Chương thứ mười sáu
Anh là tốt nhất
☆ ☆ ☆
Chạng vạng tối trở về ký túc xá, Tiếu Lang vui vẻ rạo rực gởi tin nhắn cho Vương Mân: "Anh, sách anh cần em mượn được cho anh rồi! Anh thưởng cho em cái gì đây (:P)"
Vương Mân trả lời: "Em trai ngoan, hôn một cái."
Tiếu Lang: "Này~ Cuối tuần đưa cho anh hay sao?"
Vương Mân: "Anh đến chỗ của em đi, buổi tối có việc gì không?"
Tiếu Lang: "Không có! Mau đến đây đi!"
Vương Mân gọi một chiếc taxi đến Khoa Đại, cùng Tiếu Lang đến một tiệm đồ ăn Đông Bắc ở gần đó ăn cơm.
Trong các món ăn Đông Bắc Tiếu Lang thích nhất chính là mì thịt heo cải trắng, Vương Mân lại tương đối thích khoai lang kéo đường.
Ba món mặn một món canh, còn gọi thêm hai chai bia Thanh Đảo loại nhỏ.
Tiếu Lang đưa sách cho Vương Mân, nói "Mượn ba tuần phải trả lại, nếu đọc không xong phải đến đăng ký lại."
Vương Mân tùy tay lật lật nói, "Ba ngày có thể đọc xong rồi."
Tiếu Lang: "..."
Xoa nhẹ lên cái đầu lông xù của cậu một cái, Vương Mân nói, "Cám ơn nha!"
Tiếu Lang: "Cảm ơn cái gì chứ! Còn nói cảm ơn với em nữa xem em có cắn anh không! À đúng rồi, quyển sách này là do một học trưởng giúp em tìm á, chính là người dẫn chương trình trong tiệc tối đón tân sinh lần trước đó!"
Vương Mân nói, "Quen biết anh ta như thế nào?"
"Ngẫu nhiên gặp trong thư viện thôi hà, em còn cho anh ấy số điện thoại nữa!" Tiếu Lang đắc ý dào dạt lấy di động ra, mở đến tên của đối phương, "Dương, Gia, Dược! Anh ấy ở Khoa Đại rất là trâu bò á!"
"A?" Vương Mân nhướng mày, "Anh ta trâu bò như thế nào?"
"Chủ nhiệm câu lạc bộ phát thanh của trường, là phó chủ tịch hội sinh viên học viện tin tức truyền thông, tham gia rất nhiều các loại hoạt động của trường, biết ăn nói, vừa có tài vừa có mạo, hơn nữa rất hòa đồng, ở Khoa Đại không ai là không biết anh ấy.
Em mới vừa khai giảng còn thấy ảnh chụp của ảnh trên trung tâm hoạt động sinh viên nữa đó..."
Tiếu Lang một mình hăng say nói xong, thấy Vương Mân không có phản ứng nào đặc biệt, liền dừng lại quan sát sắc mặt đối phương.
Vương Mân cũng không thể hiện ra quá mất hứng, chỉ là cúi đầu uống vài ngụm bia.
Tiếu Lang: "Thế nào?"
Vương Mân: "?"
Tiếu Lang cười hì hì: "Ăn dấm không?"
Vương Mân cũng cười: "Anh có gì phải ăn dấm chứ, em thích anh ta hay anh ta thích em sao?"
Tiếu Lang buồn bực nói: "Vậy sao anh một chút phản ứng cũng không có!"
Vương Mân giọng điệu bình thản nói: "Trong trường em nhận thức một người như vậy cũng rất tốt, có chuyện gì cũng có thể tìm anh ta hỗ trợ." Tiếu Lang thật dài À một tiếng.
Vương Mân trầm mặc một hồi, lại bổ sung: "Em nếu dám thích anh ta, xem anh có thu thập em hay không."
Tiếu Lang sửng sốt, sau đó hắc hắc hắc cười thành tiếng.
Vương Mân: "..."
Hai người ăn cơm thêm một lúc, Vương Mân bỗng nhiên nói: "Tiểu Tiểu, nói chuyện này cho em biết." Thấy Vương Mân biểu tình thần thần bí bí, lỗ tai Tiếu Lang lập tức dựng thẳng lên, "Nói đi!"
Vương Mân cẩn thận quan sát khách khứa xung quanh một phen, thấy không có người quen, liền từng chút từng chút kể lại chuyện của Dụ Niên cho Tiếu Lang (...).
Tiếu Lang nghe đến tâm đồng tình tràn cả ra ngoài, nghĩ đến Dụ Niên nhỏ tuổi đã phải đi làm thêm kiếm tiền, cảm thấy rất bi thảm.
Hiện tại mới biết được thân thế của cậu, hóa ra từ nhỏ cậu đã không có ba, bây giờ còn ngàn dặm xa xôi đến Bắc Kinh tìm anh trai.
So sánh với một đôi ân ái hạnh phúc như mình và Vương Mân, thật sự là càng trở nên tiêu điều thê lương!
"Chúng ta giúp cậu ấy đi!" Tiếu Lang kích động nói.
"Giúp thế nào?" Vương Mân nói, "Loại sự tình này, người ngoài nhúng tay không tiện."
Tiếu Lang cũng rất buồn rầu, đúng vậy, đích xác rất khó giúp, sinh viên đại học bi thảm như Dụ Niên cũng rất nhiều.
