Quần áo nam nữ trong tranh tường đều là trang phục thời Đường, có vài bức còn thể hiện Hoàng đế đang mặc long bào hoặc ngồi trên kiệu, đang đi ra ngoài, ngồi trong phòng duyệt tấu chương, cảnh tượng khác nhau, người hầu hạ xung quanh cũng thay đổi, nhưng mỗi bức đều có 1 người áo đen xuất hiện.
Người này không xuất hiện cạnh Hoàng đế mà trốn trên nóc nhà, sau cây, hoặc trà trộn vào đám tùy tùng.
Trong bức tranh tường áp chót, người áo đen xuất hiện ngay trước mặt Hoàng đế, xung quanh có hơn 20 người áo đen và kẻ địch ngã trên đất, tất cả đã chết hết.
Người áo đen cung kính quỳ trước mặt Hoàng đế, 2 tay dâng lên một viên ngọc.
“Người áo đen bảo vệ Hoàng đế nên lập công, đang nhận viên ngọc do Hoàng đế ban thưởng.”
Bên cạnh bức tranh có 2 hàng chữ, vừa mạnh mẽ lại vừa mềm mại, hạ bút rất quyết đoán.
“Rồng bay nhả ngọc, báu vật hạ phàm.”
“Ta là bảo vật quý giá nhất của Bệ hạ.”
Bức tranh tường cuối cùng là một nhóm người đang ép Hoàng đế thoái vị, căn phòng của vua đã sắp bị bao vây, Hoàng đế chỉ vào cửa sổ, lệnh cho người áo đen rời đi, người áo đen quỳ xuống đất bái lễ xong liền tạm biệt.
Cuối cùng Hoàng đế bị đám g kia bắt uống rượu độc tự sát.
Người áo đen cầm viên ngọc trong tay, chạy về phương xa.
Từ những bức tranh này có thể thấy người áo đen mới là nhân vật chính trong câu chuyện, cũng là chủ nhân của ngôi mộ này.
Hoàng đế rất xem trọng người áo đen, ban thưởng ngọc quý cho hắn, người áo đen cũng trung thành tuyệt đối với Hoàng đế, xem lời ca ngợi của Hoàng đế là vinh quang tối cao của mình.
Vì các bức tranh tường trong mộ đều ghi lại những sự kiện quan trọng nhất trong cuộc đời chủ mộ, người áo đen lưu giữ những cảnh này trong mộ của mình cũng đủ để chứng minh hắn cực kỳ trung thành với Hoàng đế rồi.
Vương Chiêu quay đầu nhìn về quan tài bằng đá: “Nói như thế, người trong quan tài là người áo đen được vẽ trên kia ư?”
Thôi Đào gật đầu.
“Hóa ra chỉ là thị vệ bên người Hoàng đế mà thôi.” Vương Chiêu đến gần quan tài, không khỏi cười xùy, “Cũng khoa trương thật đấy, tôi còn nghĩ là nhân vật nào lớn lắm.”
“Thủ lĩnh ám vệ, tử sĩ đấy, còn có thể huấn luyện tử sĩ nữa.” Hàn Kỳ nói.
Những người mà họ gặp trên đường đi tới đây, dù là “người dân” trong thôn An Định hay là những tên áo đen trong hang núi này, đều rất “liều mình”.
Đúng như lời Thôi quan Hàn nói, thực chất người được an táng ở đây là một thủ lĩnh ám vệ cực kỳ lợi hại, từng là người chuyên huấn luyện tử sĩ cho vua.
Bấy giờ Vương Chiêu mới hiểu ra, hắn thở dài: “Ám vệ mà cũng làm được như hắn ư, đúng là khó lường thật.
Nhưng Hoàng đế đối xử với hắn không tệ, dù mình có chết cũng không muốn liên lụy tới hắn.”
Vương Chiêu lập tức hỏi Hàn Kỳ, Hoàng đế trên bức tranh tường này là ai.
“Chiêu Tuyên Quang Liệt Hiếu hoàng đế, Lý Chúc*.” Hàn Kỳ nói.
(*) Chiêu Tuyên Đế là vị Hoàng đế cuối cùng của nhà Đường, tại vị từ năm 904 đến năm 907.
Vương Chiêu trố mắt.
“Đường Ai Đế, là vị Hoàng đế cuối cùng của thời Đường bị Lương Thái Tổ bắt uống rượu độc tự sát.”
Vương Chiêu bừng tỉnh, “Nói thế thì ta hiểu rồi! Vẫn là Thôi nương tử tốt, có người giúp giải thích thì tiết kiệm được rất nhiều công sức.
Lúc trước bọn ta nghe Thôi quan Hàn nói chuyện mà chẳng hiểu hết nổi.”
Thôi Đào đi tới trước bàn thờ, bàn thờ nên hơi thấp, so với bình thường phải hụt nửa thước, nàng lấy tay quét qua một chút, trên mặt trên không hề có bụi bẩn.
Trong lư hương lại chứa đầy tàn nhang, đồ cúng hoa quả đều còn tươi như thể vừa để hôm qua, chưa bị hư.
Vương Chiêu tò mò đi tới xem phù điêu bên ngoài quan tài đá, 4 phía và trên nóc đều khắc hình rồng nhả ngọc như nhau.
“Xem ra mấu chốt của bức tranh không phải là rồng mà là hạt châu.”
Vương Chiêu ngồi xổm xuống, nhìn kỹ thứ gì đó màu trắng trên nóc quan tài.
“Đây là gì vậy?”
“Sáp ong, để tăng độ kín cho quan tài hơn.
