Một câu ” Mà nàng, là khế ước chủ của hắn thì. . . . . .”, Vô Song sau muôn vàn do dự, chần chờ mới nói ra.
Có thể lý giải! Một nam nhân dưới sự dằn vặt của tư tưởng, làm sao có thể nguyện ý tự tay đem nữ tử mình yêu mến nhất giao cho một nam nhân khác, tận mắt thấy nàng hầu hạ trong ngực nam tử kia?
Hắn làm không được, tin rằng không có một ai, không có một nam tử nào có thể làm được!
Vô Song ôm Tống Ngâm Tuyết, tham lam hô hấp hương vị trên người nàng, trong nội tâm giãy dụa không thôi. Cứu? Hay là không cứu?
Nếu không cứu, Minh Tịnh dù sao cũng vì Tuyết Nhi mới bị như thế! Nếu không có hắn, nói không chừng Tuyết Nhi đã sớm mất mạng, luân hồi chuyển kiếp rồi. Từ đó về sau, hắn sẽ cô độc một mình, thương tâm không yêu đến chết.
Minh Tịnh cứu Tuyết Nhi, chẳng khác gì cứu mạng hắn, bởi vì nếu đời này hắn không có Tuyết Nhi, vậy thì cuộc đời của hắn, sẽ ảm đạm, không còn ánh sáng !
Vô Song do dự, trái tim rối rắm đau nhức.
Nếu cứu Minh Tịnh, Tuyết Nhi làm khế ước chủ, nhất định phải, nhất định phải. . . . . .
Tay, gắt gao ôm lấy nàng, ôm chặt như muốn đem nàng nhập vào người mình. Lúc này ở trong nội tâm Vô Song, hắn không nguyện, không muốn, không cam lòng. . . . . .
Tống Ngâm Tuyết nghe Vô Song nói xong, liền trố mắt, sau khi hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, do dự không nói gì, chỉ trầm mặc để Vô Song ôm thật chặt.
Nàng biết Vô Song đang giãy dụa cái gì, cũng hiểu được vì sao hắn giãy dụa, một người nam nhân, muốn tự mình đẩy người yêu đi, đó là chuyện cực khổ xiết bao! Không chỉ Vô Song vốn tâm cao khí ngạo làm không được, mà ngay cả dân chúng bình thường cũng khó có khả năng làm được! Đây là một loại khiêu chiến đối với tôn nghiêm nam tử của hắn, một loại đả kích đối với sự kiêu ngạo của hắn.
Tống Ngâm Tuyết tựa trong ngực Vô Song, từ từ nhắm hai mắt lại, trong lòng nghĩ tới Minh Tịnh. Cho tới bây giờ một người luôn luôn cao ngạo, phúc hắc tính toán, vì mục đích của mình, có thể lẳng lặng chờ đợi bên người nàng nhiều năm như vậy, vì cái gì, cũng chỉ vì muốn được tự do. Nhưng khi phần tự do này được đưa đến tay hắn thì vì nàng, hắn không hề do dự buông tha, hơn nữa hắn buông tha, không chỉ là tự do, còn có. . . . . . tánh mạng của hắn.
Minh Tịnh, chưa bao giờ ta nghĩ, tình cảm ngươi dành cho ta, lại sâu như vậy! Sâu đến mức khiến ta, không cách nào hồi báo. . . . . .
Trái tim, gắt gao co lại, vì phần rung động trong lòng, vì phần cảm kích trong lòng. Tống Ngâm Tuyết lúc này, trong đầu nàng, không ngừng xuất hiện gương mặt tuấn nhã bình tĩnh, thong dong, tính toán của Minh Tịnh . . . . . .
Trong lúc đó nàng phát hiện, thì ra không biết từ lúc nào, đáy lòng đã lặng lẽ có bóng dáng của hắn, bóng dáng rõ ràng như vậy, cảm giác khắc sâu như vậy, cho tới bây giờ, nàng mới phát hiện.
Thân thể, mạnh mẽ dừng lại, sự kinh ngạc xẹt qua trong đầu, nàng đột nhiên hiểu rõ cảm thụ của bản thân, giờ phút này Tống Ngâm Tuyết ở trong ngực Vô Song, không khỏi đột ngột mở mắt ra, trong mắt tràn đầy phức tạp.
Nàng thích Minh Tịnh! Thích rất nhiều! Chính là nàng cũng thích Vô Song, cũng thích rất nhiều! Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ chính nàng quá hoa tâm, đồng thời yêu thích hai nam tử?
Tuy nàng là người hiện đại, không ngại quan hệ đa giác như vậy, nhưng cũng không có nghĩa là nàng nhất định sẽ làm như vậy! Hơn nữa hôm nay, nàng đang ở cổ đại, cổ đại trọng nam khinh nữ, làm sao có thể như vậy? Chẳng lẽ, chẳng lẽ nàng thật sự muốn đem hư danh của Nhữ Dương quận chúa biến thành sự thật sao?
Tống Ngâm Tuyết không nói lời nào, phức tạp đấu tranh trong nội tâm.
Cứu? Hay không cứu?
Không thể không cứu! Chính là cứu. . . . . .
Vô Song không muốn! Nàng biết. . . . . .
