“Về phần một đao cuối cùng này. . . . . .”
Tống Ngâm Tuyết cười lơ đãng vuốt vuốt phi đao trong tay, phi đao ở trong gió thu đã có chút lạnh, chớp lên bạch quang lạnh lẽo.
Thấy vậy, hai gò má Vân Độc Nhất đổ máu, cố nén trận trận đau nhức cuồn cuộn trong cơ thể, bàn tay hung ác nắmbùn đất trên mặt đất lên, hai mắt gắt gao trừng, bộ dạng hận không thể đem Tống Ngâm Tuyết ra ngàn đao chém nát.
Nàng trúng chính độc Phệ Tâm tán của mình, mặc dù có giải dược, nhưng bởi vì ngũ tạng lục phủ của nàng đã bị chưởng lực hùng hậu vừa rồi của Tống Ngâm Tuyết đánh cho tổn hại, độc sớm đã thừa dịp xâm lấn khuếch tán, cho nên dù giờ phút này dù có giải độc, nàng từ nay về sau coi như là phế nhân, không còn ý nghĩa để tiếp tục sống nữa!
Tống Ngâm Tuyết nhìn vẻ mặt hận không thể đem mình ra rút gân bẻ xương của Vân Độc Nhất, thờ ơ cười cười, tròng mắt nhìn về phía phi đao trong tay mình, khi lưỡi đao phản xạ ra một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng trong đáy mắt nàng thì mở miệng chậm rãi nói: ” Vân Độc Nhất, ta luôn luôn là người có thù oán tất báo! Ngươi bắt buộc Vô Song, làm Minh Tịnh bị thương, những chuyện này, ta vừa rồi đều vì bọn họ đòi về. Như vậy hiện tại, cũng đến phiên chính mình . . . . . .”
Chậm rãi chấp cánh đao, đem Vân Độc Nhất trở thành cái bia sống, Tống Ngâm Tuyết trong đôi mắt lạnh nhạt của Vô Song, trong biểu lộ tái nhợt của Minh Tịnh, cười nhạt một tiếng, bên môi nhẹ nhàng khơi gợi lên một độ cong như có như không.
” Vân Độc Nhất, đao thứ ba này. . . . . . Là vì chính ta. Vì một năm trước, bị ngươi hạ độc ám hại.“ Tống Ngâm Tuyết nói, lạnh nhạt, nhẹ nhàng sâu kín, không có một chút gợn sóng cùng chú ý, nhưng chính loại lạnh nhạt cùng thờ ơ này, lại như quả bom ngàn cân nổ tung trong lòng Vô Song, thẳng khiến hắn giật mình nói không nên lời.
Trong mắt tràn đầy khiếp sợ, vẻ mặt không dám tin, một ít nghi hoặc Vô Song giấu dưới đáy lòng, rốt cục sau khi nghe những lời này của Tống Ngâm Tuyết, toàn bộ đều được giải thích.
Hắn từng nghi ngờ lúc trước mới gặp gỡ Tuyết Nhi thì vì cái gì độc trên người nàng rất giống thủ pháp của Vân Độc Nhất?
Nhưng lúc đó hắn cho rằng Ngũ Độc cốc cũng không liên lạc cùng thế giới bên ngoài, lại thêm Vân Độc Nhất hoàn toàn không biết Tuyết Nhi, không có lý do gì hạ độc nàng, cho nên liền võ đoán rằng đây chỉ là trùng hợp, không có suy nghĩ cẩn thận.
Không thể tưởng tượng được hết thảy những gì hắn hoài nghi đều là sự thật! Thật sự là Vân Độc Nhất đã hạ thủ với Tuyết Nhi, mà hắn, thì trong cơ duyên xảo hợp, cứu nàng đang thân trúng kịch độc . . . . . . Trong lòng Vô Song co chặt, tràn ngập mâu thuẫn cùng phức tạp. Cho tới nay, hắn đều tưởng chuyện hắn cứu nàng trước đây, là có ơn với nàng, ai có thể nghĩ kết quả lại là như vậy! Ơn cứu mệnh của hắn, chỉ là trả nợ, còn là khoản nợ của tỷ tỷ hắn lưu lại.
