Lúc về chỉ có hai người bọn họ.
“Bọn Tống Từ đâu?”
“Bọn họ đi trước rồi.”
“Đã về khách sạn ư?”
“Chắc đi ăn khuya.”
Vừa dứt lời anh nhận được điện thoại của Tống Từ nói đang ở tiệm đồ nướng gần khách sạn đợi họ, bảo họ mau tức tốc tới trả tiền.
Kiều Dã: “Không trả, để ông chủ giữ cậu lại làm cu li vừa khéo, như thế tôi về Thành Đô sẽ được thanh tịnh một chút.”
Gác máy rồi anh mới giải thích với Từ Vãn Tinh: “Nói đùa chút.”
Đôi mắt Từ Vãn Tinh sáng lấp lánh, cô nhìn lại trung tâm phóng tàu và nói: “Thật tốt.”
“Tốt cái gì?”
“Cuộc sống theo đuổi mộng tưởng, còn có những người bạn không tiếc mạng sống giúp đỡ cậu.”
Kiều Dã nhàn nhạt liếc cô một cái, “Lúc trước người nói muốn giúp bạn không tiếc cả mạng sống cũng không phải Tống Từ.”
“……”
Từ Vãn Tinh mở cửa xe rồi chạy như trốn lên đó, miệng nói gần nói xa, “Đi ăn nướng BBQ thôi, bụng tôi đói lắm rồi.”
Toàn bộ hành trình cô ngồi nghiêm chỉnh, không nhìn anh lần nào.
Ngày tiếp theo không có hành trình nào nên Kiều Dã dặn dò Từ Vãn Tinh ngủ cho đủ, tầm 11 giờ bọn họ sẽ đi ăn cơm trưa rồi rời đi Tây Xương.
Không nghĩ tới lúc Từ Vãn Tinh lái xe ra khỏi khách sạn mới biết bọn họ muốn dự một buổi tiệc mừng công.
“Tôi cũng đi hả?” Cô trừng mắt nhìn.
“Cậu cũng đi.”
“Nhưng tôi có phải người của viện nghiên cứu đâu, đi theo ăn uống hình như, hình như không tốt lắm đâu?”
Tống Từ cười cười, cùng cô kề vai sát cánh, “Thì chúng tôi nói cô là người nhà.”
Giây tiếp theo có ánh mắt nóng rực nhìn tay anh ta, thế là anh ta cả kinh vội thu lại cái tay kia cung kính nói: “Người nhà của tổng thiết kế sư họ Kiều.”
Kiều Dã: “Tới cũng tới rồi, cũng không thể cứ để cậu ở khách sạn.”
“Tôi không sao ——”
“Tôi có.” Anh dừng một chút mới nhàn nhạt thêm một câu, “Lương tâm.”
Từ Vãn Tinh: “……”
Vì không biết bọn họ muốn đi dự tiệc mừng công, lại làm tài xế nên cô cũng không mang quần áo gì tốt.
Cô mặc một cái áo len thoải mái và một cái áo lông, bên dưới mặc quần bò và đi giày thể thao, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng.
Cô nhìn qua Kiều Dã thì thấy ngoài áo khoác dài bên ngoài thì bên trong anh mặc áo sơ mi, áo khoác xám, bộ dạng tinh anh rõ ràng.
Sở trưởng và mọi người đón bọn họ ở dưới lầu.
Từ Vãn Tinh ngừng xe trước cửa khách sạn, mới vừa xuống xe cô đã thấy bên cạnh sở trưởng có một cô gái xấp xỉ tuổi cô.
Người nọ mặc trang phục văn phòng, bên ngoài là áo khoác, khuôn mặt tinh xảo.
Cô ta cười tươi nói: “Anh Trương chờ mòn con mắt cũng may mọi người đã tới.”
Lời là nói với mọi người nhưng ánh mắt cô ta lại nhìn Kiều Dã.
Từ Vãn Tinh cũng là một cô gái nên giác quan thứ sáu lập tức ngoi đầu.
Từ nụ cười ánh mắt của người này cô lập tức đưa ra kết luận cô ta có ý với Kiều Dã.
Sở trưởng là một người nhiệt tình, ông ấy nhanh chóng lôi kéo Kiều Dã bắt đầu nói về những công việc tiếp theo, bên trên có chỉ thị tiếp tục thu thập dữ liệu.
Bọn họ chẳng quản đây là liên hoan hay nơi làm việc mà cứ thế vừa đi vừa nói không ngừng.
Đến cửa khách sạn, trong phòng mở điều hòa nên hơi ấm phả ra.
Mọi người đều đang cởi áo khoác, cô gái xinh đẹp kia cũng thế.
Cô nàng uyển chuyển cởi áo khoác ra rồi nghiêng đầu thấy Từ Vãn Tinh thế là thuận tay đưa áo của mình cho cô.