Aizzz, thật muốn cảm thán, có một số người tử nhỏ đã vô ưu vô lo hưởng thụ mọi thứ; lại có một số người tựa như bị vận mệnh trêu đùa, trải qua muôn vàn vất vả.
"Anh, đến." Tiếu Lang mời rượu Vương Mân, ừng ực ừng ực uống nửa ly, nói "Em cảm thấy em thật hạnh phúc." Có một gia đình êm ấm, có một người bạn thân kiêm luôn anh em kiêm luôn người yêu, cuộc sống có được hai điều này, đã hoàn mỹ rồi.
Vương Mân: "Ha ha, thật không? Anh lúc còn nhỏ, vẫn cảm thấy bản thân không hạnh phúc."
Tiếu Lang bĩu môi: "Anh từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, thành tích lại tốt có cái gì không vui chứ!"
"Mỗi người đều có phiền não riêng của mình, người không có tiền thì hy vọng giàu có, kẻ ngốc muốn biến thành thông minh, xấu muốn biến thành xinh đẹp, tính cách quái gở hy vọng có thể được nhiều người thích, còn người có thành tích kém, lại có ước mơ đậu vào Khoa Đại." Nói xong câu cuối cùng, Vương Mân như có điều ám chỉ liếc mắt nhìn Tiếu Lang một cái, đổi lại bị đối phương trừng mình.
Vương Mân cười cười, tiếp tục nói, "Khi một người vừa được sinh ra đã có được quá nhiều thứ, anh ta chẳng những không thấy vui vẻ, thậm chí còn cảm thấy mờ mịt.
Cuộc sống bởi vì có mong muốn, có hy vọng mới có thể vui vẻ, chỉ là những thứ người khác theo đuổi anh ta đều có, anh ta sẽ không thể cảm nhận được cảm giác vui vẻ.
Vui vẻ là gì chứ? Vui vẻ chính là dục vọng đạt được thõa mãn, không phải sao?"
Khó được lúc Vương Mân thao thao bất tuyệt như thế, Tiếu Lang an tĩnh lắng nghe, cảm thấy cậu nói rất có đạo lý.
"Khi còn bé, hoàn cảnh sinh hoạt của anh luôn là tốt nhất, tiếp thu giáo dục cũng là tốt nhất, còn luôn bị người trong nhà dạy dỗ quan niệm con không giống với người khác, sau đó anh thật sự cảm thấy mình không giống như vậy.
Đi ra ngoài gặp được rất nhiều loại người, bọn họ đối với anh rất tốt, ngay từ đầu anh còn ngây ngốc tin tưởng, người khác bởi vì thích anh nên mới thân cận anh, nhưng thời gian dài, anh mới biết bọn họ tiếp cận anh là có mục đích..." Ngữ khí của Vương Mân mang theo chút chua xót, tựa hồ thực không muốn nhớ lại những chuyện khi còn bé.
"Anh liền nghi hoặc, bản thân phải làm như thế nào, mới có thể tìm được người thật sự nguyện ý kết giao bạn nè với mình...!Có đôi khi, anh thấy thật hâm mộ anh của anh, ảnh trời sinh tính tình thoải mái phóng khoáng, làm việc không câu nệ gì cả...!Em có biết, gì sao tên của anh là Mân, mà ảnh là Kỳ không?"
Tiếu Lang: "Vì sao?"
"Lúc còn nhỏ, đứa cháu được ông nội yêu thích nhất không phải là anh, mà là anh trai anh.
Kỳ là ngọc, Mân là thạch, anh ấy mới chân chính là địa linh nhân kiệt, thông minh, đẹp trai, sáng sủa, biết tạo niềm vui cho người lớn, tuy rằng càng lớn ảnh càng phản nghịch, nhưng ảnh có gan theo đuổi tự do, truy tìm những thứ mình hướng tới.
Cha mẹ ly hôn, ảnh kiên trì muốn cùng với mẹ, ảnh thi vào Hoa Hải, vào Tây Đại, học chuyên ngành bản thân muốn học...!Mà anh hướng nội, không biết ăn nói, an phận thủ thường, chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại Vương gia tiếp nhận vận mệnh của mình.
Cho dù anh có noi theo ảnh, học theo ảnh, nhưng bất kể anh làm thế nào, cũng không thể trở thành một người chói mắt như ảnh, từ đầu đến cuối, anh chỉ là một tảng đá, ngọc thạch phi ngọc, đá vĩnh viễn không thể biến thành ngọc."
Tiếu Lang không ngờ một Vương Mân không thể phá vỡ trong cảm nhận của mình, cư nhiên cũng có một mặt tự ti như vậy.
Vương Mân cực ít khi lộ ra sự yếu ớt của bản thân trước mặt người khác, anh ấy trầm ổn khiến người ta ngưỡng mộ, anh ấy thành thục khiến người ta thưởng thức...!Anh ấy cũng không phải không đáng giá một đồng giống như anh nói!
"Không phải!" Tiếu Lang vội vã phản bác.
Vương Mân ngẩn ra, từ trong suy nghĩ bi quan của mình hoàn hồn lại, nhìn về phía Tiếu Lang.
Biểu tình của Tiếu Lang thực nghiêm túc, thần sắc trên mặt phi thường chấp nhất, mặt đỏ lên, tựa hồ đang muốn thể hiện tất cả tình cảm để cổ vũ cho mình.
Quả nhiên, giây tiếp theo cậu đã bắt đầu thao thao bất tuyệt, "Vì sao em lại ở đây, anh biết không? Nếu như không có anh, có thể em nhiều