa lạ này, Dụ Niên như vậy nói chuyện với người ta mười phần sẽ có chín phần tẻ ngắt, càng không thể làm được loại chuyện này!
Vì thế cậu nhíu mày, thẳng thắn nói, "Tui cảm thấy công việc này không thích hợp với cậu."
Dụ Niên rũ mắt xuống, "Tui cũng biết không thích hợp."
"..." Đợi đã, bản thân cậu đã biết, còn muốn hỏi tui làm chi...!
"Chẳng qua tại sao anh ta lại có thể làm tốt như vậy chứ?" Dụ Niên tựa hồ đang lẩm bẩm lầu bầu.
"Ai?"
Có một vài chuyện, một khi có bắt đầu sẽ rất dễ dàng tiếp tục.
Ngàn dặm tìm người thân đủ loại khó xử và chua xót trong mấy tháng đầu trở thành tân sinh, đều là Dụ Niên tự mình yên lặng gánh vác.
Cậu chưa bao giờ nói cho bất cứ ai về chuyện này, cũng đích xác tìm không thấy người để nói.
Khi cảm giác mới mẻ do hoàn cảnh đại học mang đến đi qua, khi hết thảy mọi chuyện giữa người và người bắt đầu lắng đọng lại, chuyện này càng có vẻ khó khăn nặng nề...!
Hai người mới vừa luyện xong một bộ quyền, ngồi dưới tàng cây bạch quả nghỉ ngơi.
"Kỳ thật, tui đến Bắc Kinh là để tìm anh trai." Dụ Niên nói nhỏ.
Bắc Kinh cuối mùa thu không khí khô mát, gió nhẹ thổi trong ánh nắng ban mai khiến người ta thật thoải mái.
Có lẽ bởi vì bầu không khí rất tốt, cũng có lẽ bởi vì Vương Mân khiến cậu bỏ xuống đề phòng, Dụ Niên không tự chủ được mà bắt đầu kể ra bí mật ẩn sâu trong lòng mình.
Là anh trai mà lần đó sau khi khai giảng, bản thân trong lúc vô tình nghe được sao? Vương Mân nghiêng tai lắng nghe.
Dụ Niên: "Tui có một anh họ lớn hơn tui ba tuổi, tui và anh ấy từ nhỏ lớn lên cùng nhau.
Khoảng mười năm trước, lúc tui học lớp 2 tiểu học, bác gái và bác trai ly hôn, anh họ đi theo bác trai rời đi."
Vương Mân: "Mười năm, lâu như vậy sao."
"Ừm." Dụ Niên lại nói, "Ba của tui cũng tạ thế lúc tui còn rất nhỏ."
Vương Mân: "...!Nén bi thương."
Dụ Niên: "Không có gì, đã qua rất nhiều năm rồi."
Vương Mân: "Sau đó thì sao?"
"Sau khi ba của tui qua đời, bác trai vẫn luôn chiếu cố nhà tui, bác trai ly hôn, mẹ của tui lại một mình, hàng xóm và thân thích trong nhà liền tác hợp cho hai người bọn họ cùng một chỗ."
Vương Mân: "..."
"Lần đầu tiên trong đời, bác trai lại biến thành ba dượng của tui...!Kỳ thật chỉ cần mẹ tui đồng ý, tui cũng không có ý kiến gì...!Chẳng qua, vào lúc đó, tui đặc biệt nghĩ, anh trai nếu biết chuyện này, sẽ nghĩ như thế nào..."
Vương Mân an ủi cậu, "Đó là chuyện của người lớn, không liên quan đến cậu và anh trai cậu, cậu không cần cảm thấy áp lực lớn như vậy."
Dụ Niên: "Năm tui học lớp 9, bác trai bị ung thư phổi, xét nghiệm ra đã là thời kỳ cuối, bệnh giống như ba tui."
Vương Mân: Nhà người này thật đúng là nhiều tai nạn!
Dụ Niên: "Chỗ của bọn tui, bị bệnh này chính là bệnh nan y, cũng không cần đến bệnh viện, ở ngay trong nhà nằm chờ chết thôi."
Vương Mân: "..."
Ung thư ở chỗ nào cũng là bệnh nan y, chẳng qua nếu loại chuyện này phát sinh trên người của nhà họ Vương, ít nhất sẽ đến bệnh viện, hưởng thụ an dưỡng cao cấp nhất, dùng dược phẩm tốt nhất, có thể kéo dài một ngày hay một ngày, chỉ cần có thể chịu ít đau khổ một chút, bao nhiêu tiền cũng có thể chi trả.
