Cách biệt 12 tiếng vì thế thường vào lúc sáng sớm Kiều Dã sẽ thấy Từ Vãn Tinh nhắn tin với bạn bè thông báo tình hình.
Từ đó anh cũng có thói quen mỗi ngày sáng sớm đều lướt qua một vòng bạn bè.
Sau đó anh lại phát hiện người ta bây giờ có chút việc nho nhỏ như hạt vừng cũng báo, ai táo bón, ai đi xem biểu diễn, mọi thứ cứ như đạn pháo bắn liên hồi.
Trong thiên quân vạn mã anh phải rất lao lực mới tìm được ảnh của chú lùn kia.
Vì thế anh dứt khoát ấn mở vòng bạn bè của Từ Vãn Tinh vào mỗi buổi sáng, thật giống chữa bài tập, mặc gió mưa.
Lại nói tới WeChat, đây là trước khi cô đi anh mới thêm cô vào.
Lúc ấy Từ Vãn Tinh còn cười nhạo anh là ông già trung niên, WeChat để tên Sean, là tên tiếng Anh của anh.
Avata thì để trắng tinh, bạn bè cũng chẳng bao giờ nói cái gì.
Anh lại bình thản nói: “Công tác cần bảo mật, miệng phải kín, chẳng thể nói hươu nói vượn được.”
“Đừng tìm cớ cho cái sự ù lì của mình.
Không phải Tống Từ rất hoạt bát đáng yêu, biết ăn nói sao?”
“Cho nên lúc cậu trở về không thấy cậu ta đâu thì cũng đừng ngạc nhiên nhé.”
“Vì sao lại không thấy?”
“Bị diệt khẩu.”
“……”
Sau khi tới Mỹ cô hoạt động hăng hái hẳn lên, đi nhiều nơi, tới đâu cũng nói rất nhiều.
Cô đến MIT làm sinh viên dự thính và thông báo với mọi người: “Thầy giáo dạy toán học ứng dụng rất tuấn tú lịch sự, đã trung niên nhưng vẫn phong độ nhẹ nhàng, mỗi ngày đều mặc tây trang, đeo cà vạt.
Nhưng đứa bạn ngồi cùng bàn nói với tôi ông ấy chính là kiểu người lúc nói chuyện thì cực kỳ hòa khí, luôn nói cái gì mà làm ơn, xin lỗi, tốt, nhưng tới cuối kỳ đánh trượt học sinh thì sẽ lộ bản chất mặt người dạ thú nói: Tôi chỉ muốn giúp bạn.”
Kèm theo lời này là ảnh một phòng học, mơ hồ có thể thoáng nhìn thấy cỏ xanh ngoài cửa sổ và những tòa nhà màu trắng được xây như nhà quốc hội.
Trên bàn cô là cuốn sổ ghi chú thật dày, rậm rạp toàn những giải nghĩa về đề.
Nếu phóng to ảnh cẩn thận nhìn mới có thể thấy phía dưới cuốn vở nhỏ ghi một hàng chữ nhỏ: Viện công nghệ Massachusetts.
Cũng có lúc cô cực kỳ oán giận: “Cái khiến tôi khốn khổ không phải đề toán học chính là bản đề toán đã biến thái lắm rồi thế rồi mà nó lại còn toàn bằng tiếng Anh.”
Kèm theo là một bức ảnh bài thi toán bằng tiếng Anh, chỉ xem qua đề bài cũng có thể khiến đầu người ta to gấp mấy lần.
Lại qua hơn nửa tháng, có một nội dung mang tính chất nửa hài kịch nửa bị kịch thế này: “Hôm nay tan học thầy giáo chủ động nói chuyện với tôi, để tôi sau này giao bài tập cho ông ấy, như vậy ông ấy sẽ giúp tôi phê chữa.