Không biết nên làm sao bây giờ, đầu óc không ngừng hiện lên gương mặt của Vô Song cùng Minh Tịnh, giãy dụa giữa không cứu và không cứu, nói một cách khác, chính là mâu thuẫn giữa hợp hoan cùng không hợp hoan.
Lông mày, nhăn lại thật sâu, cảm thấy một mảnh rối rắm. Lúc này, khi Tống Ngâm Tuyết không biết nên làm sao bây giờ, bên tai, lời nói trầm thấp của Vô Song, chậm rãi truyền đến: “Đi thôi, Tuyết Nhi. . . . . . Chúng ta không thể không cứu Minh Tịnh. . . . . .”
Trong lời nói Vô Song, đã dùng hai chữ “Chúng ta”, hành động này này biểu lộ hắn đứng cùng một trận tuyến với Tống Ngâm Tuyết, cùng nàng đối mặt với khó khăn.
“Vô Song. . . . . .” Vừa nghe Vô Song nói như vậy, Tống Ngâm Tuyết kinh ngạc, biểu lộ sửng sốt, đưa mắt nhìn hắn, nghiêm trọng mà phức tạp.
“Cái gì cũng đừng nói nữa, Tuyết Nhi, cứ quyết định như vậy đi.” Biết nàng giờ phút này đang suy nghĩ gì, cũng hiểu được vì cái gì nàng nghĩ như vậy, Vô Song dùng sức gắt gao ôm lấy nàng, trên mặt là sự bình tĩnh điềm nhiên. Tuyết Nhi của hắn a, đến lúc này, còn bận tâm cảm thụ của hắn như vậy!
“Tuyết Nhi, ta đi chuẩn bị một chút dược liệu giải độc, vậy nàng. . . . . . Chuẩn bị một chút, nửa canh giờ sau chúng ta bắt đầu bức độc.” Vô Song gian nan nói ra câu bảo Tống Ngâm Tuyết cũng đi chuẩn bị.
Sau khi nói xong, hắn quyến luyến nhẹ hôn lên trán Tống Ngâm Tuyết, mạnh mẽ buông nàng ra, xoay người rời đi rất nhanh.
Hắn phải đi! Hắn phải rời đi! Hắn sợ mình còn ở trong sự ôn nhu thêm một khắc, lòng của hắn, sẽ nhịn không được mà đổi ý!
Người ngọc tốt như vậy, hắn làm sao nguyện ý cứ như thế mà chắp tay nhường cho người khác? Chính là nếu như không cho, thì hắn có cái tư cách gì một mình có được nàng?
Minh Tịnh vì cứu nàng, đến tánh mạng cũng không cần! Chính là hắn vì nàng, đã làm được cái gì? Tỷ tỷ của hắn hại nàng trúng độc, cha mẹ của hắn hại chết cha mẹ nàng, một mình nàng lẻ loi hiu quạnh, giống như hắn ngoại trừ thương tổn nàng, thì không có tác dụng gì khác.
Đáy lòng, có một loại cảm giác chịu tội, tra tấn hắn không thở nổi! Nổi thống khổ của nàng, cảnh ngộ của nàng, cùng với sự cường đại áp bức, ẩn nhẫn ngụy trang, đều là bởi vì người nhà của hắn mà tạo thành!
Nàng nhỏ như vậy, đã phải trải qua sự thống khổ như vậy! Vốn là một gia đình đầm ấm hạnh phúc, lại bởi vì một biến cố, mà từ nay về sau hóa thành hư vô! Mà hết thảy những chuyện này, đều là do cha mẹ của hắn tạo thành, đều do cha mẹ của hắn gây ra!
Cho tới bây giờ hắn cũng chưa oán hận cha mẹ của mình như hôm nay, không rõ bọn họ lúc trước tại sao lại có lựa chọn như vậy! Vì cái gì, vì cái gì? Vì cái gì bọn họ cơ hồ không hề xuất cốc, lại thiếu nợ phụ hoàng Tống Vũ Thiên một cái ân tình? Rốt cuộc là ân tình như thế nào, làm cho bọn họ trợ giúp Tống Vũ Thiên như vậy? Thậm chí đến Vân Độc Nhất cũng không ngoại lệ?
Trong nội tâm rất là khó hiểu, nhưng đáp án đã không còn cách nào biết được, Vô Song buông lỏng cước bộ trầm trọng, từng bước đi về phòng thuốc.
Ai cũng nói thù giết cha, không đội trời chung! Tuy Tuyết Nhi an ủi hắn nói nàng không ngại, chính là thâm cừu biển máu như vậy, có thể thật sự không để ý chút nào sao? Cho dù nàng không ngại, nhưng bản thân hắn, làm sao có thể tha thứ chính mình? Dù sao đời cha ăn mặn, đời con khát nước, là chuyện chân lý hiển nhiên a. . . . . .
Từ một khắc biết rõ sự tình kia, hắn liền hiểu được, từ nay về sau hắn không thể một mình có được nàng nữa! Bởi vì hắn không có quyền lợi, không có tư cách!
Hắn chỉ mang đến cho nàng quá khứ thương tổn, chua xót thống khổ! Mà Minh Tịnh, hắn ta vì nàng, có thể vứt bỏ tự do, không tiếc hy sinh tánh mạng của mình! Tuy tánh mạng VânVô Song hắn cũng có thể nháy cũng không nháy mắt buông tha vì nàng, nhưng mà hắn biết, phần ân tình này của Minh Tịnh, sớm đã cắm vào thật sâu trong lòng nàng, không thể rút ra.
