“Khắc từ 3 tháng trước chứ đâu phải là khắc xong 3 tháng trước.
Tượng trước là khắc 3 tháng trước, đây là tượng sau.”
Không hổ là Hàn lục lang, thế mà cũng chống chế cho được.
Nhưng Thôi Đào cũng chẳng phải hèn nhát gì, vẫn còn vấn đề lợi hại hơn để hỏi.
Thôi Đào hỏi Hàn Kỳ với đôi mắt lấp lánh: “Vậy bức tượng trước đó Lục lang khắc đâu rồi?”
Hàn Kỳ cúi người khẽ ho một tiếng, lập tức chắp tay tạm biệt Thôi Đào.
Chàng ra sân rồi bịt kín mặt lại, lấy ra một sợi dây thừng có móc câu bên hông rồi leo tường đi mất.
Chạy còn nhanh hơn cả thỏ, gọi lại cũng chẳng kịp, tất nhiên dù có gọi thì chắc chắn chàng cũng sẽ không ở lại.
Lúc chàng cúi người ho khan, Thôi Đào thấy tai chàng hồng lên, rõ ràng đang rất thẹn thùng nên mới chọn kế đào tẩu trong 36 kế như thế.
Bóng lưng chạy trốn của Hàn Kỳ rất mới lạ, cuối cùng nàng cũng được chứng kiến rồi.
Theo yêu cầu của Thôi Đào, Mỹ Ngọc đợi sau 1 canh giờ mới quay về, thấy Thôi Đào vẫn chưa ngủ, đang ngồi bên ngọn đèn để may vá.
“Bộ đồ này còn thiếu 2 ống tay thôi, đừng vội ạ.
Hôm nay đã muộn thế này rồi, Thôi nương tử uống rượu nên ngủ sớm đi, sao lại tự nhiên trằn trọc vậy?”
“Làm xong sớm cho yên tâm ấy mà.” Thôi Đào may xong tay áo, kiểm tra lại hết rồi sai Mỹ Ngọc xếp lại chồng quần áo gọn gàng, đặt bộ quần áo này vào chung.
Hôm sau, Tiểu Mã thị được Thôi Đào tặng 2 bộ quần áo, bà giữ lại cho mình 1 bộ rồi tặng bộ còn lại cho cụ bà Thôi.
Cụ bà Thôi vuốt lên đóa hoa mẫu đơn phú quý được thêu trên nền vải xanh đen, cười đến không ngậm được mồm.
“Con bé này chịu khổ rồi, ngày nào cũng buồn chán, không biết khó chịu bao nhiêu nữa.
Trái lại là chúng ta được hưởng phúc, thỉnh thoảng lại đưa đồ ăn ngon tới, giờ còn được đồ đẹp nữa.
Nhìn tay nghề thêu thùa này đi, không phải bà lão ta khen hùa cháu gái mình nhé, cả Thâm Châu chẳng tìm được thứ 2 đâu!”
“Đúng là thế ạ.”
Nhắc tới con gái, Tiểu Mã thị không khỏi cảm thấy tự hào.
Bà đề nghị con gái trong nhà đều đến ngắm, nhưng vẫn giấu chuyện của Thôi Đào không cho họ biết, chỉ để họ bình luận xem tay nghề thế nào.
Cụ bà Thôi mặc lên bộ quần áo rực rỡ này, lập tức nhận được những lời ca ngợi của con gái trong nhà.
Màu xanh đậm trầm tĩnh, hoa mẫu đơn tượng trưng cho phú quý, vải áo cực kỳ sáng bóng, lúc đi lại giống như có quầng sáng trên quần áo vậy.
Hơn nữa mũi thêu tinh xảo, cắt xén hợp lý, càng làm nổi bật lên nét quý phái của cụ bà Thôi.
Con gái trong nhà nhao nhao tán thưởng, phải hỏi cụ bà Thôi bộ quần áo này là ai đã may, là thợ thêu của nhà nào? Họ cũng muốn tìm thị để may một bộ.
Cụ bà Thôi rất đắc ý, khoe khoang với mọi người một trận nhưng lại không nói là ai, mọi người cười than cụ bà Thôi ki bo, cụ vẫn cười không ngậm được miệng.
Đợi mọi người tan hết, Tiểu Mã thị mới trầm mặt nói cho cụ bà Thôi hay rằng Thôi Đào chuẩn bị rời khỏi An Bình.
Bà lo cụ bà Thôi sẽ buồn vì Thôi Đào đột nhiên thông báo, ai ngờ cụ chẳng hề thay đổi chút nào.