Làm như thế, hoặc là để bảo quản thi thể nguyên vẹn; hoặc là có thứ gì đó bên trong quan tài, nếu để nó tiếp xúc với không khí sẽ khá nguy hiểm.”
“Vậy có cần mở quan tài không?” Vương Chiêu hỏi.
“Mở — “
Vương Chiêu hưng phấn, xắn tay áo định làm.
Hàn Kỳ lập tức nhìn sang Thôi Đào.
“Đùa đấy!” Thôi Đào nói, “Chúng ta có phải trộm mộ đâu, mở quan tài làm gì.
Trong này có rất nhiều cơ quan, đụng tới rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa rõ ràng đã bị sáp ong bịt kín hết rồi, ai mở quan tài là ngốc đấy, chán sống hay sao.”
Vương Chiêu bĩu môi, xấu hổ thả tay ra khỏi quan tài, “Thôi nương tử, bàn bạc chút đi.
Chúng ta có thể nói đàng hoàng, đừng kéo thả được không? Lỡ như ta nhanh tay mở thật thì sao hả?”
“Đó là ý trời không cãi lại được, chúng ta phải chết ở đây thôi.” Thôi Đào thuận miệng đáp.
Nàng nhìn quanh ngôi mộ một vòng, phát hiện trừ bàn thờ, nến và tranh tường ra, ở đây không còn đồ bồi táng nào khác.
“Hả? Sao có thể được! Thôi nương tử và Thôi quan Hàn thì chết cùng một đôi, còn ta trơ trọi lẻ loi làm bóng đèn ở đây à.”
Hàn Kỳ: “Vậy cứ tính là người một nhà đi.”
“Đúng đó, anh khách sáo quá.” Thôi Đào tỏ vẻ đồng tình.
Vương Chiêu gãi đầu cười xấu hổ, “Không ngờ tôi lại quan trọng trong mắt Thôi quan Hàn tới vậy, đã là người một nhà rồi ha ha…”
“Đừng khách sáo, bọn ta chưa có con mà.” Hàn Kỳ nhàn nhạt nói.
Vương Chiêu: “…”
Thôi Đào phì cười, xua tan đi hết sự lo lắng tích tụ từ lúc bắt đầu thăm dò ngôi mộ tới giờ.
“Thôi quan Hàn đừng ỷ làm quan lớn mà khinh người nhé, sao lại lợi dụng thuộc hạ được? Tôi đã bao nhiêu tuổi rồi chứ.” Vương Chiêu biết Hàn Kỳ đang trêu mình nên cũng không xem là thật, còn cố tình liếc qua Thôi Đào, “Không phải ai cũng giống như Thôi nương tử đâu, vừa thấy Thôi quan Hàn đã dám gọi “Đại nhân” rồi.”
Thôi Đào đang quan sát quan tài lần nữa, chợt nghe Vương Chiêu nói thế bèn ngẩng đầu liếc hắn: “Nhưng tôi cứ muốn anh làm con trai mình đấy, tự nhiên lôi tôi vào làm gì hả? Tôi thấy anh đang thiếu đòn rồi đúng không!”
Dứt lời, nàng ấn tay xuống một chút, đó cũng là một viên ngọc có thể ấn vào được.
Vương Chiêu thấy thế hoảng hốt: “Ối ôi bà tổ ơi, chẳng phải bảo không mở quan tài sao? Sao cô tự nhiên mở ra mà không nói tiếng nào vậy?”
Hắn vội rút đao ra, chuẩn bị đối phó với nguy hiểm sắp tới.
Một tiếng vang nhỏ vang lên, bên cạnh quan tài có một phiến đá xanh rút vào để lộ ra một ngăn ẩn, bên trong có một cây đàn hương cũ, một hộp tứ giác nạm vàng, có thể thấy bên trong cũng là đồ quý giá.
Vương Chiêu cầm đao lo lắng đợi một lúc lâu, thấy quan tài không hề mở ra liền hiểu mình đã nghĩ nhiều, khẽ thở phào.
“Không nhận Đại nhân, chỉ nhận bà tổ, Tuần phủ Vương quả nhiên gu mặn hơn tôi nhiều.” Thôi Đào không quên “trả thù” Vương Chiêu.
Vương Chiêu cười gãi đầu, mỉm cười thấu hiểu: “Cuối cùng cũng hiểu sao lúc đó Thôi nương tử lại gọi Đại nhân rồi.
Ta hiểu, hiểu hết!”
Hàn Kỳ hỏi Thôi Đào trong hộp có thể là gì được.
Thôi Đào lập tức mở hộp ra, phát hiện bên trong trống rỗng, không hề có gì trong hộp cả.
Theo tỉ lệ của bức tranh tường thì ngọc quý mà khi trước Hoàng đế đã cho người áo đen cầm bằng 1 tay được, chắc chỉ lớn bằng quả trứng gà mà thôi.
“Cái hộp này dài rộng 5 tấc, nếu đựng ngọc quý trên bức tranh tường thì hơi lớn quá.
Chắc chắn là cất giữ thứ quan trọng khác của hắn,” Thôi Đào suy đoán, “Nhưng đã bị người khác lấy đi rồi.”
“Có lẽ đã bị con cháu tới cúng bái hoặc là Các chủ đương nhiệm của Thiên Cơ Các lấy đi rồi.” Vương Chiêu thở dài.
Hàn Kỳ: “Từ khi vào mộ không thấy có cơ quan gì nguy hiểm, chỉ cần có khinh công, biết quy tắc “đạp lên