Hắn biết, hắn không thể ngăn Minh Tịnh yêu Tống Ngâm Tuyết, tựa như hắn không ngăn cản tình yêu của mình. Trong nội tâm Tống Ngâm Tuyết có hắn, điểm này, hắn hiểu rất rõ! Nhưng đồng thời, hắn cũng nhìn ra được, Tống Ngâm Tuyết đối với Minh Tịnh, cũng tồn tạimột phần tình cảm như vậy .
Minh Tịnh vì nàng, có thể ngay cả tính mạng mình cũng không cần, chỉ bằng điểm này, hắn đã phải cứu Minh Tịnh!
Hắn cứu Minh Tịnh, cũng có nghĩa là cam chịu tiếp nhận Minh Tịnh có quan hệ xác thịt cùng với Tuyết Nhi, chính là có quan hệ da thịt thì sao, không có nghĩa là hắn sẽ nguyện ý nhường lại Tuyết Nhi!
Tuyết Nhi là của hắn, ai cũng không thể đoạt đi! Tuy cuộc đời này hắn có lẽ không thể một mình có được Tuyết Nhi nữa, nhưng trái tim Tuyết Nhi , hắn vĩnh viễn vẫn muốn chiếm một phần, sau đó gắt gao đi theo bên người nàng, vĩnh viễn không rời xa!
Tống Ngâm Tuyết có nhiều hơn một phu quân, vận mệnh này đã sớm định ! Chỉ là chẳng ai ngờ rằng, con đường này ngay từ đầu, Vô Song đã tiếp nhận. . . . . .
Tống Ngâm Tuyết nhìn thân ảnh Vô Song chậm rãi đi xa, trong nội tâm vô cùng phức tạp, vì sự thành toàn của Vô Song, cũng là vì sự chấp nhất hy sinh của Minh Tịnh. . . . . .
Vô Song, chàng, chàng thật sự đã nghĩ kỹ, quyết định rồi sao. . . . . .
Nàng biết một nam tử lại làm ra cái quyết định này chính là đã thống khổ cùng giãy dụa rất nhiều, đối với Vô Song, nàng không biết nên nói cái gì, hắn thương nàng, hắn yêu nàng, thật sự thương, yêu đến khắc sâu vào tim.
Mà về phần Minh Tịnh, hôm nay nàng cũng không thể trốn tránh trách nhiệm. Nàng là khế ước chủ của hắn, hiện tại hắn lại vì nàng, mà khiến cho tánh mạng biến thành ngàn cân treo sợi tóc. Con người đã từng hăng hái, thâm sâu cường đại cỡ nào, hôm nay, lại muốn nàng phụ trách với hắn, ngẫm lại loại cảm giác này, sợ là sau này người nào đó biết được, bộ mặt hẳn sẽ đen thui như đít nồi a. . . . . .
Hai mắt Tống Ngâm Tuyết nhìn thẳng về phía nam tử tuấn mỹ nằm ngủ trong phòn,, trong mắt, có một loại cảm xúc khó hiểu đang lưu động.
Nửa canh giờ qua đi, hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng, Vô Song đi đến trước mặt Tống Ngâm Tuyết, phức tạp giương mắt trầm giọng mở miệng nói: “Tuyết Nhi, chuẩn bị xong rồi sao. . . . . .”
“Ừ.” Khẽ gật đầu, Tống Ngâm Tuyết có chút xấu hổ nhìn Vô Song.
Thấy vậy, Vô Song hiểu được tâm ý của nàng, trong lòng khẽ run lên, tiếp đó vươn tay kéo nàng vào lòng, “Tuyết Nhi, ta không sao, cứu người quan trọng hơn.”
” Hết thảy ta đã chuẩn bị xong, tuy độc chưa đến mức mãnh liệt, nhưng nó cũng không biểu hiện sự phấn khởi, khô nóng giống như xuân độc bình thường. Loại độc chất này, giữ trong thân thể, nhìn thì như không có gì, nhưng nếu như khế ước chủ chậm trễ không giải cứu, cuối cùng, nhất định sẽ thất khiếu chảy máu mà chết. . . . .”.
Vô Song ôm Tống Ngâm Tuyết, chậm rãi giảng về độc tính trong cơ thể Minh Tịnh, khi nói đến thất khiếu chảy máu mà chết thì hắn rõ ràng cảm thấy thân thể nàng khựng lại, vì vậy trong lòng hắn bất giác thấy cay đắng, lực đạo trên cánh tay cũng tăng thêm, tiếp tục mà nói: “Loại độc chất này, cần ngoại công nội kích, hôm nay ta đã ngâm hắn vào trong thùng thuốc bức độc, bước kế tiếp phải xem. . . . . .”
Câu”Kế tiếp phải xem nàng làm thế nào.” này, Vô Song thủy chung cũng nói không ra lời. Tuyhết thảy, hắn sớm đã nghĩ thông suốt, nhưng nghĩ thì nghĩ, chính thức làm, lại rất khó khăn.
Tống Ngâm Tuyết dựa vào Vô Song, nhẹ nhàng cảm thụ tiếng tim đập của hắn, nằm trong lòng hắn, nàng hiểu được sự giãy dụa của hắn, cũng hiểu được sự mâu thuẫn của hắn, cho nên lúc này, cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng dựa vào lòng hắn.
