Bàn tay đang vươn ra của Thôi Đào lập tức biến thành nắm đấm, giơ ngón tay chỉ về hướng cửa ra vào.
“Ra ngoài rẽ trái này thì chàng còn giữ được mạng đấy.”
“Em đã lấy mạng ta từ lâu rồi.”
Hàn Kỳ không chỉ không đi mà còn ôm lấy Thôi Đào, để nàng ngồi lên bệ cửa sổ nhưng vẫn ở trong lòng mình.
“Đừng nghĩ nói vài lời sến súa thì em sẽ tha thứ cho chàng, lời không nên nói nhất chính là chê con gái béo đấy.”
“Béo thì đã sao? Mịn màng như trân châu, béo tốt đẹp đẽ, có nét đẹp riêng mà.
Thất nương có ra sao ta đều thích cả.
Nếu ta chỉ thích vẻ bề ngoài của Thất nương thì mới phải cút chứ.”
Không chỉ có béo gầy, sinh lão bệnh tử, con người muôn vẻ, thực sự không nên chỉ yêu một người bề ngoài không thay đổi.
Ví dụ như phụ nữ mang thai khó tránh sẽ béo lên, càng không nên chán ghét vì chuyện này.
Lời hay ý đẹp, hợp lý.
Nhưng, chẳng cảm động chút nào.
Thôi Đào buồn bã hỏi Hàn Kỳ: “Vậy là em béo thật à?”
Giờ nàng chỉ quan tâm mình có phải béo thật không, ngày nào nàng cũng tập luyện cơ mà.
Chẳng lẽ con nhóc Mỹ Ngọc kia khen nàng bất chấp như thế, lúc nào cũng cổ vũ nàng ăn nhiều ngủ nhiều, tính cảnh giác của nàng chưa đủ nên bất giác bị lôi xuống nước rồi ư? Béo lên mà chẳng hay?
Hàn Kỳ “Ừm” một tiếng đồng ý, thấy Thôi Đào càng lúc càng buồn bực bèn khẽ cười nhéo má nàng, “Bề ngoài thì không thay đổi, béo là lòng em béo đấy, không hề nhớ vị hôn phu của mình chút nào, nửa tháng mà chỉ có mỗi 1 bức thư.”
“Chàng đáng ghét quá!” Thôi Đào trừng Hàn Kỳ, đánh chàng một cái.
Chắc chắn là cố ý, hại nàng nghĩ nhiều như thế.
“Mới vừa gặp nhau mà đã đuổi ta đi trước, lại còn ghét ta, đánh ta nữa.
Người đẹp của ta đã thay lòng rồi đúng không?”
Thôi Đào hé môi cười, nàng biết tỏng Hàn Kỳ đã phát hiện nàng để ý tới việc có béo hay không nên mới cố tình khen, gọi nàng là người đẹp.
“Một công tử dịu dàng như Lục lang không hợp để nói những lời này, nghe cứ như lưu manh ấy.”
“Ta chưa bao giờ giới hạn mình phải là một công tử dịu dàng hết.” Trái lại, ta còn muốn nhanh chóng được làm chuyện thật lưu manh với em hơn.
“Lục lang đi cả ngày đến đây à? Có đói không? Em đi làm chút đồ ăn cho chàng nhé.” Thôi Đào nói xong định nhảy xuống bệ cửa sổ nhưng lại bị Hàn Kỳ ôm lại, không động đậy gì được.
“Bắt ta chờ đợi nhiều ngày như thế rồi còn định chạy nữa à? Hay đấy.”
“Á — Nhột quá! Đừng có trêu em!” Thôi Đào không ngờ Hàn Kỳ lại bất ngờ thế này, đột nhiên lại cù lét nàng.
Từ khi nào chàng đã phát hiện ra nàng cực kỳ sự nhột vậy? Thôi Đào nhanh nhẹn cố chui ra khỏi cánh tay Hàn Kỳ nhưng bị chàng bắt lại được, bị nhốt vào lòng chàng lần nữa.
Hơn nữa nàng lại sợ nhột, bị cù tới mức cười không ngừng lại được, khả năng kháng cự hoàn toàn bị hạ xuống thấp, không tài nào trốn lại được nữa.
“Lục lang nghe em giải thích nào! Ngày nào em cũng nhớ Lục lang cả, đêm nằm mơ cũng trông thấy Lục lang, hận không thể viết 10 bức thư mỗi ngày cho chàng, không gửi thư nhiều là sợ bị lộ cơ mà.
Khó khăn lắm chúng ta mới sắp đặt ra được cục diện thế này, phải xem xem rốt cuộc chuyện này có kẻ nào giật dây không, có mục đích gì ẩn sâu không mà.”
Thôi Đào lập tức hỏi Hàn Kỳ đến tìm mình, có phải là đã điều tra rõ ràng rồi không.
“Không có chút dấu vết nào.”
“Sao? Kẻ giật dây đó vẫn chưa xuất hiện à? Không có chút dấu vết nào sao?” Thôi Đào kinh ngạc, lẽ nào kẻ đứng sau đó thành thần tiên rồi ư?
“Khả năng nói lảng sang chuyện khác của em đúng là không chút dấu vết đấy.” Hàn Kỳ cụp mắt, nhìn nàng chằm chằm.
Ánh mắt này Thôi Đào rất quen, lúc trước chàng thẩm vụ án của nàng trên đường, lúc nghe nàng kêu oan cũng dùng ánh mắt này nhìn.
“Lục lang ơi —” Thôi Đào dắt ống tay áo Hàn Kỳ nũng nịu.
Chàng vươn tay ra trước mặt nàng như đang muốn thứ gì đó.
“Gì vậy?” Thôi Đào khó hiểu.