Vô Song trong lòng phức tạp, vô cùng phiền muộn, mà Vân Độc Nhất bên cạnh nghe xong lời mà Tống Ngâm Tuyết nói, vẻ mặt âm lãnh cười cười, ngoan độc nghiến răng, “Hóa ra ngươi đã sớm biết? Ta còn tưởng rằng chuyện này, ta làm rất bí mật? Hừ, ta thật sự hối hận! Lúc trước không theo ý của Tống Vũ Thiên, dùng loại thuốc tàn nhẫn nhất độc chết ngươi, mà lại bị bề ngoài dối trá vô dụng của ngươi mê hoặc, chỉ lựa chọn loại độc rất bình thường!”
Vân Độc Nhất phẫn hận vì sai lầm của mình năm đó, mọi người nghe được đều khẽ giật mình. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết hạ mí mắt mỉm cười, tiếp đó cất lời mang theo sự tà nịnh cùng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: ” Vân Độc Nhất, ta nói rồi ta là người có thù oán tất báo. Đối với người từng thương tổn ta, ta tuyệt đối sẽ không buông tha! Cho nên ngươi lúc trước không làm theo lời nói của Nhị ca ca ta, thật là một sai lầm trí mạng nhất trong đời ngươi!”
Lời mà Tống Ngâm Tuyết nói gõ thật sâu vào trong nội tâm Vân Độc Nhất, khiến nàng ta càng thêm phẫn hận biết vậy chẳng làm. Nàng ngẩng đầu, lãnh khốc mà ngoan lệ nói: “Hừ, Tống Ngâm Tuyết! Kỳ thật khi ta biết rõ thân phận chân thật của ngươi thì ta đã biết mục đích ngươi tới lần này này! Ngươi nói ngươi vì Vô Song, ta chỉ sợ kết quả không hẳn là như thế!”
“A? Ngươi là muốn nói, ta tìm Vô Song là giả, tìm ngươi báo thù mới là thật sao?” Chuyển động mắt to xinh đẹp, Tống Ngâm Tuyết nghiền ngẫm nói: “Ha ha, Vân Độc Nhất, không cần chia rẽ tình cảm giữa ta cùng Vô Song. Chuyện này thật thật giả giả, giả giả thật thật, khi đụng nhau, liền phân không rõ trước sau, chia không rõ chủ yếu và thứ yếu nữa.”
Tống Ngâm Tuyết không ngại phân tích quan hệ cho Vân Độc Nhất, nghe vậy, Vân Độc Nhất thoáng đăm chiêu nhìn nàng một chút, tiếp theo lại nhìn nhìn Vô Song một bên, tiện đà cười lạnh mang theo thần sắc quái dị mà nói: “Ha ha! Ha ha ha ha! Tống Ngâm Tuyết, ta thật không biết ngươi thật lòng quan tâm Vô Song? Hay là cơ bản chẳng thèm ngó tới hắn!
Đến lúc này rồi, ngươi còn giả bộ bí hiểm! Hừ, ngươi thật sự cho rằng ta không biết trong lòng ngươi nghĩ cái gì sao? Nói cho ngươi biết, cái gì ta cũng biết!”
Kiêu ngạo hơi ngẩng đầu, cho thấy phong độ của mình, Vân Độc Nhất nhìn Tống Ngâm Tuyết mỉm cười nhếch mày, chậm rãi nhìn sang Vô Song, chậm rãi nói: “Vô Song, không phải ngươi vẫn muốn biết vì cái gì ta lại giúp Tống Vũ Thiên làm việc sao? Tốt lắm, ta cho ngươi biết.”
” Vân Độc Nhất!” Vừa nghe giờ phút này Vân Độc Nhất nói như vậy, đôi mắt Tống Ngâm Tuyết không khỏi lạnh xuống, cất lời cảnh báo.
Thấy vậy, Vân Độc Nhất cười ha ha, vừa cười vừa đắc ý nói: “Tống Ngâm Tuyết, ngươi không cho ta nói, ta càng muốn nói! Dù sao ta cũng đã không chiếm được hạnh phúc, ta liền muốn cho người khác cũng không được hạnh phúc!”