“Tuyết Nhi. . . . . .” Tâm tình có chút bình phục, cánh tay Vô Song ôm thân thể của nàng, bắt đầu nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve ở phía sau lưng nàng, “Tuyết Nhi, chuyện nam nữ giao hoan bức độc này, có một cái điều kiện, chính là phải đợi đến tình huống song phương đều đến cao trào, lỗ chân lông toàn thân người trúng độc đều hưng phấn nở ra thì dùng nội lực tiến hành bức bách, như vậy bức mới độc ra được triệt để, thuận lợi. . . . . .”
Vô Song giảng điểm mấu chốt của thuật vận công bức độc cho Tống Ngâm Tuyết, sau khi nghe, mặt Tống Ngâm Tuyết không khỏi ửng đỏ. Tuy nàng đã rõ lý thuyết, kinh nghiệm thực chiến cũng có, nhưng dù sao số lượng cũng không nhiều lắm, mà cơ bản đều do Vô Song chủ đạo, cho nên dưới mắt nghe Vô Song dạy mình đi giải độc cho một nam tử khác như thế, vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.
Vô Song đương nhiên biết Tống Ngâm Tuyết xấu hổ, tuy nàng bình thường xảo trá tai quái, tà nịnh làm bậy, nhưng mà đối với cái chuyện này, vẫn còn là một người ngượng ngùng, từ mấy lần hoan hảo cùng hắn trước đây, hắn có thể nhìn ra được.
Tay, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, dùng động tã này giảm bớt cảm xúc xấu hổ của nàng, đối diện Tống Ngâm Tuyết mà nói, Vô Song vô cùng ôn nhu cùng cẩn thận, thật sự làm cho nàng cảm động ấm lòng.(Myu:Tội Song ca quá T.T. Phải tay em, em cứ giả câm giả điếc cho tình địch “đi” luôn.)
“Tuyết Nhi, đi thôi. . . . . . cũng đến lúc rồi.” Nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng, nhắc nhở nàng nên tiến vào. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết ngẩng đầu, chậm rãi ngồi thẳng lên, nhìn vào mắt hắn.
“Đi thôi. . . . . .” Nhẹ nhàng cười cười, gật đầu ra hiệu. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết muốn nói cái gì đó, nhưng đến cuối cùng của cuối cùng, môi khẽ giật giật, không có phát ra âm thanh gì.
Nhấc chân, buông tay, chậm rãi mà đi, khi thân ảnh Tống Ngâm Tuyết chậm rãi biến mất sau mành phòng, Vô Song xoay người, mặt hướng ra ngoài, đôi mắt khép hờ chậm rãi đi ra ngoài, vẻ mặt vô cùng cay đắng. . . . . .
Vào phòng, chậm rãi tới gần, ở bên trong dược vật lượn lờ, Tống Ngâm Tuyết thấy được Minh Tịnh ngồi trong thùng thuốc.
Tuy lúc này sắc mặt tái nhợt, tuy lúc này đôi mắt sáng như sao không mở, nhưng mà loại quyến dật cùng tuấn nhã bẩm sinh kia, bất luận làm thế nào cũng không giấu diếm được.
Minh Tịnh, sự tuấn mỹ của ngươi, phong phạm của ngươi, quả nhiên là từ trong ra ngoài, hoàn toàn tự nhiên!
Tống Ngâm Tuyết chậm rãi nhì , nhấc chân đi vào bên thùng, nàng kinh ngạc nhìn cái thùng tắm to lớn, có thể so sánh vớnmột cái bồn tắm cỡ siêu siêu lớn thì ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú tắng bệch không có một giọt máu của Minh Tịnh.
Tay, chậm rãi dọc theo mép thùng, chậm rãi xoa khuôn mặt hắn, người đầu tiên nàng gặp khi xuyên không đến chỗ này, giờ khắc này, lại không có vẻ phúc hắc thâm trầm như ngày thường, có cũng chỉ là vẻ tuấn nhã tự nhiên mà điềm đạm.
Ánh mắt nhìn hắn thật lâu, trong nội tâm cũng suy tư thật lâu, vào thời khắc cuối cùng của cuối cùng, Tống Ngâm Tuyết mấp máy môi, quyết định.
Đưa tay, chậm rãi vươn về hướng lồng ngực của mình, theo nút áo nhẹ mở ra, xiêm y, từng cái từng cái chậm rãi chảy xuống.
Xiêm y cởi hết, lộ ra thân thể trắng nõn như ngọc của Tống Ngâm Tuyết, bên trong dược vật tràn ngập, mơ hồ hiện ra đường cong uyển chuyển hấp dẫn của nàng.
Nhìn Minh Tịnh, ánh mắt từ trên cao đi xuống chứng kiến dáng người lỏa lồ trong nước, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười do dự, cuối cùng nâng bàn tay thon dài lên, kéo cái yếm bao lấy khoả ngạo nhân rất tròn của nàng rơi xuống, lộ ra một mảnh xuân quang hấp dẫn động lòng người.
Nhẹ cởi quần lót ra, toàn thân không sợi vải, Tống Ngâm Tuyết nhấc chân bước vào trong thùng, khiến nước thuốc bao phủ nửa người nàng.
