Lời nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, xen lẫn ẩn nhẫn cùng kiên định. Tống Vũ Huyền nghe vậy, liếc nhìn nàng thật sâu, đau thương trong mắt càng nồng đậm, tối sầm lại rũ mắt xuống, chậm rãi xoay người, thân thể có chút chần chờ, tiếp đó thả người nhảy lên, biến mất trong bóng đêm mênh mông.
“Ca ca, thực xin lỗi, Ngâm Tuyết phải làm như vậy. . . . . .” Lời nói trầm thấp vang lên trong lòng, trong đầu, lại vang lên những lời từng nói với phụ mẫu:
“ Phụ thân muốn bảo vệ ai?”
” Tuyết Nhi ngốc! Cha còn muốn bảo vệ ai nữa? Đương nhiên là con, mẫu thân, còn có. . . . . . Ca ca con. . . . . .”
“Ca ca? Phụ thân, Ngâm Tuyết còn có ca ca sao?”
“Có chứ, Tuyết Nhi. Con còn có một ca ca, một ca ca ruột thịt rất tốt rất tốt. . . . . .”
“Ca ca ruột. . . . . .”
“Đúng vậy a, ca ca ruột. Tuyết Nhi, đáp ứng cha, nếu có một ngày, cha mất, con nhất định phải thay thế cha, hảo hảo bảo vệ hắn! Bởi vì đứa bé kia, hắn thật sự quá khổ, quá khổ . . . . . .”
“Dạ! Cha yên tâm, Ngâm Tuyết nhất định sẽ hảo hảo bảo vệ ca ca! Chỉ là. . . . . . Ca ca hắn, bây giờ đang ở đâu?”
“Ở đâu? Hắn ở một chỗ rất gần rất gần chúng ta, nhưng mà trên khoảng cách, lại là xa rất xa. . . . . .”
“Rất gần rất gần? Rất xa rất xa? Cha, Ngâm Tuyết hồ đồ. . . . . .”
“Tuyết Nhi không hồ đồ, Tuyết Nhi chỉ cần nhớ kỹ, cuối cùng một ngày kia, huynh muội hai người các con sẽ đoàn tụ. . . . . .”
. . . . . .
“Sẽ đoàn tụ . . . . . . Đúng vậy a, ca ca, chúng ta sẽ đoàn tụ , chỉ là, không phải hiện tại. . . . . .” Nhìn qua phương hướng Tống Vũ Huyền rời đi, Tống Ngâm Tuyết nhìn chằm chằm, miệng, như là đang thề, hoặc như là lẩm bẩm nói: “Ca ca, muội đã từng đáp ứng phụ thân, nhất định sẽ bảo vệ ca ca, kiếp nầy, quyết không nuốt lời. . . . . .”
Trầm thấp mà nói…, ánh mắt sâu kín, nhắm mắt lại, tâm thần đều an tĩnh, trong lòng Tống Ngâm Tuyết, chậm rãi hồi tưởng lại hết thảy.
Chẳng lẽ đây là kinh hỉ theo lời Diêm Vương sao? Người ta xuyên không, đều là mang theo trí nhớ kiếp trước của mình, có rất ít người có thể chiếm thân thể người khác, còn tiện thể chiếm luôn trí nhớ người khác nữa, vậy sao mình lại?
Có lẽ nàng hẳn là nên cám ơn Tống Vũ Thiên, bởi vì nếu như không phải hắn cố tình hãm hại, có lẽ đến bây giờ nàng vẫn còn trong giai đoạn trí nhớ hiện ra từng đoạn ngắn hỗn độn, căn bản sẽ không kế thừa toàn bộ được như hiện tại.
Có lẽ là bởi vì chịu đựng dược tính Cực Lạc đan thật sự quá đau đớn, xúc động phương diện nào đó của thân thể Nhữ Dương quận chúa, khiến cho trí nhớ hai người giao hòa cùng một chỗ, mới khiến cho Tống Ngâm Tuyết hiện tại, kế thừa đầy đủ dĩ vãng của Nhữ Dương quận chúa.
Quả nhiên là một nữ hài làm cho người ta thương tiếc a! Trong mê man, chứng kiến một màn lại một màn khiến lòng người chua xót, linh hồn Tống Ngâm Tuyết, lại rung động thật sâu. Nàng không cách nào tưởng tượng được, trả giá gian khổ như vậy, ngụy trang thâm trầm như vậy, là do một nữ hài mới mười tuổi đã bắt đầu thực hiện.