Quay đầu, mang một loại khoái cảm trả thù nhìn Vô Song, Vân Độc Nhất lãnh khốc mà tàn nhẫn chậm rãi bắt đầu nói: “Vô Song, ngươi không phải yêu Tống Ngâm Tuyết lắm sao? Không phải muốn biết ta là vì cái gì phải giúp Tống Vũ Thiên rồi đi nói cho nàng ta biết sao? Không cần phiền toái như vậy, hôm nay ngay lúc này, ta nói luôn một lần cho rõ!”
“Ta là vì cái gì lại giúp Tống Vũ Thiên đó là vì Ngũ Độc cốc có ước định cùng hắn! Ngũ Độc cốc vì sao lại có ước định cùng hắn? Đó là bởi vì cha mẹ chúng ta quen biết hắn! Mà tại sao cha mẹ chúng ta lại quen hắn? Là vì cha mẹ đã từng thiếu phụ hoàng hắn một cái ân tình. . . . . .”
Vân Độc Nhất cười cười nói, khóe miệng mang theo châm chọc. Nghe vậy, Vô Song cau mày, vừa đỡ Minh Tịnh đồng thời, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng nghi vấn nói: ” Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
“A! Nói cái gì? Đệ đệ thân ái của ta, ngươi quả nhiên là trong lòng có tình yêu, liền từ bỏ hết thảy! Ngươi đã từng thông minh như vậy, hôm nay làm sao có thể hỏi ra câu si ngốc ngây ngô như thế chứ? Chẳng lẽ ngươi không hiểu sao, Tống Vũ Thiên đã có thể cầm ân tình cha mẹ thiếu phụ hoàng hắn tới yêu cầu ta giúp hắn, chẳng lẽ hắn cũng không tới yêu cầu cha mẹ, yêu cầu bọn họ giúp hắn làm chút gì đó sao?”
“Làm chút gì đó?” Vô Song hỏi lại, trong lòng có một loại cảm giác bất an chậm rãi dâng lên, chính là tại sao phải bất an, hắn không biết.
“Làm chút gì đó? Ha ha!” Vân Độc Nhất vui vẻ cười to, không để ý máu tươi tùy ý chảy trên mặt, chống lại Vô Song chậm rãi nói: “Thù giết cha, không đội trời chung! Vô Song, nhớ năm đó cha mẹ của chúng ta giúp đỡ Tống Vũ Thiên giết Nhữ Dương Vương bằng thuốc độc, làm hại Nhữ Dương Vương phi tự tử, khiến cho Nhữ Dương quận chúa song thân sớm mất, một mình cơ khổ không nơi nương tựa! Thử nghĩ phần thù hận này, dùng tình yêu của ngươi có khả năng hòa tan, có khả năng tiêu tán không! Ha ha ha ha!”
“Ngươi nói cái gì! Không có khả năng ——” Thân ảnh bất giác nghiêng ngả, cước bộ cũng lảo đảo theo, Vô Song nghe vậy, sắc máu trên mặt đều biến mất, trắng bệch như tờ giấy.
Tay, có chút run, không dám thừa nhận sự thật này. Lúc này, Minh Tịnh bên cạnh Vô Song mặc dù vẻ mặt tái nhợt suy yếu, nhưng đáy mắt, lại một mảnh âm trầm. Bởi vì phải biết rằng, Nhữ Dương Vương chết đi, liên lụy không chỉ là Nhữ Dương Vương phi tự sát, Nhữ Dương quận chúa cô độc, còn có, phụ thân của hắn người phải chịu khế ước ràng buộc . . . . . Cha mẹ Vô Song hại chết, là ba mạng người cùng hạnh phúc của hai người con trai . . . . . . Minh Tịnh lúc này, tuy thân thể suy yếu, nhưng mà, làm sao có thể dễ dàng tha thứ?
” Vân Độc Nhất!” Ở đó có bốn người, hai người khiếp sợ, một người cười, còn một người lạnh lùng nói.