Mặt đối mặt, mắt đôi mắt, trong chần chờ, Tống Ngâm Tuyết hơi đỏ mặt, hai tay nhẹ nâng đầu Minh Tịnh, khẽ nhắm mắt lại, chậm rãi hôn lên đôi môi mỏng khêu gợi hơi lạnh.
Môi cùng môi tiếp xúc, tuy có chút mát, nhưng lại bao hàm cảm giác nóng rực chọc người, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi ngậm lấy cánh môi Minh Tịnh, nhẹ nhàng mút, gặm cắn.
Kỹ xảo nửa chín nửa sống, mặc dù không tính là không lưu loát, nhưng cũng chẳng phải thuần thục tự nhiên, sau khi hao hết tâm tư, thật vất vả mở hàm răng Minh Tịnh ra, Tống Ngâm Tuyết nhân cơ hội mà vào, cật lực gây xích mích.
Học bộ dạng bình thường bọn họ hôn nàng, cái lưỡi đinh hương quét mỗi một tấc trong miệng Minh Tịnh, cuối cùng cũng dây dưa cùng đầu lưỡi của hắn, dây dưa thật chặt chẽ, khăng khít.
Miệng cật lực hôn, đồng thời từ lồng ngực trơn bóng tu mỹ của Minh Tịnh đi xuống, bàn tay Tống Ngâm Tuyết bắt đầu chậm rãi vuốt ve. Lúc này, Minh Tịnh vốn đang ở trong trạng thái mê man, lúc này cảm giác trong cơ thể mơ hồ có một cỗ khô nóng dâng lên, vì vậy ý thức cũng không khỏi có chút khôi phục, thân thể bắt đầu khẽ
nhúc nhích.
Làn da cùng làn da ma xát, sinh ra nhiệt độ nóng rực, trong loại nhiệt độ này, Minh Tịnh hoảng hốt hơi mở mắt ra.
Hé mắt ra, thân thể mãnh liệt khựng lại, khi nhìn đến khuôn mặt với đôi mắt khép hờ của Tống Ngâm Tuyết xuất hiện ở trước mặt mình thì hắn lại không khỏi nhắm mắt lại thật nhanh.
Là mộng sao? Nếu như vậy giấc mộng này thật đúng là quá tuyệt vời!
Từ từ nhắm hai mắt, không thể tin được một màn trước mắt này là sự thật, Minh Tịnh cảm thụ được dục vọng bắt đầu không ngừng dâng lên trong cơ thể, trong miệng, chậm rãi đáp lại nàng.
Bị kỹ thuật hôn không tính là thuần thục của người ngọc trêu đùa, Minh Tịnh không thể khống chế được chính mình nữa, sự đáp lại của hắn, từ thong thả tới nhiệt liệt, không ngừng mút vào phiến môi ngọt ngào làm say lòng trong miệng kia.
Cảm nhận được động tác của Minh Tịnh, mặc dù không biết hắn là xuất phát từ bản năng thân thể, hay là bởi vì ý thức khôi phục, tóm lại đáy lòng Tống Ngâm Tuyết cũng vui vẻ, không khỏi tăng thêm lực đạo. Loại sự tình hoan hảo này, nên để hai người phối hợp, nàng cũng không thể một mình tự biên tự diễn.
Thùng tắm lớn mà rộng, thân thể hai người ngâm trong đó, bên trong trận trận nhiệt khí tản ra, Tống Ngâm Tuyết nhẹ nhàng rời khỏi môi Minh Tịnh, tiện đà dọc theo cằm của hắn một đường hôn xuống phía dưới, hôn qua hầu kết, đi tới trên xương quai xanh thon dài xinh đẹp của hắn.
Chưa từng nghĩ tới hóa ra xương quai xanh của nam nhân cũng có thể đẹp mắt như vậy, Tống Ngâm Tuyết một đường hôn nhẹ, mặc cho thân thể bắt đầu phát sinh cảm giác, bắt đầu biến hóa.
Thân thể mềm mại tiếp xúc, ngón tay chạm vào tê dại, Minh Tịnh bị vây trong cảm giác ngây ngẩt, không khỏi vươn tay vòng qua người nàng, gắt gao ôm nàng vào trong ngực.
“Tuyết Nhi. . . . . .” Một tiếng gọi dịu dàng như có như không, Minh Tịnh trong mê mạn, mặc cho cảm xúc của mình chi phối, chậm rãi cúi người từ trên xuống, dần dần đem thế cục chuyển thành chủ động.
“Tuyết Nhi. . . . . .” Ôm lấy thân thể mềm như không xương của Tống Ngâm Tuyết, Minh Tịnh cúi đầu mà hôn, thâm tình mà dây dưa.
Tay, không khỏi tại chậm rãi nhẹ vỗ về tấm lưng xinh đẹp của nàng, khi cảm giác được trận trận nhẵn nhụi cùng trơn mềm truyền đến, cả tâm trí Minh Tịnh không khỏi mất phương hướng, sa vào trong triền miên vong tình.
Biết giờ phút này thân thể Minh Tịnh đang suy yếu, Tống Ngâm Tuyết tận lực phối hợp với hắn, hai tay nàng vòng quanh eo hắn, ngửa mặt hầu hạ dây dưa.
Nụ hôn nóng ướt động tình trên môi nàng, không ngừng trằn trọc trong miệng, cố gắng, mút vào mỗi một tấc ngọt ngào mỹ hảo này.
