Bích Vân có hơi bất ngờ vì hành động này của Nguyệt Lan, nhưng sau đó cô ta cười nhếch miệng:
"Muốn chết đến như vậy sao? Được thôi, vậy ta sẽ giúp cô toại nguyện.
"
Nói rồi cánh tay của cô ta dùng hết sức ấn vào cổ của Nguyệt Lan, mà Nguyệt Lan một chút dãy dụa cũng không có, chỉ là trước khi trút hơi thở cuối cùng, nàng chợt nhớ đến lời hứa của một người!
Khi nàng tỉnh lại ta sẽ trở về!
Chí Huyền đã nói như vậy với nàng, thế nhưng đã quá muộn rồi, hắn sẽ không thể nhìn thấy nàng được nữa!
Nàng hận đám tông môn đã lừa nàng, hận Vũ Hiên đã hại nàng ra nông nỗi này, hận thế giới đã đối xử tệ bạc với nàng.
Oán hận của nàng rơi vào một hang động dưới vách núi Mộ Lâm Sơn nơi mà Tiểu Song và mọi người đi săn, trở thành cơ hội để yêu rắn tu luyện thành hình người, cứ vậy mãi mãi không tan biến!
Vũ Hiên sau khi trở lại thăm Nguyệt Lan, nhìn thấy nàng chỉ còn là một cái xác, nổi giận đùng đùng, hắn tát Bích Vân một cái khiến cô ta té nhào xuống nền nhà.
"Ai cho phép cô dám làm ra chuyện này hả?"
Bích Vân nhíu mày:
"Ngài vì cô ta mà tát ta sao? Ngài bây giờ không khác gì đệ đệ của ngài năm xưa cả, đều là những kẻ man rợ!"
Ánh mắt của Vũ Hiên bây giờ khiến Bích Vân có chút rén sợ.
"Đánh cô? Ta không những đánh cô mà còn có thể giết cô!"
"Ngài.
.
"
Thế nhưng chưa đợi mọi chuyện kết thúc, quân lính bên ngoài đột nhiên chạy vào cấp báo.
"Bẩm hoàng thượng, đột nhiên xuất hiện một con hắc long không ngừng xông vào bên trong, gặp ai cũng tấn công không tha! "
Vũ Hiên nhíu mày:
"Cái gì!?"
Ngay lúc này hắc long khổng lồ đáp xuống trước mặt khiến những người ở đó một phen hú vía.
Nghe nói hắc long là thần thú thượng cổ, hắn rất ít đi đến nhân gian mà chỉ sống ở khu rừng nơi hắn sinh ra, vì sao lần này lại ngang nhiên tấn công vào hoàng cung khiến ai nấy đều khó hiểu.
Thế nhưng mọi thắc mắc sau đó đều đã được hóa giải, con hắc long khổng lồ trong phút chốc đã hóa thành một nam nhân, mà người này chính là tên nam nhân đã đi cũng Nguyệt Lan trước đó.
Chí Huyền nhìn thấy Nguyệt Lan, hắn không màng mọi thứ lao đến chỗ nàng, thế nhưng người nằm đó đã không còn một chút hơi thở!
Mà ngay lúc này cơn thịnh nộ của hắn giống như một con thú hoang không thể thuần hóa, con ngươi của đôi mắt của hắn phút chốc đã hóa thành một màu đỏ tươi như máu, hắn không cần biết cái gì mà thần thú đến nhân gian giết người làm loạn chính là phạm