Nghe lời cảnh cáo lạnh lùng của Tống Ngâm Tuyết, Vân Độc Nhất đắc ý giương mặt lên, lãnh khốc nói:
“Tống Ngâm Tuyết, xem ra ngươi đối với Vô Song thật đúng là có chút tình ý! Ngươi đã sớm biết chân tướng cuả chuyện này, chính là ngươi vì không muốn làm cho hắn sau khi biết được sẽ thương tâm khó xử, cố ý không nói, mà lựa chọn chính mình xông vào rừng khói độc, dùng chính mình làm mồi nhử phân tán tất cả sự chú ý của ta, sau đó lại phái người theo sau mà vào, muốn thừa dịp này trộm thư mà năm đó Tống Vũ Thiên tự tay ghi cho cha ta lập mưu giết Nhữ Dương Vương bằng thuốc độc! Hừ! – dụng tâm lương khổ như thế, thật đúng là làm ta thán phục không thôi a!”
Vân Độc Nhất từng cái từng cái nói hết những bí mật ngoại trừ nàng cùng Tống Ngâm Tuyết ra không ai biết, khi nhìn đến biểu lộ Vô Song cùng Minh Tịnh một lần lại một lần khiếp sợ thì vui vẻ điên cuồng cười to: “Ha ha ha ha! Tống Ngâm Tuyết, tuy mưu kế của ngươi không tệ, mà người của ngươi cũng như nguyện chiếm được bằng chứng ngươi muốn, chính là dù thế thì sao? Những thứ đó với ta mà nói không có một chút công dụng, ta còn bảo lưu chúng cho đến nay, đều là bởi vì ta mệt mỏi không muốn để ý đến di vật của hai lão già đó! Ha, trong lòng của ta, chỉ có Vô Song, trừ hắn ra, cái gì cũng không để bụng!”
Vân Độc Nhất điên cuồng cười lớn, cười đến miệng vết thương trên mặt máu văng tung tóe, chảy xuống ròng ròng.
Nàng giương mắt nhìn thẳng vào Vô Song, sau khi nhìn thật sâu trong chốc lát, dùng một loại ngữ khí khác thường, quái dị mở miệng nói:“Vô Song, ta không được hạnh phúc, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ được! Mặc kệ Tống Ngâm Tuyết lợi dụng ngươi, hay là muốn bảo vệ tình cảm của ngươi, hôm nay, cái bí mật này đã lộ, giữa các ngươi, cũng thể khăng khít giống như trước rồi, ha ha!”
“Thù giết cha, sâu nặng làm sao? Cho dù Tống Ngâm Tuyết nàng có thể không để ý, có thể không truy cứu, nhưng đối mặt nàng, lương tâm của ngươi có thể chịu nổi sao? Cả đời nàng ta thê thảm như vậy, đau khổ như vậy, nguyên nhân đều là bởi vì cha mẹ ngươi a! Là cha mẹ của ngươi! A!”
“Vô Song, từ nay về sau, ngươi thật sự có thể không thẹn với lương tâm ở bên cạnh nàng sao? Còn có thể thuần túy yêu nàng ta như trước sao? Không có khả năng! Tuyệt đối không thể! Giữa các ngươi đã có khoảng cách, có nghi ngờ, không có khả năng trở lại như trước kia rồi!”
Vân Độc Nhất đắc ý nhìn Vô Song mặt tái nhợt không còn giọt máu, tàn nhẫn nói rõ từng chữ từng câu:
“Vân Vô Song, ngươi thật sự cho rằng Tống Ngâm Tuyết không ngại sao? Tuy ta không biết nàng, nhưng từ việc nàng ẩn nhẫn ngụy trang như vậy ra, lòng của nàng, tâm kế của nàng tuyệt không đơn giản như ta và ngươi tưởng tượng, sợ là sẽ không dễ dàng buông tha hết thảy! Ha ha, Vô Song a Vô Song, ngươi kỳ thật cũng giống ta thôi, là kẻ đáng thương nhất định không chiếm được hạnh phúc!”
Châm ngòi giựt giây mà nói, không ngừng vang vọng bên tai Vô Song . Nghe vậy, hắn hơi lắc đầu, vẻ mặt bi thảm nhìn, chấn động nói không nên lời.
” Vân Độc Nhất, ngươi đừng ở đây châm ngòi thổi gió quan hệ của chúng ta nữa, có thời gian, ngươi nên hảo hảo trông nom chính mình cho tốt a!” Thấy Vân Độc Nhất vì muốn trả thù mà đem tất cả sự tình nói thẳng ra, mặc dù trong lòng Tống Ngâm Tuyết không vui, lo lắng Vô Song sẽ vì vậy mà nghĩ lung tung, nhưng trên mặt lúc này, cũng không lo lắng giải thích, mà chỉ lạnh lùng nhìn Vân Độc Nhất.
