Từ Vãn Tinh ngắt điện thoại, tay nắm chặt di động, cả người đều run.
“Lái mau một chút.”
Kiều Dã ghé mắt hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi bảo cậu lái nhanh một chút!”
Hai người ở ghế sau đều ngây ra, Kiều Dã thì không nói chuyện mà chỉ yên lặng nhìn cô một lát sau đó dẫm chân ga.
Hành trình một tiếng chỉ mất 40 phút, không ai nói gì.
Qua trạm thu phí không cần Kiều Dã mở miệng cô đã lập tức nói: “Đi bệnh viện Nhân Dân số 1.”
Kiều Dã trầm mặc không lên tiếng, tay lái quẹo trái chạy tới hướng bệnh viện.
Lát sau anh dừng ven đường nói, “Các cậu xuống xe trước nhé, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Tống Từ không hề do dự mang theo Khổng Bằng Phi xuống xe, cuối cùng còn quay đầu dặn Kiều Dã, “Có việc thì gọi điện.”
Kiều Dã gật đầu rồi dẫm chân ga phóng đi.
Từ Vãn Tinh nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, từ cao tốc đến nội thành cảnh sắc từ đen tối ảm đạm dần biến thành huy hoàng rạng rỡ của thành thị.
Gần tới Giáng Sinh nên tủ kính của các cửa hàng treo đầy đồ trang trí, còn có không ít cửa hàng dựng cây thông Noel lung linh.
Thế giới này hoang đường mà náo nhiệt, chỉ có nội tâm của cô là hoảng loạn âm u.
Cô thậm chí không dám gửi tin hỏi Xuân Minh cái gì, chỉ vô vọng nghiêng đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ và yên lặng gọi ba ba.
Xe ngừng ở bãi đỗ xe bệnh viện, cô lập tức cởi dây an toàn và không quay đầu chạy luôn.
Kiều Dã theo sát sau đó, chân sải bước đuổi theo.
“Từ Vãn Tinh!”
Cô không nói chuyện, cũng không muốn cố kỵ che giấu bí mật này nữa, trong lòng chỉ có Từ Nghĩa Sinh.
Bệnh viện giống một tòa Bất Dạ Thành, mặc kệ khi nào đèn dây tóc đều vĩnh viễn lóng lánh.
Mùi nước sát trùng ập tới, không bao giờ tiêu tan, trên hành lang có vô số hộ sĩ đẩy xe qua lại bận rộn.
Kiều Dã theo sát Từ Vãn Tinh, cô ngựa quen đường cũ chạy vào thang máy ấn tầng 12, ánh mắt anh nhìn bảng chỉ dẫn các tầng thì thấy: Tầng 12, khoa ung thư.
Thang máy tiến từng tầng, Từ Vãn Tinh ngửa đầu nhìn con số không ngừng tăng lên mà cả người cứng đờ.
“Từ Vãn Tinh.” Bên cạnh có người gọi cô nhưng cô không lên tiếng, chỉ cố duỗi tay ấn liên tục lên nút hiển thị số tầng, cảm xúc nóng nảy hoàn toàn bộc lộ.
Có thể khiến cô mất khống chế thế này thì Kiều Dã không cần nghĩ cũng biết là ai.
Anh yên lặng nhìn cô, chợt có dự cảm rằng những bí ẩn vẫn lẫn trong sương mù mấy năm cùng những băn khoăn có lẽ sẽ được cởi bỏ trong lúc này.
Chân tướng giống như lộ ra trong một khắc cửa thang máy mở nhưng càng tới gần tầng 12 Từ Vãn Tinh càng không thể khống chế hai vai run rẩy.
Trong nháy mắt anh thất thần.
Có lẽ chân tướng không nên tới.
Có lẽ không biết gì còn tốt hơn bị hiện thực vùi dập.
Đinh, tiếng vang thanh thúy đi kèm khi cánh cửa thang máy sáng loáng mở ra.