Cụ bà Thôi vuốt ve tay áo, nói với Tiểu Mã thị: “Đã sớm đoán được rồi, không phải lễ tết gì, nó lại chẳng tiện xuất hiện, sao đột nhiên mà tặng quần áo chứ.”
Tiểu Mã thị áy náy thừa nhận mình có chút “suy nghĩ” định đùa, định để cụ mặc quần áo vui vẻ một chốc rồi mới nói cho cụ biết chuyện Thôi Đào sắp đi.
Ai ngờ chuyện này đã sớm bị cụ nhìn thấu, chỉ là không nói toạc ra thôi.
“Nó là người làm chuyện lớn, ta đã nói trước rồi, chúng ta không thể níu nó được, đừng kéo chân nó lại làm gì.” Cụ bà Thôi dặn dò, sau đó bảo nha hoàn cả lấy một hộp gấm nhỏ tới đưa cho Tiểu Mã thị, bảo Tiểu Mã thị đưa lại cho Thôi Đào.
“Đây là bùa hộ thân 2 tháng trước ta xin giúp nó, có thể bảo vệ bình an cho nó.”
Nha hoàn cả vội nói với Tiểu Mã thị, bùa hộ thân này rất linh nghiệm, bà cụ đã đích thân tụng kinh 7 7 49 ngày.
Tiểu Mã thị vội thay mặt Thôi Đào nói cảm ơn bà cụ, “Món quà này quý giá quá, con dâu chắc chắn sẽ dặn con bé nâng niu thật kỹ.”
Trưa hôm sau.
Hàn Kỳ ra ngoài về lại nhà trọ, mang theo một hộp cơm, vừa vào phòng đã bắt gặp một gã sai vặt đang lén lút lục tủ quần áo của mình.
Chàng lập tức vứt hộp cơm xuống, bắt lấy bả vai của người này, vừa hỏi hắn từ đâu tới vừa nhanh chóng ném hắn xuống đất.
Người này tướng mạo rất xấu, lông mày đen rậm, nước da đen vàng, mũi to, đôi môi hơi tím, ở vị trí huyệt thái dương còn có một cái bớt màu xanh đồng nhạt, trên khóe miệng bên phải có một nốt ruồi đen, trên đó còn mọc ra một sợi lông tơ.
Xem ra hắn cũng chỉ là một thiếu niên, trên người có mùi thuốc khá nồng, không dễ ngửi chút nào, nhưng đôi mắt trong veo, nhìn kỹ sẽ nhận ra là mắt hạnh, rất đẹp, có chút quen thuộc.
Hàn Kỳ khống chế cánh tay người này, hỏi hắn rốt cuộc là ai.
“Tiểu nhân tên là Sửu Đồng, là tư ba của quán rượu này, vừa rồi chỉ quét dọn phòng ốc, sửa sang đồ đạc lại giúp lang quân thôi mà!”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn, nghe không có chút sơ hở nào.
Hàn Kỳ vẫn không buông tay, trái lại còn dùng sức thêm.
Sửu Đồng bị đau mà hít một hơi, cầu xin Hàn Kỳ mau buông tay ra đi, vì thực sự lo lắng nên giọng nói có thể nghe ra vài phần.
Hàn Kỳ bật cười, bấy giờ mới thả lỏng tay ra, cầm hộp cơm vứt trên đất lên rồi đi tới cạnh bàn, mở món gà xào lăn, phì trả chiên trong đó ra, phút chốc mùi thơm đã lan tỏa đầy cả căn phòng.
Sửu Đồng cuối cùng cũng bò dậy, xoay xoay bả vai bị Hàn Kỳ làm đau, đi theo mùi thơm tới cạnh bàn, 2 mắt sáng ngời ngời nhìn vào các món ăn.
Như thể những món này là họ hàng thất lạc nhiều năm của hắn vậy, không thể chờ được nữa, hắn muốn nhận mặt với chúng ngay.
Hàn Kỳ đã ngồi xuống, cầm đũa lên chuẩn bị dùng cơm.
Sửu Đồng vẫn nhìn các món ăn không chớp mắt, nhất là phì trả chiên thơm lừng, màu vàng long lanh, tất nhiên cũng rất giòn, mùi hương tỏa ra khiến người ta thèm thuồng.
Món gọi là “Phì trả”, nói trắng ra chính là một loại cá muối lớn và dày.
Dù cá muối không tươi như cá sống, nhưng cũng có hương vị riêng.
Nấu cá muối ra được một hương vị riêng cũng là một kỹ năng.
Trong thành An Bình có nhà Lý cửu nương nổi tiếng làm món phì trả ngon.
Phì trả nhà thị còn ngon hơn cả cá sống, mùi không bị tanh, dai, hơi mặn