Rất nhanh đã tới cuộc thi vật lý quốc gia của cấp trung học.
Đấu vòng loại là do các trường tự tuyển chọn, theo ý của sư gia thì “Coi như có, coi như đi ngang qua sân khấu mà thôi chứ ai có thể thi, ai không mọi người đều biết rõ rồi.”
Mỗi trường cũng chỉ có ba suất tham dự cuộc thi cấp tỉnh, trong đó có hai cái tên là do song hùng của khối 11 thầu rồi.
Từ Vãn Tinh phì phì hỏi: “Này Vu Khánh Khánh, cậu không thể chọn cái tên nào dễ nghe hơn hả?”
Mập Mạp không phục nói: “Vật lý song hùng thì làm sao? Tôi còn chưa gọi hai người là ‘sống mái song sát’ đã là nể tình lắm rồi.”
Sau đó đương nhiên cậu ta bị Từ Vãn Tinh tẩn ra bã.
Giây tiếp theo có đứa cùng lớp từ văn phòng về gào loạn lên: “Từ Vãn Tinh, sư gia tìm cậu kìa, lên văn phòng ngay!”
Sau đó cậu ta lại quay đầu vào lớp rống lên: “Kiều Dã, cậu cũng đi, sư gia tìm hai ngươi!”
Từ Vãn Tinh quay đầu lại nhìn Kiều Dã nhướng mày, hai người một trước một sau đi xuống lầu đến văn phòng giáo viên.
Xuân Minh nói với Mập Mạp: “Cái tật của cậu chính là ở chỗ đầu óc ngu quá, đặt cái tên cũng bị tẩn.”
Mập Mạp: “Rõ ràng tôi khen Vãn Tinh học vật lý tốt —— nói thế thì cậu đặt cái tên dễ nghe xem nào.”
Xuân Minh nhàn nhạt nói: “Gọi là gì chả được lại cứ phải vật lý song hùng với cả sống mái song sát, lệ khí quá nặng.
Cậu nên nói là người đẹp và quái vật (mỹ nữ cùng dã thú), vừa vặn trong đó còn có một chữ trong tên Kiều Dã.
Chờ Từ Vãn Tinh trở về cậu nói tên này cho cậu ta nghe xem cậu ta có vui mừng hay không.”
Mập Mạp cực kỳ kính nể nghĩ: Mẹ nó, đây mới là mẫu mực, là vua nịnh nọt của cả đám.
La Học Minh tìm Kiều Dã và Từ Vãn Tinh đương nhiên là vì chuyện thi vật lý quốc gia.
Tuy nói đây là chuyện của Trương Vĩnh Đông nhưng thân là chủ nhiệm lớp ông cũng cần phát huy trách nhiệm quản lý bao quát.
Hơn nữa ông còn làm được đến hô mưa gọi gió, làm như mình mới là thầy vật lý không bằng.
“Hôm nay vào tiết tự học buổi tối nhà trường sẽ phát một bộ bài thi do thầy cô trong trường ra đề, coi như sơ tuyển.
Hai đứa làm cho đàng hoàng, nghiêm túc, phải lấy được tiêu chuẩn đi thi có biết chưa?”
Trương Vĩnh Đông ở bên cạnh gật đầu như đảo tỏi: “Tổng cộng chỉ có ba suất, lớp mình có hai thì người khác chắc chắn sẽ không phục cho nên hai đứa viết cho tử tế, lấy thực lực ra mà đối đáp để đám người kia không thể nói được gì.”
Ý này chính là không cần biết ngày thường hai đứa học giỏi vật lý thế nào nhưng vào thời khắc mấu chốt này không ai hỗ trợ được đâu, hai đứa phải tự mà làm cho tốt.
Kiều Dã lời ít mà ý nhiều gật đầu đáp: “Em đã biết.”
Thiếu nữ bên cạnh vẫn cà lơ phất phơ đứng đó ngoáy tai thế là bị sư gia trừng mắt quát: “Còn em thì sao, Từ Vãn Tinh, có nghe rõ chưa?”
Từ Vãn Tinh nắm lỗ tai chìa về phía ông hỏi: “Lỗ tai em lớn thế này còn không nghe rõ sao?”
Giây tiếp theo cô bị sư gia không khách khí đập cho một phát trong tiếng cười ha ha của Trương Vĩnh Đông thế là cô vội co giò chạy về lớp.
Vì thế lúc còn cách kỳ thi giữa kỳ một ngày Trương Vĩnh Đông ôm một chồng bài thi đến lớp vào tiết tự học buổi tối và nói: “Hôm nay chúng ta làm bài kiểm tra vật lý đột xuất.”