Nàng thận trọng, nàng bình tĩnh ứng đối đi mỗi một nước cờ! Trước cũng vậy, sau cũng thế, không ai chèo chống nàng, có, cũng chỉ có một cỗ tinh tưởng quật cường trong nội tâm. Nàng không thể chết được! Nàng có người phải bảo vệ! Vì người nàng muốn bảo vệ, cho nên nàng, không thể chết được!
Một nữ hài mười tuổi , vào lúc gia cảnh biến đổi lớn, khi tận mắt nhìn thấy mẫu thân chết ở trước mặt nàng, cái nàng làm, không phải khóc, mà là không nhỏ một giọt nước mắt quỳ gối bên người, thẳng tắp quỳ ba ngày ba đêm.
Không có ai biết khi đó nàng đang suy nghĩ gì, chỉ cho là nàng bị kích thích sợ đến choáng váng. Chính là, nếu như khi đó có người lưu tâm một chút mà nói…, sẽ phát hiện, trong biểu lộ trầm mặc không nói của nữ hài, bên trong cặp mắt to đen trắng rõ ràng kia, để lộ ra, thanh tỉnh, cảnh giác, bình tĩnh, tỉnh táo.
Nhỏ tuổi như vậy, đã lộ ra sự phi phàm, làm cho Tống Ngâm Tuyết vốn được coi là thiên tài tự cảm thấy không bằng! Kinh nghiệm chua xót như vậy, chấp niệm kiên định như vậy, mà ngay nam tử đều không chịu nổi, huống chi là một nữ đồng mười tuổi năm ấy?
Tống Ngâm Tuyết lẳng lặng mở mắt ra, mặc từng màn chuyện cũ bày ra trong mắt, khi bản thân cảm nhận được sự bi thương của Nhữ Dương quận chúa thì lòng của nàng, cũng đồng thời rung động, cũng âm thầm ra một quyết định. Chính là, từ nay về sau, bất luận kết quả như thế nào, nàng chính là Nhữ Dương quận chúa, mà Nhữ Dương quận chúa, cũng chính là nàng. Nàng nên vì mục đích của Nhữ Dương quận chúa mà đi tới, coi như là vì nàng ấy, cũng vì chính mình!
Đúng vậy, vì nàng ấy, cũng vì chính mình! Thân ở vũng bùn, muốn chỉ lo thân mình căn bản là không có khả năng! Trách nhiệm của nàng, mẻ lưới lớn vô hình nàng giăng ra, cũng không cho phép nàng làm như vậy.
Không có đường lui, chỉ có đi tới, chỉ cần có chút không cẩn thận, sau lưng chính là vực sâu vạn trượng! Cho nên, nàng không có lựa chọn, chỉ có một đường đi về phía trước.
Trong ánh mắt, lộ ra ánh sáng kiên định, trong đêm tối lập loè càng sáng ngời. Tống Vũ Thiên, không phải ngươi muốn ta chết sao? Vậy để xem hai chúng ta, rốt cuộc ai chết trên tay ai trước. . . . . .
Vạch trần màn, xuống giường, đứng lên, buông lỏng thân thể suy yếu đi tới bên cạnh bàn, ngón tay, nhẹ nhàng đè xuống chốt mở, trong ngăn bí mật, lệnh bài quen thuộc bắn ra lần nữa.
“Đã lâu không gặp, Huyền Mặc!” Những lời này, Tống Ngâm Tuyết lấy thân phận Nhữ Dương quận chúa nói. Từ lần nàng”Nhìn lén” Thư Ly tắm, bị Khiên Ngưu cố ý làm kinh hãi té xuống, cho tới hiện tại, cũng đã rất lâu.
Vươn tay lấy lệnh bài ra, nhẹ nhàng vuốt ve trong tay, chầm chậm ngồi xuống, ánh mắt kiên định nhìn.
“Yên tĩnh lâu như vậy, cũng nên bắt đầu hành động rồi! Nhị ca ca, Ngâm Tuyết bắt đầu chuẩn bị lưới rồi, ngươi, chuẩn bị xong chưa?”
Trầm thấp mà nói…, như yêu mị vang lên trong bầu trời đêm, gương mặt tái nhợt, lại khó nén ngạo thị tao nhã, Tống Ngâm Tuyết thả lệnh bài trong tay ra, nhẹ nhàng nhìn .