Từ Vãn Tinh cũng không quay đầu lại mà xông ra ngoài, một đường chạy đến cửa phòng số 31.
Trong phòng sáng ngời nhưng trên giường rỗng tuếch, đệm chăn hỗn độn.
Người ngồi trên ghế thấy cô thì sôi nổi đứng lên.
Lúc Kiều Dã xuất hiện ở cửa thì thấy cảnh này: Xuân Minh, Mập Mạp, Vạn Tiểu Phúc, Tân Ý đều có mặt ở đây.
Bọn họ đều nhịp mà đứng ở đó nhưng mọi âm thanh giống như ngừng lại, chẳng ai mở miệng, thật giống một vở kịch câm buồn cười.
Từ Vãn Tinh đứng ở cửa hỏi, “Ba tôi đâu?”
Xuân Minh: “Còn đang ở phòng phẫu thuật.”
“Không phải bác sĩ nói không thể phẫu thuật sao?” Giọng cô bỗng nghẹn ngào, âm cuối vỡ nát.
“Bác sĩ không dám động khối u, nhưng phải cầm máu, nếu mất máu quá nhiều thì không ổn.” Xuân Minh đi đến trước mặt cô rồi duỗi tay ôm cô nói, “Cậu yên tâm, sẽ không có việc gì đâu.”
Phòng vệ sinh trong phòng bệnh có động tĩnh, một nhân viên vệ sinh xách theo thùng rác và cây chổi lau ra, cả cây chổi trắng tinh nhuộm máu đỏ tươi.
Từ Vãn Tinh xoay người chạy luôn.
Mọi người phía sau lục tục gọi cô và đuổi theo nhưng cũng may cô ngừng ở cửa thang máy ấn nút đi lên.
Xuân Minh ngăn mọi người, “Cậu ấy tới phòng phẫu thuật.”
Vạn Tiểu Phúc chần chờ hỏi: “Chúng ta cũng đi với cô ấy chứ?”
Xuân Minh lắc đầu: “Để Vãn Tinh được ở một mình trong chốc lát đi.”
“Lỡ cậu ấy nghĩ không thông ——”
“Đó là Từ Vãn Tinh.” Xuân Minh nhìn bóng dáng gầy yếu trước thang máy rồi nhẹ nhàng chậm rãi nói, “Cô ấy sẽ không nghĩ quẩn.”
Cô chỉ cần thời gian để bình tĩnh lại.
Bảy năm qua mỗi ngày cô đều chuẩn bị nói lời tạm biệt.
Vì thế cô sẽ không nghĩ quẩn.
Xuân Minh xoay người nhìn Kiều Dã, “Cuối cùng cậu vẫn biết.”
Kiều Dã an tĩnh mà đứng tại chỗ, thật lâu mới hỏi: “Trước khi thi đại học đã phát hiện ra ư?”
Xuân Minh thấy anh mặc áo sơ mi, bên ngoài là áo khoác màu xám tinh tươm thì cười cười nói: “Rất có bộ dạng của nhà khoa học.”
Cậu ta hỏi một đằng trả lời một nẻo, như trút được gánh nặng, lúc ngước mắt nhìn Kiều Dã cậu ta nói, “Lúc này tôi phải công nhận Từ Vãn Tinh lựa chọn không nói cho cậu thì đúng là không công bằng.
Nhưng nhìn thấy cậu bây giờ tôi mới cảm thấy có lẽ so với ai trong chúng tôi cô ấy đều chu đáo hơn.”
Lúc niên thiếu nông nổi có lẽ người ta sẽ vì thích một người mà không màng tất cả.
Từ Vãn Tinh sẽ không từ bỏ lão Từ, như vậy cũng chỉ có thể là Kiều Dã từ bỏ đại học C.
Trong bảy năm này kể cả mọi việc tiến triển như câu truyện cổ tích, tình cảm của bọn họ ngày một sâu sắc, quyết không vì bệnh tật hoặc suy sụp mà giảm bớt.
