Sáng sớm 6 giờ ở Los Angeles trời đã rạng rỡ.
Đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, người trên giường xốc chăn lên nhảy xuống tắt đồng hồ và đi vài bước tới chỗ bếp.
Từ Vãn Tinh ấn mấy pha cà phê, lại lấy mấy lát bánh mì bỏ vào máy nướng bánh.
Căn chung cư rộng mười mấy mét nhưng đầy đủ hết.
Một giường, một sô pha, phòng bếp mở, tủ áo đứng ở ven tường, trong đó có một cái cửa vào nhà vệ sinh.
Cô rửa mặt xong lại quay về bếp, mở WeChat và nhấn vào vố số tin nhắn thoại của Xuân Minh.
Chỉ cần nhấn vào cái đầu tiên là các tin nhắn khác liên tiếp tuôn ra.
“Nghĩ kỹ chưa? Cậu quả thực muốn bán nhà hả? Mấy năm nay giá nhà ở Thành Đô đang lên, hiện tại bán không có lời.”
“Sau khi tan tầm tôi sẽ đi tới chỗ môi giới hỏi, căn phòng của cậu hiện tại giá trị chừng trăm vạn, bởi vì việc dọn dẹp đơn giản nên có thể tăng 5-10 vạn nữa.
Sau khi trừ phí môi giới, thuế phí người mua sẽ trả nên chắc cậu sẽ nhận được chừng hơn trăm vạn.”
“Nhưng vấn đề là hiện tại cậu bán thì mấy năm sau có muốn mua cũng chưa chắc có giá ấy đâu.”
……
Nghe xong mọi tin tức cô vừa lúc nhét xong mẩu bánh mì cuối cùng vào miệng nên trực tiếp gọi điện thoại qua.
Xuân Minh vừa nhận cuộc gọi đã hỏi: “Đã dậy rồi cơ đấy?”
“Anh giai, Los Angeles mới 6 giờ sáng thôi, đừng làm bộ mặt trời đã phơi mông rồi ấy.”
“Ổ chăn là phần mộ của thanh xuân.”
“Thế tôi có cần cắm thêm 2 cây hương ở đầu giường không?”
“Chuyện cười của cậu nhạt như nước ốc ấy.” Xuân Minh cũng lười không thèm so đo, thậm chí chẳng cười đã trực tiếp hỏi, “Cậu nghe xong tin tôi gửi chưa?”
“Nghe xong rồi.”
“Cậu muốn sao?”
“Bán đi.”
Cô uống một ngụm cà phê sau đó đứng dậy kéo bức màn ra, ánh mặt trời của California chiếu sáng khắp nơi.
Xuân Minh hỏi: “Nghĩ kỹ chưa?”
“Nghĩ kỹ rồi.” Cô duỗi duỗi người, thần thanh khí sảng mà nói, “Nhà vẫn có thể mua lại, nhưng học phí thì không biết lấy đâu ra.”
“Mấy người bọn tôi khẽ cắn răng thì vẫn có thể góp đủ tiền cho cậu.
Dù sao cũng có thầy giáo Kiều ở đây, người ta làm việc ở viện nghiên cứu khoa học, mỗi năm kiếm đủ để trang trải học phí cho cậu, có khi còn dư khối ấy chứ ——”
“Tôi có tay có chân sao phải dựa vào người khác?”
Xuân Minh còn nhiều lời muốn nói lại bị cô thong dong đánh gãy, “Được rồi, chuyện phòng ở phải phiền cậu đó.
Thư ủy thác giữa trưa tôi sẽ làm xong và gửi qua bưu kiện.
Tôi có lớp nên phải đi đây.”
“Đã biết, mọi việc cẩn thận nhé.”
Gió sớm, tình hình giao thông lở Los Angeles cũng không khá hơn Thành Đô bao nhiêu.
Từ Vãn Tinh cưỡi một chiếc xe đạp địa hình, tận dụng mọi khe hở giữa dòng xe cộ mà đi.
Nửa giờ sau cô đã có mặt tại cửa lớn của Đại học công nghệ nam California (USC).
Khu giảng đường đỏ trắng đan xen dưới ánh mặt trời giống một cây nấm đỏ trong rừng rậm.
Cô khoác cặp đi vào phòng học, lúc này có sinh viên lục tục đi vào, trong tay đều cầm sách giáo khoa về cơ học lượng tử.
Từ Vãn Tinh khác bọn họ, đồ cô móc từ trong balô ra cũng không nhiều: một quyển từ điển Anh-Trung dày nặng, hai cuốn sách liệt kê thuật ngữ chuyên ngành thiên văn và vật lý, còn có một cuốn vở ghi chú siêu dày, đại khái có hơn 1000 trang.
Cuốn sổ ấy đã được dùng 2/3, trong đó tỉ mỉ ghi lại những gì cô nghe được từ khi đi dự thính ở MIT và nơi này.
Trên thực tế hiện tại cô cũng không cần lật từ điển nữa, nhưng sách tham khảo cô vẫn để bên cạnh để ngừa vạn nhất.
Đám sinh viên lục tục tiến vào đều chào hỏi cô.
“Hey, Marry!”
“Lúc nào cũng đến sớm thế?”
Ngồi ở bên cạnh cô là một cô gái nhỏ hơn cô một chút.