Cả lớp kêu khổ thấu trời: “Ngày mai đã phải thi giữa kỳ rồi sao hôm nay còn thi đột xuất nữa vậy!”
“Đề tương đối khó, coi như luyện tập, làm được thì làm không làm được thì coi như cho biết.” Trương Vĩnh Đông phớt lờ tiếng oán thán dậy trời mà phát bài thi xuống, cuối cùng dừng mắt nhìn một góc phòng học, nơi ấy có bóng dáng vật lý song hùng, “Tuy nói không phải thi thố gì nhưng mọi người cần nghiêm túc làm bài, lần này thi là để chọn ba đại diện đi tham gia cuộc thi tỉnh, cuối cùng sẽ tham gia chung kết vật lý cả nước.”
Bài thi được truyền xuống từ bàn đầu tiên, phòng học vang lên tiếng sột soạt, tất cả đều là thở ngắn than dài.
Lúc bài thi được truyền cho Kiều Dã thì Từ Vãn Tinh cong môi nói: “Từ lúc này chúng ta chính thức tranh hùng hả?”
Kiều Dã ngước mắt nhìn cô cười nhạt: “Xin tiếp chiêu.”
Tục ngữ nói rất đúng, đóng cửa đánh chó, muốn đào bẫy thì phải bẫy người nhà trước (phải không?).
Mấy ông thầy vật lý ra đề đúng là không đơn giản, một nửa đề đều khó nhăn răng, một nửa còn lại thì đầy bẫy.
Tưởng là đề cơ học à, xin lỗi nhé, giải được một nửa mới phát hiện phải dùng nhiệt học giải thích.
Tưởng là bài sơ đồ mạch điện phổ thông, nhưng không, đó là mạng nhện, bốn phương thông suốt, hoa hết cả mắt.
Từ Vãn Tinh dồn hết sức lực, mới đầu trong lòng cô đều là “ông đây không thể bại bởi tên này được”, nhưng sau đó cô nhanh chóng đắm chìm trong tình yêu thương nhiệt tình với kiến thức.
Lúc này chỉ còn “Đề bài chết tiệt, tưởng làm khó bà à, nằm mơ đi”.
Đêm đầu đông có rất nhiều học sinh nhìn đề rồi như lọt vào sương mù, thi thoảng xoa tay hà hơi cố sưởi ấm trái tim băng lạnh vì thời tiết và vì đề vật lý.
Nhưng Từ Vãn Tinh càng viết càng chú tâm, tay và đầu nhanh chóng xoay chuyển, trán còn thấm một tầng mồ hôi hơi mỏng.
Có đôi khi cô cảm thấy tốc độ tay không theo kịp tốc độ não, giấy nháp thay hết tờ này tới tờ kia mà vẫn không viết xong ý nghĩ trong đầu nên cô chỉ có thể ngoáy đại khái.
Cuối cùng cô nhanh chóng viết vào bài thi những bước giải đề quan trọng sau đó trực tiếp điền đáp án.
Đề thi học sinh giỏi vật lý khác đề thi bình thường.
Học sinh không cần giải đề tỉ mỉ mà chỉ cần liệt kê nguyên lý và một bước tính cuối cùng rồi ra kết quả là được, như thế cũng không sao.
Lúc này Trương Vĩnh Đông đứng trên bục giảng cúi đầu nhìn đồng hồ nói: “Đã hết giờ, mọi người nộp bài thi đi, từ cuối chuyển lên trên.”
Lúc này Từ Vãn Tinh mới như tỉnh mộng trở về không khí thu đua trong lớp.
Móa, lúc kiểm tra lại bài cuối lần thứ 2 cô phát hiện mình rẽ nhầm hướng, vì thế vội tính toán lại lần nữa trên nháp và chưa kịp viết vào trong bài thi!
Cô không chút nghĩ ngợi gạch lời giải ban đầu đi sau đó điền kết quả cuối cùng vào chỗ trống.
Giây tiếp theo người sau lưng nhẹ gõ lưng ghế của cô rồi chuyển bài thi lên.
Từ Vãn Tinh đón lấy sau đó liếc nhanh một cái và phát hiện Kiều Dã cũng đã làm xong cả bài thi, chẳng qua lúc nhìn tới bài cuối cùng ——
Hế, đáp án của hai người không giống nhau!
Cô dừng một chút, đọc nhanh như gió lời giải của cậu, khóe môi cong lên.