Có lẽ Từ Vãn Tinh sẽ vì có người làm bạn mà sống tốt hơn, nhưng lão Từ sẽ không thoát được vận mệnh bệnh tật, còn Kiều Dã cũng sẽ không phải bộ dạng hôm nay.
Người được lợi chỉ có cô, còn kết cục của lão Từ sẽ không thể thay đổi, còn tiền đồ của Kiều Dã sẽ bị trì hoãn.
Mà nếu mọi chuyện gần với hiện thực hơn thì sau khi tình cảm qua đi, liệu Kiều Dã có trách cứ cô vì cô đã đè gánh nặng lên vai anh khiến tương lai cả hai người đều bị ảnh hưởng hay không?
Đèn của phòng giải phẫu sáng ánh đỏ, người ở bên ngoài chẳng nhìn thấy gì.
Từ Vãn Tinh như lão tăng nhập định ngồi trên ghế chờ, đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống hắt ra cái bóng nho nhỏ trên mặt đất bóng loáng.
Cái này khiến cô thoạt nhìn càng nhỏ bé và gầy yếu.
Đinh, cửa thang máy mở ra.
Người bước ra chỉ có Kiều Dã, anh đi tới trước mặt cô, bước chân rất chậm, mỗi một bước đều giống như dùng hết sức lực.
Khoảng cách 7 năm qua anh không sao bước qua được.
“Từ Vãn Tinh.” Anh gọi tên cô.
Nhưng cô lại như không nghe thấy, vẫn cuộn tròn trên ghế dài như cũ, không nhúc nhích nhìn chằm chằm bóng của mình.
Anh cũng ngồi xuống dựa sát cô, chậm rãi vươn tay cầm lấy bàn tay lạnh băng của cô.
Lấy thân phận gì anh không biết.
Giữa bọn họ có còn tình cảm gì khác không anh cũng không nghĩ tới.
Trước mắt anh như mơ hồ hiện ra cảnh tượng thật nhiều năm trước.
Khi đó trong trường nổi lên lời đồn về hai người bọn họ.
La Học Minh tự gọi bọn họ tới văn phòng, ánh mắt nghiêm khắc nhìn cả hai.
“Nói đi, đến tột cùng là thế nào?”
Đã tới gần kỳ thi đại học, một kẻ là học sinh xuất sắc cả trường nhìn vào, một người là học trò cưng của ông, thế nên La Học Minh tuyệt đối không hy vọng bọn họ rớt dây xích ở thời khắc mấu chốt này.
Từ Vãn Tinh vẫn mang bộ dạng tùy tiện kia, lưng thẳng nói: “Chẳng có chuyện gì.”
“Không có mà người ta lại khua môi múa mép hả?”
“Đó là vớ vẩn, thầy phải nhìn rõ mọi việc mới được.”
La Học Minh liếc cô một cái, “Không có lửa sao có khói, hai đứa mà thật sự không có gì thì người ta đồn đãi làm chi?”
Kỳ thật không chỉ bọn học sinh, ngay cả một vị chủ nhiệm cao lớn thô kệch như ông cũng đã nhận ra.
Không chỉ một hai lần ông nghe các giáo viên khác nói bóng gió nhắc nhở ——
“Trước tiết tự học buổi tối hôm qua tôi thấy Kiều Dã từ quầy bán quà vặt trở về và trộm nhét bánh mì, sữa bò vào ngăn bàn của Từ Vãn Tinh.”
“Hai người bọn họ mỗi ngày đều cùng đi học cùng về nhà, mấy hôm trước tôi còn thấy hai đứa nó ở cổng trường vừa nói vừa cười, trái tim bắn đầy trời.”
“Tôi còn nghe học sinh lớp khác nói hai đứa trộm nắm tay.”
La Học Minh không thích quản quá nhiều, nhưng ông cũng sợ yêu sớm ảnh hưởng tới hai đứa.
Lúc này là lớp 12, cần phải nói cho rõ ràng để tránh hậu họa.
Nhưng khi đối mặt với biểu tình nghiêm túc của ông Từ Vãn Tinh đã nói như thế nào?
