Ngồi Hưởng Tám Chồng

Tính Kế


trước sau

Màn đêm buông xuống, trong Lục vương phủ, Khiên Ngưu đã sớm ăn đan dược mà Mân Côi đưa lúc sáng sớm, trên người chỉ quấn một lớp sa mỏng trong suốt, hoan hỉ ngồi chờ bên giường, đợi Tống Vũ Kiệt lâm hạnh.

“Két…” cửa ra vào bị đẩy ra, một thân ảnh mập mạp chậm rãi tiến vào.

“Điện hạ!” Cất tiếng duyên dáng gọi to, cúi đầu tiến lên, cặp vú cao ngất không ngừng cọ vào lưng Tống Vũ Kiệt, gương mặt vô cùng yêu mị.

“Thế nào? Nhớ gia sao?”. Nặng nề xoay người một tay ôm lấy thân thể mềm mại của Khiên Ngưu, móng heo cách lớp sa mỏng liên tục xoa nắn bộ ngực mềm mại của nàng, Tống Vũ Kiệt nở nụ cười dâm tục, hơi thở nồng mùi rượu, cặp môi heo dầy sụ chuẩn xác áp lên đôi môi nhỏ nhắn của Khiên Ngưu, ở đó mút lấy mút để, không ngừng làm càn.

“Ưm ~ điện hạ…” Tống Vũ Kiệt dục hỏa đốt người, hai tay Khiên Ngưu ôm chặt lấy cổ hắn, nhiệt tình đáp lại.

“Khiên Ngưu, nàng đúng là càng ngày càng nhiệt tình…” Thét lớn một tiếng, Tống Vũ Kiệt nhịn không nổi dục hỏa trào dâng trong người, bàn tay to lớn vận sức một cái, kéo tầng sa mỏng kia xuống, lộ ra thân hình coi như cũng khá đẹp của Khiên Ngưu.

“Khiên Ngưu, nàng thật xấu …” Vừa thấy Khiên Ngưu vì muốn lấy lòng mình mà bên trong không mặc gì cả, Tống Vũ Kiệt thoả mãn cười dâm dục, hai mắt tỏa ra thần thái mê đắm.

Tống Vũ Kiệt một tay nhấc Khiên Ngưu lên, nàng ta cố ý ra vẻ sợ hãi hét lên một tiếng. Tống Vũ Kiệt không hề thương tiếc ném nàng xuống giường.

Thân thể vừa tiếp xúc với ván giường thật mạnh, hẳn là rất đau. Thế nhưng Khiên Ngưu không hề để ý, nàng ta vặn vẹo nằm trên chiếc giường lớn, không ngừng õng ẹo làm dáng bày ra các tư thế vô cùng khiêu khích chọc người,ánh mắt dụ dỗ, hai tay không ngừng vẫy gọi mong Tống vũ Kiệt nhanh chóng tiến lên.

“ Khiên Ngưu, nàng còn lẳng lơ hơn cả kỹ nữ thanh lâu đó”. Tống Vũ Kiệt liên tục nuốt nước miếng , hối hả cởi áo, nới quần, gầm nhẹ một tiếng rồi xông thẳng về phía trước.

Nhìn thấy vậy, Khiên Ngưu cười dâm đãng, hai chân ôm lấy thắt lưng béo phì của Tống Vũ Kiệt, bắt đầu nhẹ nhàng cọ xát.

“Điện hạ, người ta là lạnh quá, kiềm lòng không nổi mà…” Hai tay nàng bắt đầu tự vuốt ve bộ ngực mềm mại của mình, lấy lòng nói.

Nghe vậy, lòng kiêu ngạo tự tôn nam tính của Tống Vũ Kiệt được thoả mãn, hắn nheo mắt cười đắc ý, thầm nghĩ rằng người đàn bà này không tệ, còn biết nói những lời ta thích nghe.

“ Khiên Ngưu, xem ra Ngâm Tuyết đưa nàng tới đây, thật là đúng nơi đúng chỗ”. Hai tay hắn xoa đôi chân trắng nõn thon dài, cúi đầu xuống nhìn hoa viên mềm mại mà có chút ẩm ướt giữa hai chân, tiếp theo thả người một cái, đưa cái chày nóng bỏng đứng thẳng vào bên trong hoa viên, không ngừng ở đó đong đưa.

Khiên Ngưu vui vẻ kêu to, tiếng kêu kinh động tới mấy thị thiếp ở sát vách, nhưng nàng mặc kê, ở trong tiếng chửi rủa của các nàng mà tiếp tục ngâm nga, la lớn.

Hừ! Cho các nữ nhân này xem xem, lúc trước coi nàng là cỏ dại, rốt cuộc bây giờ ta uy phong bao nhiêu, làm cho Lục Hoàng tử hài lòng thế nào.