“Chẳng phải bảo mỗi ngày đều viết 10 bức thư cho ta đấy sao, thư đâu rồi?”
Cái người đàn ông đáng ghét này thật sự soi từng chữ một cơ đấy, phải tìm tới tận nguồn gốc, tính toán chi li, gài bẫy nàng!
“Đọc thư thì có gì hay đâu, giờ đã gặp nhau rồi, chẳng phải cuối cùng chúng mình cũng đoàn tụ sao.”
Thôi Đào cười ha hả, chủ động ôm eo Hàn Kỳ, hôn lên mặt chàng một cái.
Tên này được lắm, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, Thôi Đào lại hôn lên môi chàng một chút…
Sự thực chứng minh mâu thuẫn giữa nàng và Hàn Kỳ không có gì là không giải quyết được, nếu không được 1 lần thì 2 lần, 2 lần không được thì hôn tới sưng miệng luôn, cuối cùng cũng phải được.
“Chàng nhìn đi, chàng nhìn cho kỹ đi, sưng lên hết rồi đây này.” Thôi Đào hơi mím môi, cảm thấy môi mình căng phồng, chắc chắn là sưng lên rồi.
“Để ta xem nào.”
Thôi Đào lập tức hất cằm lên ra hiệu Hàn Kỳ nhìn cho kỹ đi, xem nàng đã bị “tổn thương” tới cỡ nào.
Không ngờ bóng tối lại đột nhiên đổ xuống, chàng lại hôn lần nữa.
“Chàng còn như thế nữa là em khóc đấy!” Thôi Đào nghiêm nghị uy hiếp.
“Đừng khóc mà,” Hàn Kỳ khẽ vuốt gò má Thôi Đào, thở dài rồi cười, “Khóc lại càng không nhịn được.”
Thôi Đào: “…”
Nàng biết, người đàn ông này đúng thực đã nhịn tới sắp chết rồi!
Cả hai dính nhau một lúc, cuối cùng Thôi Đào cũng khiến những cảm xúc lớn nhỏ của Hàn Kỳ nguôi ngoai phần nào.
Còn những cảm xúc còn lại, cứ dùng canh tôm cá cay khôi phục lại.
Đừng thấy khoảng sân hiện tại của nàng rất nhỏ, tất nhiên không thể thiếu phòng bếp được.
Đúng lúc trong bếp vẫn còn măng khô thừa từ hôm qua, đã ngâm rửa sạch sẽ hết cả rồi, cắt rồi ăn luôn cũng được.
Còn có cá quế và tôm sông Thôi Đào đã nuôi 2 ngày trong bếp, đó đều là đồ nấu ăn thừa lại từ hôm qua, hôm nay nàng lười không muốn xuống bếp nên gọi đồ nhắm rượu đặc sản ở quán rượu ngoài.
“Vốn cứ ngỡ ít ra tụi mày cũng được sống tới ngày mai cơ, giờ không được rồi, để lấy lòng chồng tương lai của tao nên chỉ có thể hy sinh đám nhóc ngon lành tụi mày thôi.”
Thôi Đào mò cá tôm lên trước, vừa khua tay vào vạc vừa nói, chọc cho Hàn Kỳ bật cười.
Mấy lời này của nàng thực ra chẳng phải đe tôm cá gì cả mà là để dỗ đàn ông, quả nhiên có tác dụng rồi.
Đun dầu trên chảo nóng lên, cho măng và cá vào chiên, thêm gia vị vào rồi cho thêm nước súp vào.
Khoảng sân nhỏ lập tức tỏa ra mùi thơm khiến lòng người thêm thèm thuồng.
Đợi khi canh cá bắt đầu chuyển sang màu trắng đục mới cho thêm tôm sông tươi và một ít cải xanh, thế là đã có một bát lớn canh tôm cá cay thơm ngào ngạt.
Lúc này bột lên men không kịp, Thôi Đào bèn làm bánh kếp hành lá cho Hàn Kỳ, nhào bột bằng nước nóng, vỏ bánh có màu vàng, hơi giòn giòn.
Ăn xong một chồng bánh bột ngô giòn, ăn thế này không tốn sức nhai, nếu chấm thêm tí nước súp canh tôm cá cay lại càng ngon hơn nữa.
“Lục lang tới đột ngột quá nên em không chuẩn bị gì cả, nhiêu đây đủ không? Nếu không thì em viện cớ bảo Mỹ Ngọc ra ngoài hái ít rau nhé.” Thôi Đào nói xong bèn định ra khỏi phòng, nhưng bị Hàn Kỳ kéo lại.
“Đủ rồi, hơn nữa lại là món em nấu, dù có đưa sơn trân hải vị tới cũng chẳng ngon bằng.”
Với lại hiếm khi có lúc được ở riêng với Thôi Đào, sao Hàn Kỳ có thể để nàng đi tìm người khác đến cản đường được chứ.
“Nha hoàn Mỹ Ngọc này là người được mẹ em điều tra kỹ càng tổ tiên 18 đời mà chọn ra, tính tình hơi khờ một chút nhưng trung thành, rất đáng tin.” Thôi Đào giải thích.
“Vậy càng không nên để cô ấy tới, nếu để mẹ em biết chúng ta âm thầm gặp nhau thế này thì —”
“Chắc chắn sẽ mắng chúng ta như chó đó! Đúng thế, không thể để cho cô ấy biết được, nha hoàn đó trung thành với mẹ em hơn.” Thôi Đào lập tức đồng ý, sau đó cười ngồi xuống đối diện Hàn Kỳ, 2 tay ôm má nhìn chàng dùng cơm.
Hàn Kỳ cắn một cái bánh kếp hành, lịch sự nhai vài lần rồi ngước lên nhìn Thôi