Cô nàng đến từ Texas, tên là Carol, tính tình nóng nảy, khẩu âm cực nặng.
Mới đầu nói chuyện với người này Từ Vãn Tinh chỉ có thể nghe hiểu một nửa, phần còn lại đều phải đoán, sau đó quan hệ của hai người càng ngày càng tốt nên trình độ nghe của cô cũng tăng lên.
Carol vừa ngồi xuống đã hỏi cô: “Thủ tục nhập học đã xong chưa?”
Từ Vãn Tinh đáp: “Sắp xong rồi.”
“Tuần này là hạn cuối cùng rồi, sau khi thi cuối kỳ vào tuần sau văn phòng sẽ không còn ai đâu.” Carol nghiêm túc nói, “Nhanh làm cho xong đi.”
Từ Vãn Tinh liên tục gật đầu.
Carol là một nữ sinh đặc biệt, hoàn mỹ kế thừa đặc tính của người phương Tây.
Tháng thứ ba Từ Vãn Tinh tới đây đã từng ở lại thư viện hơi muộn, mà trường lại ở vùng ngoại ô, cách thành phố một khoảng nhất định.
Trên đường cô đạp xe về nhà gặp mấy thanh niên da đen không có ý tốt.
Bọn họ huýt sáo, cầm dao nhỏ ép cô dừng xe.
Nếu nói không sợ gì thì không có khả năng.
Rốt cuộc thì đám đầu gấu trong nước dù tả Thanh Long, hữu Bạch Hổ thì ở giữa hẳn cũng có kẻ nào đó yếu ớt, đánh là ngã, nhưng mấy gã này đều cao to vạm vỡ, không ai cao dưới 1m9.
Từ Vãn Tinh chỉ là một cô gái cao chừng 1m6, ngửa đầu lên nhìn thì thấy mình như người Hobbit.
Cô đạp nhanh hơn, muốn vọt lên vì đánh nhau chỉ là hạ sách.
Nhưng mấy tên kia đoán được ý đồ của cô nên trực tiếp vọt ra giữa đường chặn cô lại.
Cô còn tưởng sau nhiều năm không làm đầu gấu nữa mình đã thay đổi triệt để, ai biết sang Mỹ lại phải quay về nghề cũ.
Từ Vãn Tinh đang ôm kế hoạch đánh nhau thì bỗng thấy có đèn xe sáng lên, cách đó có một chiếc xe ô tô chạy tới, màu vàng kim cực kỳ có cảm giác hiện đại.
Carol phanh gấp ngừng ở ven đường, bánh xe ma sát với mặt đường ken két phát ra tiếng động kinh người.
Ghế phụ mở ra, Carol hét lên với cô một câu: “Lên xe!”
Từ Vãn Tinh cũng không rảnh lo cái xe đạp của mình mà ném nó ở ven đường rồi quay đầu lên xe luôn.
Trong nháy mắt Carol vừa nắm vôlăng vừa vươn một tay còn lại ra ngoài cửa sổ xe giơ ngón giữa với đám kia và thét to ——
Fuck you!
Từ Vãn Tinh cười to, nháy mắt cảm thấy cực kỳ yêu quý cô nhóc sảng khoái, lưu loát nói năng toàn khẩu âm này.
Đây là năm thứ ba cô ở Mỹ và năm thứ hai ở USC.
Cô làm sinh viên dự thính một năm rưỡi, trong khoảng thời gian ấy ngoài đi làm thêm cô dành toàn bộ thời gian cho việc học.
Mỗi sáng sớm cô dậy lúc 6 giờ sáng, đến trường muột nhất là 7 giờ, sau đó dành cả ngày ở trường, lúc thì ở thư viện, khi thì ở phòng học.
Cô xin dự thính các môn liên quan tới toán học và vật lý, cũng vì có thiên phú cộng sự chăm chỉ mà cô dần tiến vào tầm mắt của các giáo sư.
Mới đầu rất khó khăn, rào cản ngôn ngữ và cuộc sống đều tạo áp lực như núi.
Cô khó mà nghe hiểu nội dung bài giảng của thầy giáo nên chỉ có thể dùng di động ghi âm lại đợi đêm về nhà nghe đi nghe lại, vừa nghe vừa ghi chép.
Nếu không được cô sẽ đọc sách tham khảo.
Mỗi ngày cô chỉ ngủ 5 tiếng, thời gian còn lại đều dựa vào cà phê đen không pha đường và bánh sandwich giá rẻ của cửa hàng tiện lợi để duy trì.
Cô còn phải làm thêm, thông thường là 2 việc, từ nhà hàng tới cửa hàng tiện lợi, từ trạm xăng dầu tới đưa bánh pizza, cô cũng coi như đã thể nghiệm được các loại trang phục khác nhau.
Dù sao nước Mỹ không thể giống trong nước, ngay cả cô nàng đưa pizza cũng phải mặc váy trễ ngực bó sát màu vàng thêm tạp dề màu đỏ rực.
Từ Vãn Tinh nghĩ rất thoáng, nhập gia tùy tục thôi.
Lúc ở trong nước cô quá bảo thủ, bây giờ tới Mỹ lại có cơ hội khoe dáng người.
Tuy chỉ có 1m6 nhưng ông đây cũng cỡ D đó, đúng là thiếu nữ tỉ