Khép hai chân lại, theo tiết tấu rút ra đâm vào mà lắc lư thân thể, kiệt lực đón ý hùa theo. Tuy rằng vô cùng chán ghét một đống lớn thịt trắng béo trên người Tống Vũ Kiệt, nhưng cứ nghĩ tới cuộc sống an nhàn sau này, Khiên Ngưu đơn giản là nhắm hai mắt lại, sau đó vô hạn kiều diễm, ý dâm đem người đang ở trên thân thể của mình lúc này thành Thư Ly công tử, thỏa mãn tận hưởng mây mưa.

Người đàn bà này đúng là càn rỡ!

Tống Vũ Kiệt vừa lắc cái mông béo, vừa âm thầm dâm tục nghĩ trong lòng, hắn càng lúc càng tập trung tinh thần dần dần say mê.

“Vú em! Bà vú em”. Vong tình tiến lên, thân thể không ngừng va chạm, Tống Vũ Kiệt không khỏi kêu ra tiếng.

Bà vú ư? Vừa nghe thấy câu này, toàn thân Khiên Ngưu chấn động mạnh, trực tiếp kéo nàng từ trong sự ôn nhu của Thư Ly ra.

Cái tên mập chết tiệt này, dám đem nàng so với bà già không biết đã sinh bao nhiêu đứa nhỏ, vú chảy tới rốn như vậy ư? Tức chết nàng, tức chết nàng rồi.

Trong lòng vô cùng bất mãn, không còn cảm nhận được chút khoái cảm nào nữa, ngay khi Khiên Ngưu hờn dỗi một mình, Tống Vũ Kiệt ở trên người nàng càng va chạm mạnh hơn, sau khi tạm dừng mấy giây, liền rót một làn sóng nhiệt nóng bỏng chảy thẳng vào bên trong hoa đạo ướt át của của Khiên Ngưu.

Sau khi xong xuôi, Tống Vũ Kiệt nghiêng đầu qua, lât người qua một bên, nằm thẳng đơ bắt đầu ngáy khò khò, còn Khiên Ngưu không cách nào ngủ được lật qua lật lại liên tục, khát khao những ngày tốt đẹp sau khi nàng mang thai…

Trong Nhữ Dương vương phủ, Tử Sở các, Quân Tử Sở cầm chén rượu, trong lòng bộn bề suy nghĩ. Hai ngày nay không biết hắn bao lần như vậy, hắn không nhớ rõ, nói không rõ ràng, nửa say nửa tỉnh, cảm thấy cuộc đời như giấc mộng, nhưng lần đầu tiên hắn lại nhận thấy rõ ràng đến thế.

Cái gì rõ ràng? Rõ ràng cái gì? Hắn không dám nói, cũng không thể nói! Bởi vì nếu như một khi hắn nói ra, chắc chắn hắn sẽ rơi vào vực sâu, vĩnh viễn không thể trở mình.

Rốt cuộc là cái gì đáng sợ như thế, khiến hắn phải lựa chọn trầm mặc? Trước mắt hắn, lại hiện ra gương mặt tuyệt sắc khuynh thành của Tống Ngâm Tuyết , nhìn nàng thống khổ nhưng vẫn cật lực ẩn nhẫn, có trời biết, khi đó hắn thật sự muốn tiến lên giúp nàng.

Tiến lên giúp nàng? Giúp thế nào? Người trúng Cực lạc đan, biện pháp duy nhất giải trừ nỗi thống khổ chỉ có….

Không phải hắn vẫn chán ghét nàng? Ghét bỏ nàng sao? Đối với cái loại đàn bà phóng đãng thành tánh, không biết kiềm chế, hắn không phải vẫn phỉ nhổ, còn muốn cách thật xa đó sao? Nhưng vì cái gì mà hết lần này tới lần khác. . .

Không biết, hắn không biết gì hết! Không muốn để ý tới chuyện gì cả, chính là khi nhìn đến bộ dạng thống khổ của nàng, trái tim hắn rất đau. Hắn muốn tiến lên giúp nàng,
dù cho phía sau có là vách núi đen sâu vạn trượng cũng không tiếc.

Vì sao có cảm giác này chứ? Vì sao hắn lại cảm thấy như thế? Mấy ngày nay khi tiếp xúc với Tống Ngâm Tuyết và Kiều Mạt Nhi, hắn không khỏi phát hiện, Kiều Mạt Nhi ngà càng xa cách, còn Tống Ngâm Tuyết lại càng ngàycàng chậm rãi tới gần hắn. . .

Hắn đã từng thích Kiều Mạt Nhi, muốn nàng làm thê tử của mình, thế nhưng sau một loạt những biến hóa phát sinh, khiến hắn cảm thụ rõ ràng: hắn không thương Kiều Mạt Nhi, không yêu nàng một chút nào! Trước đây hắn đối với nàng rất tốt, quyến luyến nàng, chẳng qua là một loại ỷ lại đã quen có nàng làm bạn. Bởi vì hắn cô độc, hắn tịch mịch, không ai nguyện ý đi chơi với hắn, đột nhiên có người nguyện ý làm tất cả cho hắn, tự nhiên hắn sẽ hướng tới người đó mà thôi.