"Những ngày đầu lúc mới phát hiện bệnh, bác trai vẫn luôn lén rớt nước mắt, mẹ tui tìm thấy một mảnh giấy ố vàng, phía trên có ghi số điện thoại của bác gái, mẹ gọi nhiều lần, chỉ là đầu bên kia điện thoại vẫn luôn nói, số máy mẹ gọi không liên lạc được..."
Dụ Niên nhìn chằm chằm những chiếc lá cây bạch quả bị gió thổi rơi rớt trên nền xi-măng, nhẹ giọng nói, "Bọn tui tìm rất nhiều người hỏi thăm phương thức liên lạc của bác gái ở Bắc Kinh, đều không có kết quả gì.
Qua khoảng hơn nửa tháng, bệnh của bác trai trở nặng, người càng ngày càng gầy, mỗi ngày ông đều đau đến có thể xé nát chăn đệm trên giường...!Sau đó, cơm cũng ăn không vào, ăn gì cũng nôn ra...!Ông nằm trên giường, tinh thần hoảng hốt, từ sáng tới tối khi tui tan học về nhà, ông ấy đều nắm lấy tay tui, gọi nhũ danh của anh họ tui, Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt..." Ánh mắt Dụ Niên trống rỗng, thanh âm nhạt nhòa, tựa như truyền đến từ nơi nào xa xôi lắm, "...!Ngay lúc đó trong lòng tui đã thề, nhất định phải tới Bắc Kinh, tìm được anh của tui, để anh trở về dâng hương cho bác trai, như vậy, bác trai ở trên trời cũng có thể thanh thản."
Nghe cậu kể xong, tim Vương Mân cũng nặng trịch theo.
"Mười năm." Dụ Niên thản nhiên nói xong, ngữ khí và biểu tình hoàn toàn không phải một thiếu niên mười sáu tuổi bình thường nên có, "Cho dù bác gái không liên hệ với bọn tui, anh trai cũng nên liên hệ với tui chứ, anh ấy đã đáp ứng tui...!Chỉ là mười năm rồi vẫn không có tin tức, cho nên tui cũng không xác định bọn họ còn ở nơi này hay không."
"Tui nghĩ, anh trai cậu không đến mức quên cậu đâu, có lẽ có chuyện gì khó xử hoặc khổ tâm." Vương Mân nói.
"Ừ." Dụ Niên cũng an ủi bản thân như vậy.
Cậu cũng từng hoài nghi, bác gái và bác trai ly hôn có phải bởi vì mẹ mình hay không, lại không ngừng phủ định, bảo bản thân không nên suy nghĩ bậy bạ.
Bởi vì nếu thật sự như vậy, Dụ Duyệt có thể không bao giờ để ý đến cậu nữa...!Vương Mân lại nói, "Vậy hiện tại cậu có tin tức của anh trai cậu không?" "Một chút cũng không có." Dụ Niên nói.
Vương Mân: "..."
Dụ Niên cười cười, tựa như đang hồi ức, "Anh trai của tui, rất ưu tú, cũng rất thông minh, bộ dáng lại rất đẹp trai nữa."
Vương Mân nói: "Mười năm rồi, ít nhiều sẽ thay đổi."
"Sẽ không đâu." Dụ Niên ngữ khí kiên định nói, "Anh ấy rất lợi hại, lấy năng lực của anh ấy, nhất định có thể thi vào trường học tốt nhất cả nước." Vương Mân: "...!Lỡ đâu đã xuất ngoại thì sao?" "Xuất ngoại?" Dụ Niên sửng sốt.
Vương Mân: "À, tui chỉ đang nêu giả thiết thôi, nếu sau khi bác gái và anh trai cậu đến Bắc Kinh, làm chút việc làm ăn nhỏ, kiếm tiềm, nếu anh trai cậu thật sự thông minh, anh ấy rất có thể ra nước ngoài học đại học."
Dụ Niên: "..."
Vương Mân biết cậu ta căn bản không nghĩ tới việc này, "Cho nên nói, cũng không thể khẳng định như vậy đâu!"
Bất quá loại ngây ngốc chấp nhất này của Dụ Niên, thật sự có chút giống với tên Tiếu Lang kia.
Đợi đã, lúc này, không phải là nên nói chút gì đó cổ vũ sao? (=_=)
Vừa nhìn thấy bộ dạng thế giới quan sụp đổ của đối phương, Vương Mân nhanh chóng nghĩ biện pháp khắc phục, "Cái kia, kỳ thật xuất ngoại chỉ là khả năng rất nhỏ thôi..." Dụ Niên vẻ mặt mờ mịt bất lực, hiển nhiên đã là tư duy hỗn loạn.
"Cậu hẳn phải nhớ rõ diện mạo của anh họ mình phải không?" Vương