Từ Vãn Tinh ngây ra.
Cô ta thì mỉm cười nói: “Chỗ cho tài xế là ở nhà ăn, áo này phiền cô để ở quầy lễ tân giúp.”
Từ Vãn Tinh há miệng rồi ngậm lại, không giơ tay đón cái áo kia mà chỉ quay đầu đi tới chỗ nhà ăn cô ta chỉ.
“Ơ, áo của tôi ——”
“Tôi là tài xế, không phải người phục vụ.” Từ Vãn Tinh cũng không quay đầu lại mà nói.
Tuy trong lòng nghẹn muốn chết nhưng cô lại không muốn gây phiền toái cho Kiều Dã trong trường hợp này.
Nhà ăn thì nhà ăn, nhưng chuyện đi treo áo khoác giúp kẻ khác cô tuyệt đối không làm.
Ai biết mới đi được vài bước lại bị người ta kéo tay lại.
Cái kẻ vốn đi phía trước nói chuyện với sở trưởng không biết từ lúc nào đã vòng về túm lấy cô kéo tới trước mặt cô nàng kia.
“Giới thiệu một chút.” Kiều Dã nhìn cô nàng kia nhưng lời lại nói với mọi người, “Vị này chính là Từ Vãn Tinh, cô ấy đi cùng tôi.”
Anh cũng không nói bọn họ là gì của nhau, cùng làm việc hay là gì.
Tóm lại anh đưa ra một xác định mơ hồ, nhưng tay lôi kéo Từ Vãn Tinh đi vào trong lại cực kỳ kiên quyết.
Từ Vãn Tinh hơi dùng sức rút tay ra lại nghe thấy tiếng chất vấn của Kiều Dã từ trên đỉnh đầu ——
“Cô ta bảo cậu đi thì cậu đi à?”
“Tôi mặc thế này vốn dĩ không thích hợp đi vào.” Cô nhìn cảnh tượng huy hoàng trước mặt, chỉ thấy lấp lóa.
Kiều Dã nhàn nhạt nói: “Cậu tới ăn cơm, không phải tới thi hoa hậu.”
“Nhưng mọi người ăn mặc thật chỉnh tề.” Cô kéo kéo quần áo, “Cậu cũng không nói cho tôi đây là trường hợp gì, tôi còn tưởng cậu chuẩn bị mang tôi đi ăn lẩu.”
Kiều Dã ngẩn ra, tay cởi một cái cúc áo, thuận tay kéo cà vạt xuống.
“Thế này là cân bằng rồi.”
Từ Vãn Tinh: “……”
Làm sao mà cân bằng được? Bộ dạng cậu mặc áo sơ mi quần tây, vẻ ngoài sáng láng thế kia mà đi so với cái kẻ mặc áo len quần bò như tôi hả?
Nhưng Kiều Dã đưa cô vào phòng, một đường tới tận chỗ mình, để cô ngồi bên cạnh.
Mọi người xung quanh ăn uống linh đình, lúc anh cùng người ta nói chuyện vẫn không quên gắp đồ ăn cho chú lùn như cô.
Người ngồi trên bàn không hỏi gì nhưng ánh mắt sáng quắc nhìn theo hướng đi của đôi đũa trên tay Kiều Dã.
Anh lại giống mù, nên làm cái gì thì làm, miệng vẫn lưu loát đối đáp với đồng nghiệp.
Một bữa cơm này Từ Vãn Tinh ăn cực gian nan, cô liên tục chọc eo Kiều Dã nhỏ giọng nói: “Đừng gắp cho tôi nữa, tôi tự mình gắp được!”
Kiều Dã nghiêng đầu: “Tay cậu ngắn như thế có với tới không?”
Từ Vãn Tinh: “……”
Tống Từ phun cả nước mà cười “Ha ha ha ha ha ha ha.”
Ăn được nửa bữa thì Từ Vãn Tinh cũng nghe được từ miệng mọi người và biết cô nàng kia tên là Ngô Mộng Đình, là nghiên cứu viên của trung tâm phóng thử, cha còn là cán bộ cấp cao.
Sở trưởng rất quan tâm cô nàng, trong lúc khen mấy người Kiều Dã tuổi trẻ đầy hứa hẹn thì cũng nhân tiện nâng cô nàng lên.
Phần đầu là nói tới chuyện công việc, phần sau lại là: “Được rồi, chúng ta ăn một bữa cơm bình thường, coi như chúc mừng Kiều Dã, Tống Từ và Khổng Bằng Phi, cũng không nên nói chuyện công việc vụn vặt làm gì.”
Vì thế mọi người đều thả lỏng, bắt đầu tám chuyện.
Chủ đề chính vẫn xoay chung quanh Kiều Dã.
Lúc này Ngô Mộng Đình