Cuối cùng ngày cử hành hôn lẽ giữa tam công chúa Trần Tiểu Song và Hoàng Khải tiểu vương gia đã tới.
Tiểu Song ban đầu có ý nghĩa sẽ bỏ trốn và không tiến hành hôn lễ này, nhưng sau khi biết được Hoàng Khải có liên quan đến sự biến mất của ma nữ, cô quyết định sẽ cùng anh ta hoàn thành lễ cưới để điều tra rõ sự việc.
Bộ y phục tân nương trông thật nổi bật lên làn da trắng như tuyết của Tiểu Song, đôi môi cô đỏ mộng, đôi mắt được trang điểm một cách cẩn thận với hàng mi dài cong vút khiến đám cung nữ bên cạnh cô không tránh khỏi có chút ghen tị với cái nhan sắc mỹ miều này.
Bên ngoài kèn hoa tấp nập vang lên, cuối cùng giờ cử hành hôn lễ cũng đã đến, đoàn rước dâu đã đến trước cửa phòng cô.
Tiểu Song chậm chậm bước lên kiệu.
Cô nhớ lại vài ngày trước khi gặp Bạch Lãnh.
"Tôi quyết định sẽ cử hành hôn lễ với Hoàng Khải, vì vậy! Anh hãy rời đi một mình, không cần phải đợi tôi.
"
Tiểu Song đã suy nghĩ rất nhiều, mục đích của cô ở thế giới này là giúp đỡ ma nữ, vì vậy trước khi mọi chuyện được giải quyết cô cần phải có trách nhiệm với bản thân mình.
Cô sẽ ở lại đối mặt với mọi thứ.
Bạch Lãnh đang ngồi đọc sách bên một bờ hồ, nghe quyết định của cô, anh ta không biểu hiện cảm xúc, chỉ im lặng.
Lát sau anh ta mới lên tiếng.
"Đó là lựa chọn và ước muốn của cô sao?"
Tiểu Song thật sự không hề muốn điều này, thế nhưng tình thế ép buộc cô phải làm như vậy.
"Phải, Hoàng Khải văn võ song toàn, tôi cảm thấy lấy một người như vậy cũng không đến nỗi nào.
"
Bạch Lãnh vẫn chăm chăm nhìn vào quyển sách.
"Nếu như hắn không tốt như cô nghĩ thì sao? Cả hoàng cung này ai cũng biết hắn yêu người bạn thanh mai trúc mã của hắn chứ không phải cô.
"
Tiểu Song nhìn bóng lưng hắc y ở phía trước mặt cô, mái tóc xõa buộc một nửa sơ sài, anh ta tuy rằng không biểu lộ ra ngoài, nhưng có lẽ là chẳng mấy vui vẻ khi nghe những lời này từ cô.
"Nếu sau này cuộc sống tôi không tốt, thì đó cũng là lựa chọn của tôi, anh đừng lo lắng cho tôi làm gì.
"
Bạch Lãnh đóng quyển sách lại, chầm chậm đứng dậy.
"Cô là thật sự muốn cử hành hôn lễ này sao?"
Tiểu Song khẽ gật đầu, cô không còn cách nào khác phải