“Một, hai, ba, bốn, năm, lại thêm một cái sáu, ta nên bắt đầu từ ai trước đây. . . . . .” Từ từ xem vết sẹo trong tay mình, sâu đến tận xương, Tống Ngâm Tuyết cười nhạt một tiếng, lúm đồng tiền bên môi nhẹ nhàng, tinh khiết mềm mại như tiên tử trên trời, “Được rồi, trước hết bắt đầu từ ngươi. . . . . . Bất quá trước đó, còn có một người, cần xử lý trước. . . . . .”
Thân thể được điều trị, dưới sự chăm sóc của Vô Song, không đến mấy ngày nữa sẽ hồi phục không sai biệt lắm, chỉ là vết thương trên môi, trên mu bàn tay tương đối nghiêm trọng, nếu muốn hoàn toàn tiêu sẹo, cần mấy ngày.
Hôm nay, Vân Vô Song vì Tống Ngâm Tuyết đổi dược một lần cuối cùng, hắn chậm rãi đem thuốc bột vẽ loạn trên lưng bàn tay nàng, sau đó lại nhẹ nhàng băng lại.
” Môi quận chúa bị thương, hôm nay Vô Song không thể thực hiện lời hứa.” Nhìn Tống Ngâm Tuyết, trêu chọc nói.
Nghe vậy, nhớ lại Nhữ Dương đã từng vì trêu hắn, cố ý cùng hắn đánh cuộc giải đố, tiền đặt cược chính là nếu như hắn thua, nhất định mỗi lần thấy nàng phải hôn nàng một cái, coi như trả nợ.
Lúc ấy bất quá là tùy tiện nói một câu, mục đích là vì làm ra một bộ dạng háo sắc xấu xa cho thế nhân xem, không thể tưởng được tên kia lại tưởng thật, mỗi lần trông thấy nàng thì đều khó chịu nhìn nhìn, sau đó đi đến hôn.
Vừa mới bắt đầu còn cảm thấy xấu hổ, nhưng sau cũng không biết thế nào, hôn mãi thành tự nhiên. Trên người Vô Song, luôn mang theo một cỗ mùi dược thảo nhàn nhạt, rất dễ chịu, làm cho tâm thần người ta yên tĩnh. Nhữ Dương trước kia, chỉ cần trong nội tâm có phiền muộn thì chắc chắn sẽ tìm hắn, đứng cách hắn trong vòng ba bước, lẳng lặng nghe khí tức trên người hắn, lắng đọng, suy ngẫm. . . . . .
Rốt cục hiểu được nguyên nhân Nhữ Dương luôn cách hắn ba bước rồi, thì ra là như vậy! Lúc trước nghe hắn bảo đến gần như vậy thì đáy lòng Tống Ngâm Tuyết còn sợ hãi mình có thể trúng độc, cũng không biết thì ra người ta vốn yêu thích mùi trên người hắn, thậm chí còn có chút nghiện!
Ai, ai bảo trước kia mình không biết ! Bất đắc dĩ trợn mắt trong đáy lòng, Tống Ngâm Tuyết nhìn khuôn mặt tuấn mỹ thanh tao củaVô Song, khẽ mĩm cười nói: “Được rồi, đã không thể thực hiện lời hứa, hôm nay chúng ta đổi một loại phương pháp khác a.”
“Quận chúa muốn đổi cái gì?” Nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn thần sắc giảo hoạt trên khuôn mặt tuyệt mỹ, Vân Vô Song nao nao, lập tức mở miệng nhẹ nhàng nói.
“Ta muốn ngươi mang cho ta một loại thuốc làm cho người ta giống như là mang thai.”
” Thuốc mang thai?” Nghe vậy khẽ giật mình, nhưng mà rất nhanh hồi phục lại, Vân Vô Song thu liễm hai con ngươi, trầm giọng nói: ” Vì sao quận chúa muốn thuốc này?”
“Hại người!” Lời nói ngắn gọn sáng tỏ, biểu lộ đương nhiên, Tống Ngâm Tuyết cười yếu ớt, thẳng tắp nhìn qua hắn.
“Được!” Không biết là bị nét mặt tươi cười của nàng đầu độc, hay là Vô Song vốn luôn ủng hộ nàng, sau khi nghe thấy nàng thẳng thắn trả lời như vậy, lại cười khẽ một lời đáp ứng.