Đã từng cho rằng loại ỷ lại đó là yêu,một lòng muốn báo đáp, muốn thỏa mãn tất cả mong muốn của nàng! Thế nhưng đến khi người kia xuất hiện, niềm tin trong lòng hắn, bắt đầu chậm rãi xuất hiện vết rách.

Đã từng cho rằng nữ tử tốt đẹp nhất thế giới này chính là Kiều Mạt Nhi, ngoại trừ nàng, nữ nhân khác đều không xứng! Thế nhưng ngày nào đó, một màn kia, vẻ mặt quật cường của một người, làm cho linh hồn hắn không khỏi rung động!

Tất cả nghị lực, dũng khí cùng tài năng đều hội tụ trên người nàng.

Chuyện ngày đó, tất cả mọi người bao gồm cả thánh thượng đều cho rằng nàng tìm Vô Song giao hoan. Nhưng chỉ có bọn họ. mới biết được chân tướng sự thật. Nhữ Dương quận chúa háo sắc thành tính, đối mặt với dục vọng hoành hành, lại quyết định buông tha cho đám phu quân thành đàn trong phủ, mà đau khổ lựa chọn một mình thống khổ chịu đựng.

Rốt cuộc là tâm hồn cao ngạo như thế nào? Với nàng mà nói, tìm một nam tử để giao hoan không phải là việc khó. Hơn nữa cánh tay nàng không có thủ cung ca, nói rõ nàng cũng không còn tấm thân xử nữ. Như vậy đối với một người không còn tấm thân xử nữ thì giao hoan với ai cũng đâu phải việc khó khăn gì?

Tử Sở không ngừng suy nghĩ, gương mặt nhăn lại, bất giác đưa tay chậm rãi đặt lên ngực, ở nơi nào đó, vẫn còn lưu lại một chuỗi mứt quả khô quắt.

“Tống Ngâm Tuyết, rốt cuộc ta nên làm gì bây giờ. . .” Bất giác, trong miệng nỉ non thành lời.Ngữ khí đầy nghi vấn, nhưng thực chất, trong lòng sớm đã có đáp án.

Ngay cả Kiều Mạt nhi cũng không thể làm hắn đồng ý cùng hoan ái, nhưng Tống ngâm Tuyết không có nửa phần khiêu khích, lại làm hắn cam tâm tình nguyện muốn giao phó tấm thân trinh bạch, đối với Quân Tử Sở mà nói, loại cảm tình này mãnh liệt cùng thâm hậu cỡ nào a!

Thương một người không nên thương, nhớ một người không nên nhớ, trái tim của hắn giãy dụa, dày vò ra sao!

“Tống Ngâm Tuyết, lẽ nào ta thực sự. . .” yêu nàng rồi sao?

Bốn chữ cuối cùng hắn nhịn xuống không nói ra. Lắc lư rượu trong chén, Tử Sở lại ngẩng đầu, uống một hơi cạn sạch.

Rượu đi vào cổ bỏng rát như thế, mãnh liệt như thế nhưng vẫn không bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng hắn. Liên tục rót, liên tục uống. Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng cãi nhau kịch liệt của Kiều Mạt Nhi và Cầm Tâm.

“Mau cho ta vào, nha đầu chết tiết này”.

“Xin lỗi, Khuynh Nhạc công chúa, điện hạ nhà ta có nói thân thể người không khỏe, ai cũng không tiếp!“

“Làm càn! Bản công chúa là biểu muội của huynh ấy, thê tử tương lai của huynh ấy! Chẳng lẽ ta cũng không được gặp sao?“

“Thê tử tương lai? Chỉ sợ nói bây giờ hãy còn quá sớm! Chuyện gì cũng có biến hóa, nô tỳ nhắc nhở công chúa, loại chuyện này đừng đi nói khắp nơi. Lỡ tương lai không xảy ra, cũng đỡ bị mọi người chê cười!“

“Ngươi! Ngươi! nha đầu xảo quyệt! Ngươi muốn trù ta đúng không? Hừ! ngươi ỷ ngươi là thị nữ của biểu ca, dám vô lễ với ta như vậy! Sớm muộn cũng có một ngày ta lên ngôi hoàng hậu, sẽ trừng trị ngươi thích đáng”.

“Vậy đợi ngày công chúa leo lên ngôi hoàng hậu Đại lương hãy nói với Cầm Tâm đi!“

“Ngươi, ngươi! Giỏi lắm! Tốt lắm! Cầm Tâm, ngươi hãy nhớ kỹ! Việc hôm nay, bản công chúa nhất định ghi nhớ trong lòng!“

“Xin công chúa cứ tự nhiên!“

“. . .“

Nghe tiếng đối thoại ở phòng ngoài, trong lòng Tử Sở cảm thấy phiền chán. Không muốn nghe! Cái gì cũng không muốn nghe! Hắn lại tiếp tục nốc rượu!

Ngoài cửa, Cầm Tâm nhìn thân ảnh Kiều Mạt Nhi phẫn nộ rời đi, trong lòng ngọt ngào như nhạc tấu hoa nở. Nàng đắc ý khoanh tay, khóa miệng khẽ nhếch, mỉm cười vui vẻ…

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện