Lâm quý phi quỳ trước điện, thế nhưng vẫn một mực không chấp nhận phán xét của hoàng thượng, bà ta gằn giọng.
"Hoàng thượng, người đừng quên phụ thân ta là thừa tướng trong triều, người cho rằng phụ thân ta sẽ để người cho ta vào lãnh cung sao?"
Hoàng thượng ngồi trên ghế, lạnh lùng.
"Mưu đồ giết hại công chúa, cho dù là ai thì cũng phải chịu tội, ta sẽ không vì bất cứ ai mà tha thứ cho hành động độc ác này!"
Lâm quý phi tức giận đến mức gào lên:
"Vậy còn tình nghĩa giữa chúng ta? Ngài có từng nghĩ đến tình nghĩa bao nhiêu năm nay của chúng ta chưa?"
"Ta là vì tình nghĩa bao nhiêu năm nay với ngươi, nên mới không giết ngươi mà chỉ giam vào lãnh cung, nếu là người khác thì đừng mong có cơ hội sống sót!"
Lâm quý phi cười khinh bỉ:
"Ha, đó mà gọi là tình nghĩa sao? Hoàng thượng, người đã vô tình thì đừng trách ta vô nghĩa! Lãnh cung cũng sẽ không thể giữ chân được ta đâu, rồi một ngày không xa ta sẽ khiến người và Trần Tiểu Song đứa con gái người thương nhất sẽ phải hối hận!"
Hoàng thượng nhìn người phụ nữ hết thuốc chữa này, lắc đầu.
"Ta không còn gì để nói nữa, người đâu! Giải nàng ta đi!"
Sau khi Lâm quý phi bị kéo đi thì nhị công chúa Trần Điệp Vụ chạy đến quỳ gối khóc lóc xin tha cho mẫu thân cô ta:
"Phụ hoàng, người đừng tàn nhẫn như vậy có được không? Trong lãnh cung vừa lạnh lẽo lại thiếu thốn như vậy làm sao mẫu thân con chịu nổi chứ?"
Hoàng thượng đứng dậy.
"Đừng nói nữa, nếu biết sẽ chịu hình phạt này vì sao lại cố chấp làm chuyện hại người chứ?"
Trận Điệp Vụ cau mày:
"Không phải bởi vì người quá thiên vị cho Trần Tiểu Song sao?"
Hoàng thượng đã quá mệt mỏi với những việc đã xảy ra, Lâm quý phi người mà ông tin tưởng không ngờ lại là một con người tàn độc như vậy, ông không còn tâm trí để nói lí lẽ với nhị công chúa, ra lệnh rời đi.
"Đủ rồi, ta mệt rồi, phải về nghỉ ngơi.
"
Trần Điệp Vụ khóc lóc một lúc, đột nhiên trong đầu nổi lên sát ý, khi mà Tiểu Song vừa chuẩn bị rời đi, cô ta rút cây trâm trên đầu ra xông về phía cô.
"Trần Tiểu Song, ta phải giết ch.ết ngươi!"
"Phập!"
Tiểu Song đã kịp thời né tránh được, tuy nhiên vẫn bị cây trâm quẹt ngang qua vai làm bị thương một chút.
Trần Điệp Vụ lại không có ý định dừng lại tiếp tục lao đến, lúc này, cô ta không ngờ người trước mặt cô không phải một cô nương yếu đuối dễ bị ức hiếp, Tiểu Song dùng tay bắt lấy tay cô ta, sau đó dùng lực quật cô ta nằm sấp dưới nền không sức kháng cự.
Cô cau mày:
"Cô vẫn không hiểu được chuyện ác mà cô và mẹ cô làm là đáng phải bị trừng phạt có đúng không? Cô cho rằng việc mẫu thân cô bị đày vào lãnh cung là bởi vì tôi ư? Đừng nực cười như vậy, đều là do các người tự làm tự chịu!"
Nhị công chúa Trần Điệp Vụ nằm dưới sàn nhà, vẫn không ngừng dãy dụa, lớn tiếng đáp trả:
"Là bởi vì chúng ta luôn bị phân biết đối xử, vì sao hoàng thượng chỉ thương mình ngươi chứ? Ta hận ngưới!"
Tiểu Song lúc này đã không nhịn được nữa, ngồi xuống trước Trần Điệp Vụ, nhìn thẳng vào đôi mắt cô ta đang trừng về phía cô.
"Cô không biết mẫu thân cô đã làm ra chuyện độc ác như thế nào sao? Trước khi bà ta định sát hại tôi đã thừa nhận, khi tôi sinh ra đời chính bà ta đã lập mưu hại chết mẫu thân của tôi, cô có mẫu thân thương yêu từ nhỏ, còn tôi? Tôi bởi vì sự độc ác của các người mà từ nhỏ đã không có tình yêu thương của mẫu thân, vậy có quyền gì đòi công bằng ở đây chứ?"
Trần Điệp Vụ run run:
"Ngươi