“Trông nom chính mình cho tốt? Ha ha, ta còn cái gì để trông nom? Bất quá chính là thắng làm vua thua làm giặc, rơi vào tay ngươi thì chỉ có chết mà thôi!”
Nghe xong lời mà Tống Ngâm Tuyết nói, Vân Độc Nhất khinh miệt cười cười, tiếp đó âm lãnh mở miệng nói: ” Vân Độc Nhất ta, cả đời hung ác, không thể tưởng tượng được cuối cùng lại rơi vào tay một tiểu nha đầu như ngươi, bị ngươi hủy dung, tổn thương nội phủ! A, quả nhiên là biết vậy chẳng làm!”
“Tống Ngâm Tuyết, kỳ thật đúng như ngươi nói vậy, người ta chính thức yêu, là chính bản thân ta! Ta thích Vô Song, chỉ là bởi vì hắn lớn lên rất giống ta, cho nên ta
liền đem tất cả tình yêu, dời đến trên người của hắn, chấp nhất từ nay về sau không thể vãn hồi!”
“Tống Ngâm Tuyết, thứ ta không có được, người khác cũng đừng mơ có được! Tuy hiện tại ta thật sự không thể làm gì nữa rồi, nhưng tính mệnh của ta phải do ta không do người khác định đoạt, ngươi muốn ta chết, ta càng không cho ngươi được như ý!”
Vân Độc Nhất thấy trong tay Tống Ngâm Tuyết là phi đao hàn quang lòe lòe, khóe miệng mỉm cười, sau khi nhìn thoáng qua Vô Song lần cuối cùng, liền muốn há miệng cắn lưỡi tự vận.
Thấy vậy, hiểu được ý của nàng, lưỡi đao trong tay Tống Ngâm Tuyết lóe lên, rất nhanh, chuẩn xác bắn về phía yết hầu Vân Độc Nhất, bay qua căt ngay một đường!
Lưỡi đao đoạt mệnh!
Trong chớp mắt, theo dòng máu vẩy ra, Vân Độc Nhất trừng lớn hai mắt, rốt cụôc tại một lần cuối cùng Tống Ngâm Tuyết vung phi đao ra thì trong lòng lập tức hiểu rõ vì sao nàng cảm thấy có chút quen thuộc với võ công của Tống Ngâm Tuyết!
“Tuyệt, tuyệt. . . . . .” một chữ “Thánh ” cuối cùng, nàng không thể nói ra, cốc chủ Ngũ Độc cốc Vân Độc Nhất hung tàn ngoan lệ, tuy cuối cùng đã giải đáp được sự nghi hoặc trong lòng, nhưng thủy chung đã không còn cơ hội, vaòlúc tánh mạng đi đến hồi kết thì trút một hơi cuối cùng, mềm nhũn ngã trên mặt đất, rốt cuộc cũng không nhúc nhích nữa.
“Ta nói rồi, con người của ta có thù oán tất báo! Cho nên, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi tự mình định đoạt!” Từng chữ từng câu rõ ràng quyết tuyệt hung ác nói, Tống Ngâm Tuyết một tay bảo trì tư thế vung lưỡi đao cuối cùng, trong mắt là một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Vân Độc Nhất chết, chết vì chính sai lầm của mình, thấy vậy, Vô Song nhìn nàng, không có một tia biểu lộ, có chăng chỉ là sự lạnh lùng. Giết cha hại mẹ, không đáng tha thứ! Cho dù cha mẹ cũng không phải người tốt lành gì. . . . . . Lúc này, đang lúc hai mắt Vô Song nhìn thẳng, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi thu tay lại thì Minh Tịnh vẫn cố nén đau đớn rốt cục chống đỡ không nổi, sau khi ” Phụt ——” một tiếng miệng phun máu tươi, đầu gục xuống, lâm vào hôn mê thật sâu.
“Minh Tịnh!”