Kẻ ngồi phía trước nhắc nhở cô: “Từ Vãn Tinh, chuyển bài thi lên.”
“Ok.” Cô đưa bài thi qua sau đó quay đầu lại nhìn Kiều Dã.
Vốn cô định nói cái gì nhưng trong lòng vừa động đã nhịn xuống.
Sau khi suy tư cô cười hì hì nói, “Nếu là thi đấu thì có phải có hình phạt chứ nhỉ?”
Kiều Dã: “Cậu muốn hình phạt gì?”
“Ví dụ như nếu thua phải gọi ba ba, khom lưng ba lần hoặc dập đầu mấy cái gì gì đó?”
Kiều Dã trầm mặc một lát mới hỏi: “Mấy người đều dùng loại quy củ này trên giang hồ sao?”
Từ Vãn Tinh xì một tiếng phì cười sau đó thong thả lắc lư nói: “Như vậy đi, đấu vòng loại, đấu bán kết và trận chung kết, coi như có ba lần thi đấu.
Mỗi khi thua một vòng thì kẻ thua phải đồng ý một điều kiện của người thắng.”
“Điều kiện gì?”
“Tôi còn chưa nghĩ xong, cho nên mới nói là điều kiện chứ không nói cụ thể cái gì.” Cô nhìn Kiều Dã cảnh giác thì biết mình rào trước quá nhiều khiến cậu ta băn khoăn vì thế dứt khoát tiêu sái lên kế hoạch, “Cậu đừng sợ, tôi sẽ không bắt cậu gọi ba ba hay linh tinh gì đó.
Cùng lắm nếu tôi thắng sẽ để cậu xách cặp cho tôi một tháng, hoặc mời tôi ăn một bữa thật ngon.
Này thì được đúng không?”
Kiều Dã lười biếng nói: “Chỉ cần tôi làm được thì ok.”
“Vậy một lời đã định.”
“Một lời đã định.”
Từ Vãn Tinh mang vẻ mặt hớn hở, trong lòng còn phải nỗ lực nén vui mừng như điên.
Ha ha ha ha ha, vòng thứ nhất cô thắng chắc rồi! Lúc đọc qua đáp án của cậu cô đã phát hiện thằng nhãi này nghĩ giống hệt cô lúc đầu, cuối cùng rơi vào bẫy của Đông ca, ha ha ha ha!
Không, bình tĩnh, đừng cười.
Cô phải giả vờ tiếp!
Còn Kiều Dã nhìn cái gáy tràn ngập tự tin của cô thì bật cười.
Cô chỉ lo đảm bảo sẽ không đưa ra bất kỳ yêu cầu gì quá đáng với cậu nhưng lại không hề suy xét liệu cậu sẽ đưa ra yêu cầu nào quá đáng không…… Đây là vì cô tự tin mình sẽ thắng hay có tin tưởng với nhân phẩm của cậu vậy?
Kiều Dã suy nghĩ cái gì Từ Vãn Tinh không thể biết hết, cô vẫn đắm chìm trong vui sướng lần đầu tiên giành được chiến thắng.
Mãi tới 5 phút sau chuông tan học vang lên, cô cõng cặp xách lên định đi ra ngoài thì bỗng nhiên bị Kiều Dã gọi lại.
“Từ Vãn Tinh.”
“Hả?” Cô đã đi qua chỗ cậu nên lúc này nghe thấy thì quay lại.
Kiều Dã đưa một cuốn sổ ghi chép cho cô nói: “Cho cậu.”
“Gì vậy?” Cô không hiểu gì mà đón lấy, mở ra thì thấy đó là sổ ghi chép tiếng Anh của cậu, “Hả? Cho tôi cái này làm gì?”
“Nhìn tờ mới nhất ấy.”
Từ Vãn Tinh xôn xao lật tới một nửa thì thấy một tờ bút ký mới viết, đầy cả trang, bao gồm toàn bộ những điều cần chú ý trong môn ngữ văn.
Kiều Dã nói: “Ngày hôm qua cậu hỏi tôi về thưởng thức thơ cổ, nhưng nếu chỉ phân tích một bài thì cũng không giúp được gì cho cậu.”
Thế nên cậu viết hoàn chỉnh một trang, giản lược những tâm đắc của mình.
Chữ viết của cậu trước sau vẫn xinh đẹp, nhưng cũng có thể thấy cậu viết rất vội, có vẻ như đang đuổi kịp thời gian.
Đương nhiên là gấp rồi, sáng mai đã là thi ngữ văn, cậu ta cần đưa cho cô phần ghi chú