Liên quan đến lời chào buổi sáng với Tần Thiên Hạo ư, Quan Hử hoang mang một lúc mới nhận ra ý của Tần Thiên Hạo.
Khi họ vừa đến đây, vì bị chuyện đó ám ảnh nên Tần Thiên Hạo chịu sự đả kích tinh thần trở nên vô cùng nhạy cảm và đa nghi, tâm trạng luôn không ổn định. Mỗi lần ở trong không gian kín và tối cậu sẽ trở nên cực độ bất an và bắt đầu hành vi cắn tay tự hại mình. Trên mu bàn tay, trên ngón tay và cả cánh tay, chỉ cần không chú ý một chút thôi sẽ bị cắn đến nỗi mồm miệng đầy máu, thậm chí còn làm ra những hành vi đáng sợ không thể ngờ được.
Vì để an ủi cảm xúc của Tần Thiên Hạo, khi ấy Quan Hử chỉ có thể mỗi đêm ôm chặt Tần Thiên Hạo nhỏ tuổi hơn mình ngủ, để cậu bình tĩnh lại và thiếp đi trong bóng tối.
Lúc ấy tuổi Quan Hử cũng không lớn, cũng chỉ là một cậu bé, cũng chẳng có sở trường giao tiếp với người khác, càng không biết cách vỗ về cảm xúc của người khác. Chỉ có thể học theo hình ảnh ấm áp mà mình đã từng thấy trên đường, ngu ngơ dùng sự dịu dàng của riêng mình ôm cậu vào lòng, từng chút từng chút vỗ nhẹ lưng an ủi một Tần Thiên Hạo đang gào khóc cắn đá lung tung.
Cũng chính trong tình huống hoảng loạn này, Quan Hử nhớ lại và học theo hình ảnh mình đã từng trông thấy bên ngoài, cúi đầu đặt lên trán Tần Thiên Hạo một nụ hôn khẽ. Vì Quan Hử không giỏi dùng ngôn ngữ để an ủi người khác, chỉ đành dựa vào hành động để thử an ủi cậu. Đến tận khi Tần Thiên Hạo giãy giụa đến mệt mỏi, cuối cùng cũng thiếp đi dưới đủ các loại vỗ về.
Mấy năm nay Tần Thiên Hạo đã kiềm chế được tâm tình mình, không còn mất khống chế như hồi còn bé nữa. Nhưng cậu vẫn không chịu bỏ những hành động mà năm ấy vào lúc cậu yếu đuối nhất Quan Hử đã hôn trán cậu ôm cậu ngủ, đến tận bây giờ hai người vẫn không ngủ riêng. Hơn nữa bất kể là buổi sáng lúc thức dậy hay tối trước khi ngủ, Tần Thiên Hạo đều có thói quen yêu cầu Quan Hử hôn chào mình. Những nụ hôn vốn bắt nguồn từ an ủi, những ngày gần đây đã dần dần biến chất.
Đó là vào một đêm bình thường như bao đêm khác, Quan Hử vốn định sau khi hôn trán Tần Thiên Hạo rồi sẽ ngủ, nhưng sau khi y hôn xong tính ngước đầu lên thì đột nhiên bị Tần Thiên Hạo vươn tay nắm chặt áo kéo xuống. Môi bị Tần Thiên Hạo hôn, Quan Hử cảm thấy có hơi quái dị, nhưng y không biết nó quái ở đâu, chỉ nhíu chặt đôi lông mày, con ngươi đen láy tỏ ý khó hiểu nhìn xuống nơi hai đôi môi tiếp xúc của hai người, không hiểu làm cách nào mà có thể hôn được, đồng thời cũng mở to mắt nhìn Tần Thiên Hạo đến khi Tần Thiên Hạo buông mình ra.
Lúc ấy vẻ mặt Tần Thiên Hạo vô cùng vui sướng, khóe miệng nhếch cao mỉm cười với Quan Hử, “Từ lâu đã thấy muốn làm như vậy thay vì để anh Quan Hử hôn trán em. Quả nhiên miệng anh Quan Hử mềm mại y như em nghĩ, không cứng như đường nét bề ngoài.”
“Tại sao?” Quan Hử khó hiểu nâng tay sờ đôi môi bị Tần Thiên Hạo gặm đến đau, không rõ Tần Thiên Hạo đột nhiên học được cách hôn như thế từ đâu.
“Hôm ấy lúc em đi tìm Bạch Lục, không gõ cửa mà vào, lúc tới sân sau thì thấy anh ấy và Đào Tứ đang như vậy, cho nên em nghĩ chúng ta cũng có thể thử xem, dù sao họ cũng làm được mà.” Cũng vì lần bắt gặp ấy khiến Tần Thiên Hạo học được thêm càng nhiều chuyện mà cậu không biết.
“Ừm…” Quan Hử không quá hiểu cảm giác hôn môi có thật sự tốt hơn hôn trán không, y không có hứng thú lắm với việc hôn này. Nhưng nếu bàn về cảm giác thì y không ghét, ngoài chuyện bị Tần Thiên Hạo gặm hôn đến đau ra.
Một Quan Hử đại đa phần đều sống trong thế giới của mình không tiếp xúc giao tiếp với người xung quanh, có thể nói tâm tư của y vô cùng đơn giản. Người khiến y chủ động quan tâm tiếp xúc cũng chỉ có một mình Tần Thiên Hạo, cho dù trên phương diện thế đời hay phương diện tình cảm, y cũng không đặc biệt chú ý hoặc quan tâm tìm hiểu, nên tuy y lớn hơn Tần Thiên Hạo mấy tuổi nhưng với những cử chỉ mập mờ vượt xa quan hệ bình thường, y hoàn toàn không phát giác có chỗ nào không đúng cả.
Từ đó càng không thể quay lại, Tần Thiên Hạo không còn chỉ thỏa mãn với những nụ hôn nhẹ nhàng trên trán nữa mà hoàn toàn si mê cái khoảnh khắc môi lưỡi giao nhau. Cứ như bị nghiện, ngoài nụ hôn chào bắt buộc vào buổi sáng và buổi tối, thông thường Quan Hử đang làm việc hoặc đang nghỉ ngơi đều mọi lúc mọi nơi bị Tần Thiên Hạo kéo qua rồi đón tiếp một nụ hôn bất ngờ và mãnh liệt.
Hôn, cũng là từ những lần tiếp xúc nhẹ nhàng đơn thuần nhất đến những cái liếm do Tần Thiên Hạo chủ động, rồi cuối cùng là môi và lưỡi giao hòa, tiếp xúc nhau, đụng chạm nhau, hôn đối với hai người dần dần biến thành quen thuộc vào trở nên thông thạo hơn. Vì đã có tiến bộ qua nhiều lần hôn nên Quan Hử đã bắt đầu cảm nhận được sự dễ chịu khi hôn, không còn bị cắn trúng lưỡi hay rách môi nữa, tiếp tục vô ý dung túng Tần Thiên Hạo, mặc cậu đòi hỏi.
Đối với người mà mình tin tưởng nhất, Quan Hử luôn không tài nào từ chối được.
“Anh Quan Hử, hôm nay là sinh nhật của em.”
“?” Lông mày Quan Hử nhíu lại đôi chút, không kịp phản ứng, Tần Thiên Hạo vừa mới nãy còn