Vừa thấy như vậy, Tống Ngâm Tuyết lập tức dừng lại, tiếp đó bước nhanh đến, sau khi cùng Vô Song hai người hợp lực, chậm rãi đỡ hắn về phòng.Trong các, khói thuốc lượn lờ, vờn quanh trong phòng. Trong phòng, hai thân ảnh thon dài xinh đẹp đứng, lời nói bắt đầu truyền đến.
“Hắn thế nào rồi?” Cau mày, quay đầu nhìn về hướng người nằm trên giường, trên gương mặt luôn tà nịnh trêu đùa của Tống Ngâm Tuyết, giờ phút này có một sự lo lắng thật sâu.
“Không tốt.” Lắc đầu, vẻ mặt u ám, Vô Song nhẹ giơ đôi mắt lên, thong thả nói, ” Độc chồn mặc dù không tác dụng với nam tử, nhưng mà chỉ giới hạn tiếp xúc làn da thôi, một khi độc tính nhập máu, liền lập tức phát huy tác dụng vốn có.
. . Vô Song chậm rãi nói, vừa nói xong, đột nhiên dừng lại, trong mứt đầy phức tạp do dự một chút, sau đó tiếp tục mở miệng nói: “Tuy độc tính của chồn độc trong cơ thể nam tử không bằng một nửa trong cơ thể nữ tử, nhưng thủy chung vẫn tồn tại sự nguy hiểm. Còn nữa, độc chồn này rất xảo trá, sau khi tiến vào trong cơ thể Minh Tịnh, liền kết hợp cùng khế ước độc trong cơ thể hắn trước kia, vì vậy tạo thành một loại độc mới..”
“Một loại độc mới “ Lời vẫn chưa nói xong, thân thể Tống Ngâm Tuyết đột nhiên mạnh mẽ chấn kinh, tiếp đó không khỏi kinh ngạc lên tiếng:“Cái gì! Khế ước độc? Làm sao có thể!”
Không có khả năng! Không có khả năng! Chuyện này căn bản là không thể nào!”
Trong lòng kịch liệt phập phồng, từ lúc xuyên không đến bây giờ, thật sự là không có bao nhiêu chuyện có thể khiến nàng giật mình!
Nhưng lần này, lại là một chuyện!
Làm sao có thể a? Minh Tịnh hắn chờ đợi bên người nàng nhiều năm như vậy, là vì cái gì? Không phải là vì viên giải dược khế ước độc này sao? Chính là vì cái gì nàng rõ ràng đã đem giải dược cho hắn, mà trên người hắn lại còn loại độc này ? Chẳng lẽ hắn chưa có ăn thuốc? Chính là nàng nhớ rõ lúc trước hắn rõ ràng đã nói hắn ăn rồi mà?
Tống Ngâm Tuyết phức tạp, trong lòng vô cùng mâu thuẫn rối rắm.
Thấy vậy, Vô Song chớp chớp mắt, cho rằng Tống Ngâm Tuyết không biết việc này, vì vậy mở miệng chậm rãi giải thích: “Đúng vậy, khế ước độc! Tuyết Nhi chẳng lẽ không biết mình cùng Minh Tịnh, có quan hệ khế ước chủ sao?”
“Loại độc chồn này rất nguy hiểm, lúc ấy ngoại trừ giải dược trong tay Vân Độc Nhất ra, không còn biện pháp khác. Ta khi đó có chút rối loạn, thấy tính mạng nàng ngàn cân treo sợi tóc, chỉ có thể nghĩ đến phương pháp dẫn độc nhập thân, chính là bởi vì ta và nàng không phải quan hệ khế ước chủ , hơn nữa muốn hạ độc lập khế ước, nam nữ đều phải còn trinh trắng, cho nên. . . . . . “
Vô Song nói đến chuyện nam nữ đều phải còn trinh trắng thì trên mặt có một chút ửng hồng mà bản thân hắn cũng không phát giác, sau đó, hắn lại chậm rãi mở miệng nói: “Ta không biết giữa nàng và Minh Tịnh đã sớm có quan hệ khế ước, lúc ấy cũng chỉ là dưới tình thế cấp bách thuận miệng nói, sau đó ta liền đến phòng thuốc tìm kiếm phương pháp giải độc. Ai biết người nói vô tâm, người nghe có ý. . . . . .”
Vô Song chậm rãi nói rõ đầu đuôi chuyện trùng hợp này. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết vô cùng rối rắm. Hắn đã không? Hắn không ăn? Viên thuốc có thể khiến cho hắn từ nay về sau được tự do này, hắn lại không. . . . . . Bị chấn động đến giật mình, bên tai, không khỏi vang lên lời nói đêm qua, trong mơ hồ Minh Tịnh dùng tim gan mà nói: Tuyết Nhi, Tuyết Nhi của ta, nàng nhất định phải hạnh phúc. . . . . . Chỉ cần nàng có thể hạnh phúc, ta nguyện ý buông tay, nguyện ý thành toàn, buông tay giúp nàng hạnh phúc, thành toàn tình yêutrong lòng nàng . . . . . Minh Tịnh. . . . . . Trái tim, ở một khắc kia không khỏi run nhè nhẹ, hồi tưởng lại lần đầu tiên chính mình xuyên không mà đến hắn từng cho mình sự ấm áp, cùng với đêm qua trong nỗi thống khổ, hắn thâm tình xả thân cứu giúp, trái tim Tống Ngâm Tuyết, mê man, chấn động rồi. . . . . .
“Ưm. . . . . .” Trong lòng, không khỏi đau đớn một hồi, sắc mặt cũng biến thành có chút tái nhợt theo, Vô Song đưa tay bụm lấy lồng ngực của mình, biểu lộ hơi khó chịu.
“Vô Song?” Lúc này, vừa thấy Vô Song như thế, Tống Ngâm Tuyết phục hồi tinh thần lại, liền quan tâm hỏi:
“Vô Song, độc của chàng phát tác sao?”
“Không có việc gì, độc tính của chồn độc trong cơ thể nam tử không lớn, ta còn có thể chống đỡ vài ngày.” Nhàn nhạt ngẩng đầu nói, nhìn thấy Tống Ngâm Tuyết quan tâm mình, trong lòng Vô Song ấm áp.
“Vô Song, hôm nay Vân Độc Nhất đã chết, trên người nàng đích thị là có giải dược . . . . . .”
” Tuyết Nhi ngốc, nào có cái giải dược gì, chẳng qua là một loại thủ đoạn nàng dùng để uy hiếp ta thôi.” Nghe Tống Ngâm Tuyết nói như vậy, Vô Song ôn nhu nâng tay của nàng, nắm thật chặt nói: ” Vân Độc Nhất căn bản là không tính cứu nàng, cho nên trên người nàng ta, căn bản cũng không có giải dược.”
“Vậy độc của chàng. . . . . .”
“Không có việc gì! Ta đã biết phương pháp phối thuốc rồi, hôm nay Mị tự mình xuất cốc hái Tuyết Liên rồi, tin rằng không đến vài ngày là có thể trở về, đến lúc đó ta có thuốc dẫn, có thể chế thuốc giải độc, nàng không cần lo lắng cho ta.”
Nắm tay Tống Ngâm Tuyết, quý trọng như trân bảo, Vô Song nhu hòa nói, trong mắt là một mảnh thâm tình.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết do dự một chút, sau khi suy nghĩ một phen, ngẩng đầu mở miệng chậm rãi nói:
“Vô Song, ta giết Vân Độc Nhất, chàng có. . . . . .”
“Sẽ không!”
Kiên định , lấy tay bao bọc bàn tay nàng, Vô Song vẻ mặt lạnh nhạt nói, “Tuyết Nhi, nàng không cần bận tâm tình tỷ đệ giữa ta và Vân Độc Nhất, trong lòng ta, sớm đã không còn người tỷ tỷ như nàng ta. Nàng ta giết cha hại mẹ, đã nhận được sự trừng phạt xứng đáng, hôm nay nàng động thủ giết nàng ta, ngược lại còn giúp ta đây sau này khoỉ phải thanh lý môn hộ . . . . . .”
“Vô Song. . . . . .” Nghe xong lời Vô Song nói. Tống Ngâm Tuyết cảm động. Nàng gắt gao cầm ngược lại bàn tay của Vô Song, trên gương mặt tuyệt mỹ là vẻ nhu hòa.