Một tiếng rên nhẹ từ trong cổ phát ra, Minh Tịnh đắm chìm trong kiều diễm, nhịn không được sự kêu gào của thân thể, vươn tay chậm rãi bắt đầu không ngừng chạy loạn trên thân thể tuyệt đẹp hấp dẫn, khiến cho từng điểm từng điểm bị ngọn lửa nóng bỏng của tình cảm mãnh liệt thiêu đốt. . . . . .
Đỏ mặt, cảm thụ được thân thể có một tia biến hóa, loại cảm giác khác thường này, Tống Ngâm Tuyết cũng không lạ lẫm. Nhưng mà bây giờ nàng cái gì cũng làm không được, việc duy nhất có thể làm, cũng chỉ có gắt gao dán vào Minh Tịnh, cảm thụ được thân thể nóng rực của nhau.
Minh Tịnh hôn, chậm rãi đi xuống phía dưới, trên xương quai xanh tinh xảo nhẹ nhàng lưu lại một loạt dấu đỏ thật sâu sắp xếp thành hàng.
” Minh Tịnh. . . . . .” Tựa hồ chịu không được hắn lưu luyến tra tấn như vậy, Tống Ngâm Tuyết há miệng, thanh âm không khỏi từ trong miệng bật ra. Mà một tiếng kêu này, giống như là tiếng trống thôi tình khiến cho hắn vừa nghe liền giật mình, tiếp đó liền bị ham muốn mãnh liệt trong cơ thể gắt gao bao phủ, không còn nhận rõ phương hướng.
Tay, bất giác chụp lên khỏa mềm mại trước ngực nàng, trong mê luyến, không khỏi dùng sức xoa nắn, vuốt ve. Lúc này, một loại rung động và cảm giác mất hồn từ dưới bụng Minh Tịnh dâng lên, kêu gào đốt cháy ý chí của hắn.
“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi. . . . . .” Thấp giọng lẩm bẩm mà tựa hồ mang theo sự vội vàng, Minh Tịnh khẽ gọi. Hắn một ngụm ngậm lấy điểm đỏ phận nộn thơm mềm trên khoả ngạo nhân rất tròn của Tống Ngâm Tuyết, trầm mê quyến luyến nhẹ nhàng mút vào, cắn liếm.
“Minh. . . . . . Tịnh.” Từ từ nhắm hai mắt, thân thể quấn giao, môi son Tống Ngâm Tuyết hé mở, căng cứng cảm thụ được từng chút khác thường trong cơ thể, nhẹ nhàng vỗ về như dòng nước khiến cho nàng từ từ động tình.
Một tay xoa nắn lấy khỏa mềm mại, một tay chậm rãi dò xét từ dưới lên, khát vọng càng nhiều, cố gắng càng nhiều. Minh Tịnh lúc này, đã hoàn toàn mở đôi mắt như sao sáng ra, trong sáng chói, phủ kín một tầng dục vọng đậm đặc mà sâu nặng .
Hắn muốn mở mắt ra, muốn mắt thấy từng biểu lộ trên mặt nàng, cho dù đây là một giấc mộng, hôm nay hắn cũng muốn ở trong mộng cảm thụ thật rõ ràng.
Nhẹ nâng thân thể nàng lên , xoa hai cái đùi đẹp trơn bóng mà cân xưng, trong cơn động tình, Minh Tịnh chỉ cảm thấy thân dưới xiết chặt, một loại dục vọng không khắc chế được cuồn cuộn lao nhanh, cực kỳ giống thật.
“Tuyết Nhi. . . . . .” Biểu lộ đã mê loạn, trong miệng nhẹ lẩm bẩm theo, sau khi Minh Tịnh giương mắt thắm thiết đánh giá thân thể ôn nhu như ngọc của nàng một lần nữa, cổ họng càng thêm khố khốc, để hai chân thon dài của nàng vòng trên eo mình, sau đó hai tay ôm chặt thân thể của nàng, thở dốc ồ ồ.
“Tuyết Nhi. . . . . .” Câu Tuyết Nhi này, so với bất cứ một câu gì đều rõ ràng hơn, nó biểu hiện rằng Minh Tịnh vào giờ khắc cuối cùng muốn hỏi ý kiến của nàng.
Nghe vậy, thân thể Tống Ngâm Tuyết khựng lại, tiếp đó gương mặt đỏ bừng, hai tay vòng ở cổ Minh Tịnh, tựa trên vai hắn khẽ gật đầu một cái.
“Tuyết. . . . . .” Vừa thấy nàng đồng ý, Minh Tịnh còn chưa thốt chữ “Nhi” ra, rất nhanh liền động thân, mãnh liệt đâm từ dưới lên!
“Ư!” Thân thể lần đầu kết hợp, khiến cho hai người bọn hắn đều hơi chấn động, Tống Ngâm Tuyết cắn môi, vừa cảm nhận được một tia đau đớn, đồng thời nương theo mà đến là càng nhiều khát vọng.
Mà Minh Tịnh, thân thể căng thẳng, mới nếm thử mây mưa, khi hắn cảm nhận được cảm giác cực nóng tuyệt vời bên trong thân thể nàng thì nhịn không được bụng đầy dục vọng rầm rĩ, bắt đầu phóng thích tất cả tình cảm mãnh liệt của hắn.