Sau đó thầy giáo khen tôi thông minh, toán học rất tốt, cuối cùng kiến nghị tôi đi đăng ký khóa tiếng Anh, lúc nào học giỏi tiếng Anh rồi lại tới học.
wtf???”
Kiều Dã chỉ yên lặng xem nhưng dưới dòng trạng thái này anh lại phá lệ bấm thích và còn bình luận: “Quả là đề nghị đúng trọng tâm.”
Từ Vãn Tinh: “Cho cậu một cơ hội nói lại cho đúng đó.”
Kiều Dã: “Good suggestion” – đề nghị hay đó.
Từ Vãn Tinh:………………
Cô thuê một gian chung cư rất nhỏ ở Boston, ngoài giờ học cô phải làm hai việc mới đủ duy trì chi tiêu hàng ngày và tiền thuê nhà.
Một tuần cô làm ba ngày ở cửa hàng tiện lợi ở vị trí thu ngân, còn ba buổi tối cô phụ việc bếp núc cho một quán ăn.
Chỗ tốt là sau 9 giờ tối mỗi ngày cửa hàng tiện lợi đều có đồ ăn giảm giá một nửa.
Cô có thể chọn được món mỳ Ý xương sườn tiêu đen mình yêu thích.
Nhà hàng cũng cung cấp bữa tối, hơn nữa bất kỳ lúc nào cũng có gà rán và Coca miễn phí cho nhân viên dùng không giới hạn.
Mỗi tuần Từ Vãn Tinh đều cân một lần và bi ai phát hiện mình đang béo lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được vì thế cô quyết tâm từ bỏ gà rán và Coca.
Nhưng gà rán vẫn ở đó dụ hoặc, nó thơm ngào ngạt, vàng ruộm lại xốp giòn.
Cô bưng đĩa đi tới đi lui đều không nhịn được nuốt nước miếng, cuối cùng an ủi mình chỉ ăn một miếng chắc không vấn đề gì.
Sau đó cô lại có dòng trạng thái thế này: “Nhất định là cái cân có vấn đề :))))))”
Theo đó là một bức ảnh chỉ cân nặng, một đường thăng cấp, đống thịt mấy năm nay vì bôn ba nên bị gầy đi lúc này đã quay trở về, hơn nữa còn có xu hướng nhiều hơn.
Kiều Dã bình luận rất đơn giản, chỉ có ba ngón cái dựng thẳng.
Lúc thấy người kia đáp lại bằng một đống dấu chấm hỏi anh đang ngồi trên xe, mắt nhìn di động thấp giọng bật cười, sau đó chuyển hướng lái tới viện nghiên cứu.
Tống Từ ngồi ở ghế phụ ném một cái xem thường thật lớn “Đồ chuyên nhìn trộm.”
Tin tức Kiều Dã mua xe Từ Vãn Tinh nghe được từ chỗ Mập Mạp.
Một người ở hoàn cảnh xa lạ luôn phải nỗ lực sống, cho dù là người kiên định như Từ Vãn Tinh cũng sẽ có cảm giác cô độc.
Cũng may có đám bạn này lảm nhảm, động chút là lên WeChat đăng tin thế nên tuy mấy tin này thật chẳng có dinh dưỡng gì nhưng vẫn có thể khiến người ta cười rụng hàm.
Từ Vãn Tinh cũng biết rất nhiều tin tức, ví dụ như Kiều Dã mua xe, Tân Ý ly hôn, Đại Lưu thăng chức, Xuân Minh biến thành y tá trưởng.
Còn Mập Mạp thì có người yêu.
Sau khi có người yêu cậu ta đổi phong cách một cách chóng mặt.
Vào mùa xuân lúc đang nói với cô về chuyện hoa phù dung của Thành Đô đã nở cậu ta gửi ngay một bức ảnh chụp cảnh thật cho cô sau đó văn vẻ nói: Ngoài bụi hoa đào đôi nhánh nở, sông xuân nước ấm vịt hay liền.