“Vô Song, có chuyện ta cần giải thích rõ ràng với chàng! Tuy ta biết rõ Vân Độc Nhất là cốc chủ Ngũ Độc cốc, nàng đã từng hạ độc ta, nhưng ta cũng không biết quan hệ giữa hai người các ngươi. Thật sự biết là vào lần kia tại Vân Thủy hiên thì chính chàng nói với ta.”
“Vô Song, khi ta biết thân phận chân thật của chàng thì chàng biết ta khiếp sợ cỡ nào sao? Chính là ta không hối hận! Chàng bị Vân Độc Nhất mang đi, ta thừa nhận mục đích của ta không đơn thuần, nhưng ta ngoài suy nghĩ muốn đạt tới mục đích , đồng thời cũng thiệt tình muốn mang chàng về! Bởi vì ta ——”
Tống Ngâm Tuyết còn chưa nói xong, liền bị Vô Song hung hăng dùng miệng ngăn chặn. Nụ hôn ướt át, xen lẫn nhu tình, cuồng nhiệt rơi xuống trên môi nàng, mang theo sự cảm kích sâu sắc.
“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, nàng không cần giải thích, những chuyện này ta cũng biết, cũng biết!”
Buông ra môi nàng ra, trong mắt Vô Song tràn ngập bi thương nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ trước mặt, chậm rãi nhu hòa nói: “Tuyết Nhi, nàng không cần lo lắng ta sẽ bị Vân Độc Nhất châm ngòi, ta hiểu lòng nàng. Nếu không phải bởi vì lo lắng cho ta, với tính tình cẩn thận làm việc của nàng, làm sao có khả năng không hề chuẩn bị xông thẳng vào rừng khói độc như vậy? Tuy Vân Độc Nhất nói nói nàng dùng chiêu ác hiểm, làm như vậy là cố ý dẫn dắt lực chú ý của nàng ta, làm cho bọn Dực Tu thuận lợi bắt được chứng cớ. Chính là ta biết, nếu như không phải bởi vì ta, dưới tình huống nàng có thể an bài được bọn Dực Tu hành động, dù cho không dùng chiêu xông thẳng vào rừng khói độc này, nàng vẫn có biện pháp phân tán lực chú ý của nàng ta. . . . . .”
“Tuyết Nhi, nếu không phải bởi vì ta, lần này nàng làm sao có thể trúng độc? Kết quả sau khi nàng vì ta mà trúng độc, trái lại còn an ủi ta? Tuyết Nhi, nàng đối với ta như thế, có cái gì cần phải giải thích với ta nữa? Kỳ thật người nên giải thích, hẳn là ta. . . . . .”
Vô Song nói, trong mắt tràn đầy thâm tình cùng áy náy, hắn nhìn thẳng Tống Ngâm Tuyết, chậm rãi mở miệng: “Tuyết Nhi, ta không thẳng thắn với nàng, lần đầu tiên khi Si tới tìm ta tới giờ ta chưa hề thẳng thắn nói cho nàng. Vân Độc Nhất giúp đỡ Tống Vũ Thiên làm việc, sau khi ta biết, phản ứng đầu tiên không phải nói cho nàng biết, mà là lựa chọn tự mình đi xử lý trước, chuyện này đã nói rõ lòng ta không đủ tin tưởng nàng, sợ nàng bởi vì chuyện này mà oán hận ta, không quan tâm ta nữa! Cho nên ta quyết định tự mình xử lý trước, sau đó biết rõ ràng rồi mới giải thích với nàng. . . . . .”
“Tuyết Nhi, ta quá nghi ngờ nàng, sợ hãi mất đi nàng, cho nên ta không lựa chọn thẳng thắn. Chính là vì thế hôm nay lại khiến ta xấu hổ vô cùng. Tuyết Nhi, so với nàng, ta hẹp hòi cỡ nào? Thù hận giết cha lớn như vậy nàng cũng không nói, chỉ lặng lẽ phaí Dực Tu lặng lẽ đi lấy chứng cớ, vì cái gì, không phải chỉ vì không muốn cho ta biết, sợ ta sẽ thương tâm, sợ ta sẽ mất mác khổ sở sao. . . . . . Tuyết Nhi, ta, ta. . . . . .”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com