Cô bé tên Tú Nhạn năm nay mười ba tuổi, là một trong số ít đứa bé nhớ rõ quá trình bị bắt cóc của mình. Không như những đứa bé vào lúc chúng nó chưa hiểu chuyện đã bị bọn buôn người gạt rồi nuôi lớn khác, cô bé này nửa năm trước bị bọn họ dùng thức ăn tẩm thuốc mê gạt đi, khi tỉnh lại, cô bé không biết mình đang bị dẫn đi đâu, dọc đường đi cô bé năm lần bảy lượt tìm đủ mọi cách chạy trốn và cầu cứu người khác, nhưng đều bị bọn buôn người bắt trở về cho vài trận no đòn. Sau này mới có thêm chút ít kinh nghiệm, cô bé không còn dám lộ ra hành động nào muốn chạy trốn nữa.
Không ngừng bị giám sát trong căn bếp ở ngoại ô, cho đến tận mấy ngày nay, những người giám sát Tú Nhạn mới tập trung sự chú ý lên Quan Hử.
Còn cậu bé luôn theo bên cạnh Tú Nhạn, đó là một cậu bé nhát gan, không bao giờ dám lớn giọng nói chuyện với ai và luôn nắm chặt góc áo của cô bé, là em trai cô bé ‘Thông Thông’.
Tú Nhạn và Thông Thông không hề có quan hệ ruột thịt, hai người họ quen nhau lúc mới bị bắt cóc.
Thông Thông chưa đầy bốn tuổi chỉ nhớ cha mẹ hay gọi mình là ‘Thông Thông’ mà thôi, những chuyện khác cậu bé đều không hề có tí ti ấn tượng. Vì quá nhát gan, hơn nữa lại sống trong hoàn cảnh tồi tệ còn bị giám sát liên tục, một cậu bé cứ hay ngã bệnh và khóc lóc không ngừng bị mấy tên buôn người không đủ kiên nhẫn ném cho cô bé Tú Nhạn hay yêu thương nuông chiều những đứa bé khác. Tú Nhạn không đành lòng nhìn cậu bé cứ khóc hết ngày này sang ngày nọ, đành kéo cậu bé tên Thông Thông này đi theo mình, trở thành một đôi chị em thân hơn cả những cặp chị em có quan hệ ruột thịt.
Từ ‘tên buôn người’ cũng do chính Tú Nhạn dạy cho Quan Hử, ý chỉ bọn người đã ép buộc họ hàng ngày đi xin tiền xin cơm, thật ra nghề nghiệp chân chính của bọn chúng là buôn bán con người, bất kể là đứa bé trẻ người non dạ hay cô gái ngây thơ dễ gạt, chỉ cần bọn họ bắt cóc được, họ sẽ chuyền tay nhau bán đi, lấy việc này để thu thêm không biết bao nhiêu thù lao lợi nhuận.
Cũng chính vì thường xuyên giúp đỡ công việc bếp núc, Quan Hử nhanh chóng thân thiết với hai người họ. Bởi đều có quá khứ trốn chạy nên Tú Nhạn luôn đặc biệt chăm sóc Quan Hử tuổi còn nhỏ, nhớ lại những tri thức trong ngôi trường mình đã từng học trước đây, cô bé dạy Quan Hử học chữ, ngày thường ba người họ cũng quan tâm lẫn nhau.
Suy nghĩ muốn trốn khỏi nơi đây và tìm đường về nhà một lần nữa trở lại trong đầu, chúng không hề biến mất khỏi đầu Tú Nhạn một giây phút nào. Cô bé luôn nhân lúc không ai chú ý kể cho Quan Hử nghe về quê của mình, giới thiệu đôi chút về người nhà mình, khi ấy ánh mắt cô bé cương quyết dị thường, cô bé nói bất luận thế nào chăng nữa cô bé cũng phải về nhà. Nơi này, bao gồm cả khẩu âm, phong tục tập quán lẫn môi trường phát triển đều hoàn toàn khác với nhà cô bé, đây không phải quê của mình, cô bé nhất định phải về nhà!
Nhưng cũng do những lần chạy trốn trước đã khiến bọn buôn người nảy lòng đề phòng với cô bé, mặc kệ ở nơi đâu lúc nào đều sẽ có người giám sát cô bé, đề phòng họ chạy trốn. Tú Nhạn cũng biết điều này, cô bé chỉ có thể bàn bạc việc bỏ trốn với Thông Thông và Quan Hử, hai cậu bé có cùng suy nghĩ muốn trốn khỏi nơi này. Đến nỗi ngoài hai cậu bé ra, cô bé không dám hé miệng nửa chữ với những đứa bé không mấy thân thiết ngoài kia, sợ chúng sẽ báo cáo cho bọn buôn người.
Những đứa bé kia đa số đều được bọn buôn người nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, nền giáo dục biến chất đã cùng trưởng thành với chúng nó, tất cả những thứ như quan niệm đúng đắn đã hoàn toàn bị chèn ép và bóp méo đi, chỉ cần có cái ăn, chỉ cần bỏ một cái đùi gà vào tay chúng nó, chúng nó đều sẽ tích cực báo tên những ai có ý định bỏ trốn, đổi lấy một cái đùi gà thơm ngon.
Bọn buôn người sợ chúng nó sẽ đoàn kết lại lập kế hoạch bỏ trốn nên luôn áp dụng cách giáo dục đầy bạo lực, họ đánh đập chúng nó, phủi sạch những nhận thức đúng sai trong đầu chúng nó, khống chế chúng nó trong tay, để chúng nó hoàn toàn nghe