” Trước trưa mai, ta có thể có chứ?” Thẳng thắn hỏi.
“Không cần, nội trong hôm nay có thể cho ngài.”
“Rất tốt!”
Lời nói nhàn nhạt, mang theo vui vẻ, làm cho Vô Song nhìn chằm chằm, Tống Ngâm Tuyết trước mắt, quen thuộc nhưng vẫn khiến hắn cảm nhận được một chút lạ lẫm, nhưng trong một chút lạ lẫm này, lại lộ ra nồng đậm quen thuộc.
Rốt cuộc là tại sao lại có cảm giác kỳ quái như vậy, hắn không thể nói rõ ràng, chẳng qua là cảm thấy nàng bây giờ, không giống với mấy ngày trước. . . . . .
Màn đêm buông xuống, giờ tý, một thân ảnh nhanh nhẹn nhanh chóng nhảy xuống nóc phòng, dừng lại trong rừng cây hẻo lánh nhất phủ Nhữ Dương quận chúa, một gối chạm đất, hai tay ôm quyền hành lễ với thân ảnh phía trước nói: “Thuộc hạ tham kiến
Các chủ!”
“Đứng lên đi, Dực Tu.” Xoay người, thản nhiên nói, ánh trăng mờ ảo chiếu trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng, lại hiện ra một loại mị hoặc điên loạn thế nhân.
“Các chủ, đã lâu không triệu hồi Dực Tu rồi, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?” Đứng lên, thần sắc cung kính, nam tử nói thật nhỏ .
Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết nhàn nhạt mà cười, trong giọng nói, có một loại uy nghiêm nhè nhẹ, “Không có gì, chỉ là gần đây bố trí một việc, cho nên không có liên lạc với ngươi.”
“Dạ! Không biết hôm nay Các chủ triệu hồi thuộc hạ, là có chuyện gì phân phó?”
Hoàn toàn là lời nói của cấp dưới cùng thủ trưởng, Dực Tu vẻ mặt nghiêm túc, làm cho Tống Ngâm Tuyết nghe xong không khỏi có chút thở dài: “Dực Tu, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không cần phải lạnh lùng như vậy, như vậy thì không có nữ hài tử nào thích ngươi đâu.”
“Thuộc hạ không cần người khác thích, thuộc hạ vĩnh viễn chỉ thuần phục Các chủ!” Nghe vậy khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, liên tục từ chối nói.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười, tiến lên trước mặt hắn, “Ta biết rõ ngươi thuần phục ta, nhưng mà thuần phục cùng yêu mến nữ hài tử, hai chuyện này cũng không xung đột a! Bảy người các ngươi đi theo ta đã nhiều năm, có đôi khi cũng phải vì chính mình mà lo lắng chứ.”
“Không, Các chủ! Trong lòng ‘Thất Sát ám các’, vĩnh viễn cũng chỉ có một mình Các chủ, trừ chuyện nàyra, việc khác cũng không quan tâm!”
Ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn nữ tử mà bọn họ kính trọng như núi trước mắt, Liễu Dực Tu kiên định nói.
“Ngươi. . . . . . vẫn chấp nhất như vậy.” Nhẹ lắc đầu, nhìn thủ hạ mà Nhữ Dương quận chúa rất coi trọng này, Tống Ngâm Tuyết trầm giọng nói, lập tức đem chỉ thị trong tay đưa tới trước mặt hắn, “Dực Tu, ta cần các ngươi làm cho ta vài chuyện, cụ thể thế nào, ta đều ghi trên giấy rồi, ngươi trở về xem liền biết.”
“Dạ, Các chủ!” Nặng nề cúi đầu, tiếp nhận chỉ thị, Liễu Dực Tu sau khi nhìn thoáng qua Tống Ngâm Tuyết thật sâu, ôm quyền, xoay người, nhảy lên.
Nhìn thân ảnh Liễu Dực Tu biến mất, Tống Ngâm Tuyết xoay người, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn màn đêm, bên môi, một nụ cười nhàn nhạt. Đêm nay trời đầy sao phá lệ sáng lạng, ngày mai hẳn là thời tiết tốt. . . . . .
Ngày thứ hai, Tống Ngâm Tuyết thản nhiên quơ chân trắng noãn của nàng, khép hờ mắt, nghe Mân Côi bên cạnh lải nhải: “Quận chúa, tại sao ngài lại như vậy a? Như vậy không hợp lễ giáo, hơn nữa cũng dễ cảm lạnh, vẫn là mau lấy vớ giày mang vào mới tốt.”
“Mân Côi, ngươi nói nhiều như vậy, không biết có khát nước không nha?” Không đếm xỉa tới đáp trả, thủy chung vẫn không di chuyển, Tống Ngâm Tuyết hơi mở mắt ra, có thâm ý khác hỏi: “Mân Côi, Khiên Ngưu gần đây ở Lục Vương Phủ thế nào?”
“Nàng? Nàng gần đây rất là đắc ý! Nghe nói ngay từ đầu, Lục Vương Phi đem nàng an bài đến sài phòng đốn củi, nhưng qua vài ngày, Lục điện hạ không biết tâm huyết dâng trào thế nào nghĩ tới nàng, khiến Vương Phi đem nàng mang đến xem xét. A, không xem thì thôi, xem rồi thật đúng là coi trọng! Nói cái gì Khiên Ngưu lớn lên có điểm giống một vú em Lục điện hạ thích khi còn bé, cứng rắn bảo Lục Vương Phi an bài gian phòng cho Khiên Ngưu, bảo là muốn thu nàng làm thị thiếp! Chuyện này làm Khiên Ngưu rất là vui mừng, thiếu chút đứng tại chỗ hoa chân múa tay vui sướng!”
“Vú em?” Mân Côi nói một hơi như vậy, Tống Ngâm Tuyết nghe xong trầm giọng cười cười: tiểu tử này thật là đặc sắc, nam nữ ăn sạch, hiện tại ngay cả nha hoàn lớn lên như vú em hắn cũng không buông tha! Ha ha, cái cảnh giới này, quả nhiên là cao a. . . . . .
Quang mang tính toán lập loè, hơi nhìn về phía trước, mặc kệ Tống Vũ Kiệt là bởi vì nguyên nhân gì vừa ý Khiên Ngưu? Nhưng chuyện này ít nhất không phí công nàng dụng tâm một phen!
Hiện tại, đôi bên đều đã tư thế sẵn sàng, còn thiếu tiếng chuông khai chiến vang lên! Ha ha, Khiên Ngưu a Khiến Ngưu, để cho ta tới giúp ngươi một tay đi!
Đứng dậy, Tống Ngâm Tuyết nhẹ giọng mà nói: “Mân Côi, sao nữa?”
“Ách ~ quận chúa làm sao biết nô tỳ còn có chuyện chưa nói a?”Buồn bực hỏi, vốn còn muốn cho quận chúa cái nút thắt*, ai biết cái gì cũng trốn không thoát pháp nhãn** của nàng.
(*Nút thắt: chỗ lý thú nhất, hấp dẫn nhất trong tiểu thuyết, hí kịch, cũng ví với mấu chốt sự việc.
** Pháp nhãn:Phật giáo chỉ đôi mắt có thể nhận biết chân tướng của sự vật.)
“Nói đi! Chút tâm tư này của ngươi, ta còn không biết sao?” Nhếch mày, cười nhạt mà hỏi.
Vừa thấy như thế, Mân Côi vểnh miệng lên, lập tức bắt đầu diễn giải: “Sau khi Lục điện hạ vừa ý Khiên Ngưu, đêm đó liền cho hắn thị tẩm, chuyện này cũng chưa chọc tức Lục Vương Phi! Nhưng Khiên Ngưu kia hết lần này tới lần khác không biết trời cao đất rộng, ngay ngày hôm sau, đem chuyện Lục điện hạ sủng hạnh nàng thế nào, quá trình yêu thương nói ra, bị Vương Phi nghe được, vì vậy lập tức gọi người chặn nàng lại, cưỡng chế rót hồng hoa! Nghe nói Lục Vương Phi hận Khiên Ngưu cực kỳ, bởi vì nàng không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, luôn mở cái miệng nói lung tung khắp nơi, cho nên vì trừng phạt nàng, lúc Lục Vương Phi rời đi, còn nặng nề đạp bụng Khiên Ngưu một cước, đau đến nàng nằm tại chỗ không đứng dậy được!”
Lời nói Mân Côi trêu chọc có chút chút hả hê, làm cho Tống Ngâm Tuyết nghe xong thoả mãn gật đầu, “Rất tốt! Mâu thuẫn giữa các nàng càng kịch liệt, tuồng vui này, chúng ta mới có thể xem càng hay!”
Vươn tay, một hạt dược hoàn màu đen hiện ra trong tay, miệng cười cười nói: “Mân Côi, ngươi đem cái này giao cho Khiên Ngưu, nói đây là thuốc ăn vào có thể hóa giải dược tính của hồng hoa, bản quận chúa muốn dựa vào cái này nịnh bợ nàng, từ đó tiến thêm một bước lôi kéo Lục ca ca. . . . . .”
“Cái này. . . . . . Nàng sẽ tin sao?” Nhìn dược hoàn trong tay Tống Ngâm Tuyết, Mân Côi vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
Nghe vậy, ánh mắt Tống Ngâm Tuyết nhìn phía trước, tự tin mà bình tĩnh nói: “Ngươi chỉ cần nói ‘ bản quận chúa chúc nàng sớm ngày sinh hạ vương tử! ’ với tính cách của nàng, thuốc này, nàng nhất định sẽ ăn. . . . . .”
“Dạ!” Đắc ý tiếp nhận dược hoàn, cẩn thận để vào bên trong dây lưng, trong mắt Mân Côi lóe ra quang mang xấu xa, lập tức cao hứng bừng bừng hạ thấp người mà nói: “Dạ! Quận chúa! Nô tỳ nhất định chuyển lời cho quận chúa!”
“Ừ, đi thôi!” Cũng cười cười không có ý gì tốt, gật đầu ra hiệu cho Mân Côi rời đi. Khi Mân Côi xoay người, đóng cửa rời đi thì trên giường, Tống Ngâm Tuyết từ trong dây lưng lấy ra một khỏa dược hoàn, lời nói trầm thấp nói: “Một viên này? Kiều Mạt Nhi, ta chuẩn bị vì ngươi. . . . . .”
Trong Lục Vương Phủ, Khiên Ngưu mặc lăng la tơ lụa, phục sức đẹp đẽ đầy người cầm đan dược trong tay, vẻ mặt vênh vênh váo váo nghiêng mắt nhìn, ngữ khí ngạo mạn nói với Mân Côi: “Ngươi đưa cái này , bảo bổn phu nhân làm sao tin?”
“Phu nhân có thể không tin, nhưng quận chúa nói, muốn nô tỳ chuyển một câu, tin rằng phu nhân nghe xong, sẽ phi thường cam tâm tình nguyện ăn viên thuốc này.” Mân Côi lễ phép có thêm nói, nhưng trong lòng đối với Khiên Ngưu thô tục đến chỉ cần là vàng bạc châu báu liền cắm vào trên đầu, đeo lên trên người này vạn phần xem thường! Hừ, thật là! Phẩm vị thấp tục như vậy, trang phục chán ghét như vậy, thật không biết Lục hoàng tử nhìn trúng nàng điểm nào đây.
“A? Nói cái gì?” Gỉa bộ giật giật thân thể của mình, cố ý đem đồ trang sức giá trị treo đầy trên người ra khoe khoang, Khiên Ngưu tất nhiên là đắc ý nói: “Ha ha, chớ không phải là quận chúa thấy ta hiện tại rất được điện hạ yêu thích, cho nên cố ý muốn nịnh bợ ta sao?”
“Dạ! Quận chúa nàng chính là nói thế!” Nhịn ác khí trong miệng xuống, Mân Côi làm cái hô hấp sâu tiếp tục nói: “Quận chúa nàng còn nói, chúc phu nhân sớm ngày vì Lục điện hạ sinh hạ vương tử, như vậy, quận chúa nàng có thể thông qua phu nhân, lôi kéo Lục điện hạ thêm một bước rồi!”
“Ha ha, tính toán của Nhữ Dương quận chúa, thật là đủ tinh a! Được rồi, đã như vầy, bổn phu nhân theo nguyện vọng của nàng, cố gắng mà nhận lấy a!” Lúc này, đã nhận định Tống Ngâm Tuyết thật sự muốn dựa vào mình tới lôi kéo Tống Vũ Kiệt, Khiên Ngưu trong lòng đắc ý vô hạn nhìn đám nữ nhân trong hậu viện kia nói nói: “Hừ, chờ xem, chờ ta có con, xem ta thu thập nguyên một đám các ngươi thế nào!”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com