(Xuân Giang Vãn Cảnh kỳ 1 – Huệ Sùng.
Nguồn: thivien.net)
Xuân Minh: Ai là vịt?
Theo sau tất cả mọi người đều chúc mừng Mập Mạp trở thành người có văn hóa.
Vào tiết Thanh Minh, Thành Đô mưa rơi tí tách, Từ Vãn Tinh ở xa cuối chân trời lại chỉ nhìn trần nhà nói: “Lão Từ, ba luôn không để ý cái gì mà nghi thức, khẳng định ba sẽ không oán con không tới thăm ba.
Nếu ba không có linh hồn thì cũng sẽ không biết con có tới thăm ba hay không.
Nếu có linh hồn thì ở trên trời ba cũng có thể xem tám phương, con nói chuyện với ba ở chỗ nào ba cũng đều nghe thấy.”
Hôm sau cô nhận được tin nhắn của Xuân Minh nói: Yên tâm đi, chúng tôi đều đi thăm chú.
Hàng xóm cũng có người tới thăm, sẽ không để chú cô đơn.
Cậu ấy gửi một tấm ảnh cho cô, trong ảnh lão Từ cười cực kỳ hiền hậu.
Cô thấy bên cạnh mộ có vài bó hoa thì cười nói: “Sao mua nhiều hoa thế? Lão Từ là người thô kệch, đời này ba chưa từng nhận được nhiều hoa thế này.”
Xuân Minh đáp: “Bọn tôi chỉ mua một bó, lúc tới đã thấy có hai bó kia.”
Từ Vãn Tinh ngây ra, sau đó chậm rãi hiểu.
Không cần nghĩ cô cũng biết hoa là ai đưa.
Vạn Tiểu Phúc đã tới, Kiều Dã cũng thế.
Vốn cô còn hơi thương cảm, kết quả giây tiếp theo đã thấy Mập Mạp cảm thán: “Lầu khuya gió động vô chừng, dưới trăng cố quốc… bất kham quay đầu.” (Ngu mỹ nhân kỳ 1 – Lý Dục.
Nguồn: thivien.net)
Mọi người lại bắt đầu bảo cậu ta câm miệng, buổi tối đừng động dục.
Mập Mạp phản bác: “Tôi chính là thi hứng quá độ.”
Xuân Minh: “Tôi quen với bộ dạng thú tính quá độ của cậu hơn đó.”
Cô lại cười, trong đêm khuya, dưới đèn bàn còn nhiều đề bài chưa làm xong.
Cô xoa xoa mắt, vẫn cầm lấy di động gửi lời cảm ơn Vạn Tiểu Phúc và Kiều Dã.
Vạn Tiểu Phúc đáp đừng khách sáo, cũng không có gì.
Kiều Dã lại hỏi: 12 giờ rưỡi rồi không ngủ à?
Cô cười: Đang làm bài.
Sau đó cô còn gửi một bức ảnh qua, trên giấy nháp tràn đầy suy nghĩ về bước giải đề nhưng đề khó nhất cô vẫn chưa ra đáp án.
Ai biết chỉ chừng nửa phút cô đã nhận được tin trả lời của Kiều Dã, chỉ có một con số đơn giản: 28.
Cô sửng sốt: Đáp án?
Kiều Dã: Ừ.
Từ Vãn Tinh:……
Từ Vãn Tinh: Sao mà ra được?
Kiều Dã: Chờ một chút.
Chừng nửa phút sau anh gửi một tấm ảnh, trong đó có bút máy và giấy trắng, vừa xem đã hiểu bước giải đề.
Chữ anh vẫn như trước, sạch sẽ trong sáng, cực kỳ giống trăng thanh gió mát.
Từ Vãn Tinh yên lặng nhìn bức ảnh và cảm khái, học bá không hổ là học bá.
Nhưng giây tiếp theo cô lại có chút uể oải,