Cô thẳng lưng, giống như hoàn toàn không cảm thấy mình phạm sai lầm, chỉ đúng lý hợp tình mà phản bác: “Vì sao nhất định phải hỏi rõ ràng quan hệ của hai bọn em?”
La Học Minh sửng sốt: “Có ý gì?”
“Vì sao một hai phải cho mối quan hệ của bọn em một định nghĩa? Yêu sớm, người yêu, bạn học, bàn trước bàn sau……” Từ Vãn Tinh nhíu mày, cực kỳ trong sáng đứng kia nói rõ ràng, “Giữa bọn em có tình cảm bạn bè chân thành, có đối địch của những kẻ ganh đua, có phong hoa tuyết nguyệt của người yêu, còn có tình cảm anh em không tiếc mạng sống.
Nói thế thầy yên tâm chưa?”
Vào lúc tuổi tác còn xúc động ngây thơ kia vì sao cứ phải định nghĩa rõ ràng một mối quan hệ chứ?
Bọn họ đương nhiên có thích nhau, nhưng phần thích ấy không đủ để biến thành tình yêu trong mắt người trưởng thành.
Bọn họ không phải người yêu nhưng vẫn có sự chân thành, tình nghĩa đồng cam cộng khổ nghĩa khí.
Một ngày kia La Học Minh nhìn cô thật lâu rồi cười phất tay cho hai người đi.
Từ Vãn Tinh giống như không thể tin được, “Có thế thôi sao?”
“Có thế thôi.”
Cô mơ hồ rời khỏi nơi đó, nhưng vẫn không tin được việc này cứ thế nhẹ nhàng giải quyết.
Cô nhỏ giọng nói với anh: “Tôi luôn cảm thấy sư gia không dễ lừa gạt thế.”
Nhưng Kiều Dã nhìn cô, trong lòng biết rõ những lời kia không phải lời nói dối của cô.
Dưới ánh đèn ảm đạm của phòng giải phẫu vẫn mang màu đỏ suy nghĩ của anh lại từ quá khứ xa xôi trở lại ngày hôm nay.
Những lời cô nói năm đó anh không bỏ sót một chữ nào, tất cả đều khắc trong lòng.
Giữa bọn họ có sự chân thành của bạn bè, có lục đục của kẻ địch, có phong hoa tuyết nguyệt của người yêu, còn có tình anh em không tiếc cả mạng sống.
Cho nên hôm nay anh mặc kệ bọn họ cách xa nhau thế nào, dù bảy năm, 70 năm hay toàn bộ thời gian đã trôi qua.
Anh cúi đầu nắm chặt lấy tay cô không cho cô chạy thoát.
Giọng anh như tới từ sơn cốc xa xôi nào đó, vượt qua xuân hạ thu đông, bình yên rơi xuống bên tai cô.
Anh nói: “Từ Vãn Tinh, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng có tôi ở đây rồi.”
Tôi không thay đổi được sự thật đã định, nhưng tôi có thể ở bên cạnh cậu.
Từ 17 tuổi đến 25 tuổi, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi, nhưng có cái gì đó lại vẫn bất biến.
Ví dụ như những phong hoa tuyết nguyệt, những lục đục, chân thành và cả tình anh em không tiếc cả mạng sống.
Từ Vãn Tinh không rút tay về, không phân rõ khoảng cách.
Thứ nhất là cô không có tinh lực băn khoăn những chuyện đó, trong lòng cô đều là lão Từ.
Thứ hai cô đã chiến đấu hăng hái đến nay vì thế cô thật sự cần một bờ vai.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại gối đầu lên vai anh, không nói lời cảm ơn mà chỉ thở một hơi thật dài nói: “Nếu mở mắt ra mà tôi vẫn chỉ 17 tuổi thì tốt quá.”
“Nằm mơ thì vẫn được.”
Bả vai căng chặt của cô hơi thả lỏng, cô vừa cười vừa lầm