Trong thùng tắm, hai kẻ bị mất phương hướng, cố gắng giải toả sự khát vọng, tạo nên một cảnh xuân động lòng người.
. . . . . .
Tình cảm mãnh liệt, không biết giằng co bao lâu, nương theo một lần xúc động cùng cuồng dã cuối cùng, Minh Tịnh thấp giọng hô một tiếng, trước mắt tối sầm lại, đem toàn bộ nhiệt tình chủa mình tận tình phóng thích! Mà cùng lúc đó, trong đầu nàng cũng nóng lên, tiếp đó một hồi cảm giác thoải mái gào thét mà đến, bao phủ lấy nàng.
Lúc này rồi!
Trong lòng, nhớ lại lời Vô Song đã nói, Tống Ngâm Tuyết tụ khí trong tay, xách công vận lực, đột ngột đánh tới huyệt đan điền* của Minh Tịnh.
*Huyệt đan điền:Trong đông y cho rằng đan điền là nơi tập trung toàn bộ khí lực của cơ thể. Nó nằm dưới rốn hai ba phân.
“Phụt ——” một tiếng, một ngụm máu đên mạnh mẽ từ trong miệng Minh Tịnh phun ra. Ngay lúc máu toàn thân hắn sôi trào lại mãnh liệt đánh một kích, khiến cho độc tố trong thân thể hắn thoáng cái bị nghịch khí đẩy lên, phun hết ra ngoài.
” Minh Tịnh!” Tình cảm mãnh liệt, bị sự lo lắng thay thế, Tống Ngâm Tuyết lúc này, ôm thân thể hư nhuyễn của Minh Tịnh, không khỏi thấp giọng kêu.
Tầm mắt, chậm rãi từ u tối chuyển thành sáng rõ, Minh Tịnh nhả hết máu độc, giờ phút này cảm giác được thân thể không hề rét lạnh giống như lúc trước, cũng không cực nóng bằng lúc hoan hảo vừa rồi, mà có một loại cảm giác ấm áp từ trong cơ thể không ngừng tràn ra tứ chi bách hài, khiến toàn thân hắn nhẹ bỗng.
” Minh Tịnh?” Nhẹ ôm lấy thân thể của hắn, hai mắt nhìn thẳng vào sự biến hóa biểu lộ trên mặt hắn, khi Tống Ngâm Tuyết nhìn đến đôi mắt sáng như sao hơi mở ra thì không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng.
“Tuyết Nhi. . . . . .” Tầm mắt, từ từ nhìn rõ hình dáng nàng, con ngươi bình tĩnh khóa trên gương mặt tuyệt sắc không nhiễm bụi trần của nàng, nhưng mà khi nhìn thấy gương mặt mang theo vẻ ửng hồng còn lưu lại sau khi hoan ái thì trái tim Minh Tịnh, chấn động rồi!
Không phải là mộng sao? Tại sao sau khi tỉnh lại còn chưa tiêu tán! Chẳng lẽ hết thảy đều là sự thật? Quả thật tồn tại à? Minh Tịnh nghi hoặc, đôi mắt không khỏi đánh giá từ dưới lên trên.
Ừ! Đẹp quá!
Hay hắn vẫn đang nằm mơ! Giấc mộng này thật là tốt, chân thật như vậy! Chân thật đến không muốn tỉnh lại!
Giơ tay lên, ánh mắt không ngừng lưu luyến dò xét trên thân thể trần truồng uyển chuyển của nàng, sau đó, Minh Tịnh một bả ôm lấy nàng, gắt gao ôm vào trong ngực.
“Tuyết Nhi, nếu như hết thảy cũng không phải là mộng thì tốt rồi. . . . . .” Trầm giọng nói, bờ môi bắt đầu từng chút từng chút hôn nàng, từ mắt, đến mũi, từ mũi, đến miệng, dây dưa thật sâu.
Nụ hôn lúc này, không ôn nhu giống vừa rồi, mà mang theo một loại cuồng dã cùng nóng rực sau khi độc tố thanh trừ, tinh thần khôi phục. Lúc này, Minh Tịnh một tay ôm lấy nàng, cùng nàng gắn bó giao miên, một tay ôn nhu dọc theo đường cong mê người, không ngừng vuốt ve, lưu luyến.
“MinhTịnh. . . . . .” Rõ ràng cảm thấy cơ thể lại lần nữa nóng rực bốc cháy lên, Tống Ngâm Tuyết không khỏi thở nhẹ, bất mãn kháng nghị.
“Tuyết Nhi. . . . . .” Nhẹ nhàng cười nhẹ, nhìn bộ dáng nàng đáng yêu như vậy, Minh Tịnh nhẹ nắm lấy tay nàng, không ngừng đặt trên miệng hôn.
“Để cho ta hôn nhẹ, Tuyết Nhi. Bởi vì cũng chỉ có trong giấc mộng, ta mới có thể có được nàng như vậy.” Nụ cười tươi mát mà thuần túy, đã không u trầm cùng âm thầm như trong dĩ vãng, Minh Tịnh lúc này tuấn nhã sáng chói như ánh sao trên không trung.
” Minh Tịnh, đây không phải mộng. . . . . . Không phải là giấc mộng. . . . . .” Nghe hắn thấp giọng nhu hòa thỉnh cầu như vậy, trong nội tâm Tống Ngâm Tuyết rung động một hồi, nàng vòng tay ôm Minh Tịnh, thân thể gắt gao dán lên hắn.
“Tuyết Nhi!” Một hồi đau đớn đột nhiên từ lưng truyền đến, khi đối diện với gương mặt giảo hoạt linh động của Tống Ngâm Tuyết thì Minh Tịnh trố mắt thật to.
Đau đớn? Vậy nói rõ đây không phải là mộng! Đã không phải là mộng, người trước mắt. . . . . .
Mừng rỡ, khiếp sợ, hưng phấn, kích động. . . . . . Lúc này, khi hiểu rõ hết thảy thì rất nhiều loại tình cảm đan xen xẹt qua trong lòng Minh Tịnh, làm cho hắn vui sướng phức tạp không mở miệng được.
“Tuyết Nhi? Tuyết Nhi! Thật là nàng sao? Thật là nàng!” Có chút không dám tin tưởng nhìn người ngọc trước mắt đang cùng mình gắt gao ôm nha , nhớ lại vừa rồi bọn họ đã trải qua hoan ái cùng tình cảm mãnh liệt thế nào, đáy lòng Minh Tịnh, có một cỗ ngọt ngào hạnh phúc không ngừng bành trướng, nhịn không được muốn dào dạt tràn đầy trái tim hắn.
Thỏa mãn! Cảm kích! Vui mừng! Hạnh phúc! Lúc này, khi Minh Tịnh tinh tường ý thức hết thảy đều thật sự đã phát sinh qua, trong lòng của hắn, chỉ muốn nói tám chữ này!
“Tuyết Nhi. . . . . .” Hết thảy cũng không nói lời nào, chỉ dùng xưng hô thân mật để mà biểu đạt, ôm nàng, cảm nhận được da thịt toàn thân nàng trơn như ngọc, trong nội tâm Minh Tịnh, không khỏi có chút xót xa.
Hắn có Tuyết Nhi, có chuyện vợ chồng với nàng rồi, bất luận nguyên nhân như thế nào, nhưng đã có kết quả, từ nay về sau hắn sẽ không bao giờ rời xa nàng nữa.
Tuyết Nhi, nàng là khế ước chủ của ta, cả một đời này, ta sẽ đi theo nàng!
Trong nội tâm, âm thầm thề, nghe mùi thơm cơ thể của nàng, cảm thụ được trận trận kiều diễm trong lòng, Minh Tịnh cúi đầu, không chút chần chừ hôn lên môi nàng.
“Ưm, Minh Tịnh. . . . . .” Thừa nhận nhiệt tình của hắn, trong miệng Tống Ngâm Tuyết nhẹ bật ra thanh âm, trong triền miên, không khỏi hàm hồ nói ra: ” Minh Tịnh, độc của chàng vừa mới giải, thân thể vừa mới. . . . . .”
Tống Ngâm Tuyết muốn nói chính là thân thể Minh Tịnh vừa mới khôi phục, không nên ham muốn quá độ. Chính là Minh Tịnh cũng không cho nàng cơ hội này, một ngụm phong bế môi của nàng, cuồng nhiệt cắn mút dây dưa.
“Tuyết Nhi, để cho ta phóng túng một lần a! Ta muốn nàng, đã muốn rất lâu rồi. . . . . .”
Bưng lấy mặt nàng, không ngừng cố gắng hôn môi, trong thâm tình của Minh Tịnh, thân thể Tống Ngâm Tuyết mềm yếu, vô lực nương tựa vào người hắn.
“Ư. . . . . .” Dục vọng trong thân thể , lại bị trêu chọc lên, Minh Tịnh hôn hít khắp thân thể bóng loáng của nàng, hai tay không ngừng chạy loạn.
Khi dễ chụp lên một mảnh mềm mại mỹ hảo trước ngực kia, trong mê luyến, động tình hôn liếm, khẽ cắn, lưu lại một ấn kí phấn nộn hồng hào, khiến thân thể nàng giật nhẹ không thôi.
Tay, một mực đi xuống phía dưới, lưu luyến đến giưã hai chân hoàn mỹ cân xứng, mặc dù là trong thùng tắm, không thể trực tiếp cảm nhận được, nhưng chỉ cần nhìn đường cong cân xứng trắng nõn, cũng đã khiến cho hắn tâm động không thôi.
Thân thể Tống Ngâm Tuyết, hắn trước kia cũng đã xem qua, tiếp xúc qua, chính là không có lần nào làm hắn say sưa, làm hắn si mê như lúc này, quả thật muốn một mực tiếp tục say mê như vậy.
Thân thể được phép giao hợp, tâm linh được phép ký thác, Minh Tịnh lúc này, dùng một cú đột kích mãnh liệt, đem nhiệt tình của mình phóng thích thật sâu.
Chống đỡ bên mép thùng tắm, vô lực thừa nhận, theo từng lần đẩy vào kéo ra, Tống Ngâm Tuyết khép hờ mắt, biểu hiện trên mặt vô cùng nhu hòa. . . . . .
Trong các, trong thùng tắm, khói thuốc lượn lờ mê người, mập mờ diễn lại cảnh xuân tình cảm mãnh liệt, cùng trận trận tiếng nước động lòng người vang lên theo quy luật, là một mảnh lưu luyến triền miên. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com