Lý Tài phát hiện ánh mắt khác thường của 2 người bèn khó hiểu hỏi: “Ta nói có gì sai sao? Nếu thằng nhóc này thật sự là người có thân phận thì sao chẳng phải đám trẻ tự nhận mình là Các chủ đều là nhân vật lớn à? Dù sao cũng phải có bằng chứng mới xác nhận được, ta nói thằng nhóc kia vừa có ngọc bội, vừa có quần áo, lại còn có tùy tùng hỗ trợ nữa.
Còn thằng nhỏ này thì có gì?”
“Có giày cỏ.” Thôi Đào lẩm bẩm.
“Giày cỏ?” Lý Tài phì cười, “Ta cứ nghĩ khi trước ta đã ngốc lắm rồi, không ngờ ngươi còn ngốc hơn cả ta nữa.
Nếu sư phụ ta còn sống chắc chắn sẽ không nhịn được mà gõ cho đầu ngươi nở hoa luôn đấy!”
Thôi Đào hỏi: “Sao anh dám chắc người sư phụ mình muốn đánh là tôi chứ?”
“Nếu không thì sao, chẳng lẽ lại đánh ta? Giờ ta đã tiến bộ hơn nhiều rồi, không uổng công sư phụ dạy bảo, cô ấy dưới suối vàng cũng sẽ —” nhắm mắt!
“Tức tới mức sống lại đấy, dỡ cả nắp quan tài ra! Anh “có hiếu” quá nhỉ, không nỡ để sư phụ mình yên ổn dưới đất mà bắt sư phụ phải sống lại.”
Chưa kịp nói hết thì Thôi Đào đã cắt ngang nửa chừng.
“Ngươi —” Lý Tài tức giận trỏ vào Sửu Đồng, nhưng cánh tay lại bị Vương Chiêu đánh xuống.
“Đủ mất mặt rồi đấy.” Vương Chiêu lén liếc nhìn Thôi Đào rồi mắng Lý Tài, “Thật không hiểu nổi sao cậu lại lớn mạng như thế, đần vậy mà cũng bái được một người sư phụ thông minh cơ đấy.
Đúng là trên đời này nhiều người lương thiện thật, có thể chịu đựng nổi học trò như cậu.”
Lý Tài xoa cánh tay bị Vương Chiêu đánh đau buốt, lại càng tức giận hơn, chợt thấy một ánh mắt lạnh như băng của Hàn Kỳ lướt tới liền bị dọa hết hồn.
Vương Chiêu vội ôm vai Lý Tài, “Người anh em, ta đã giúp cậu một chuyện lớn rồi đấy, về nhớ mời ta ăn cơm đấy nhé.”
Nếu không phải hắn mở miệng mỉa mai Lý Tài trước thì chắc chắn Thôi quan Hàn sẽ là người mở miệng.
Tới lúc Thôi quan Hàn nói hắn thì lời lẽ chắc chắn sẽ ác hơn nhiều, từng câu từng chữ đâm vào cổ họng khiến người ta thổn thức trong lòng không thôi.
Người mới như Lý Tài dễ mất lý trí, dễ nghĩ quẩn, e là dăm bữa nửa tháng cũng chưa vượt qua được.
Lý Tài vẫn không hiểu ý của Vương Chiêu, bèn nghe lời nhắc nhở nghiêm túc của Vương Chiêu, nhìn kỹ đôi giày cỏ của thằng nhóc.
Lý Tài ngoan ngoãn quan sát đôi giày cỏ của nó, rất vừa chân, hơi cũ chứ không mới tinh, rõ ràng nó đã mang rất lâu rồi.
Bàn chân trắng nõn không dính chút bùn nào, trẻ con trong thôn đều chạy trên đồng ruộng…
Lý Tài đột nhiên nhận ra có gì đó sai sai, nhìn lại đôi chân của thằng nhóc một chút rồi ra lệnh nó cởi đôi giày cỏ ra.
Thằng nhóc đang rúc trong một góc xe chở tù, chợt nghe Lý Tài quát lớn nên giật bắn người, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.
Lý Tài không cho nó cơ hội nữa, tự mình lôi nó ra, kéo đôi giày cỏ xuống.
Dù bàn chân có dính bẩn cũng có thể thấy được da thịt nõn nà của nó.
Lý Tài sai người lấy nước rửa sạch đôi chân lấm bùn của thằng nhóc, màu da từ đôi chân tới ngón chân đều nhau, trắng trẻo mịn màng, không hề bị đen chỗ nào.
Nếu thật sự là một đôi chân mang giày cỏ chạy khắp đồng ruộng, chưa tới 3 ngày đã hằn ra dấu giày rồi, còn thằng nhóc này không hề có, rõ ràng là bình thường nó mang giày không hề lộ ra mu bàn chân và ngón chân.
Nó đang cải trang.
Lý Tài lại quan sát thằng nhóc giày cỏ lần nữa, nó vẫn co rúm người lại, cụp mắt xuống chẳng nhìn ai.
Tuổi còn nhỏ mà nó vẫn có thể bình tĩnh như thế!
Lý Tài đảo mắt nhìn bọn Sửu Đồng và Vương Chiêu, mặt lập tức nóng lên, tỏ vẻ xấu hổ.
Lúc nãy hắn đắc ý bao nhiêu thì giờ lại xấu hổ bấy nhiêu.
Khó xử nhất là lúc hắn ngu ngốc còn nhắc tới người thầy đã chết của mình nữa.
Hắn rất có lỗi với sư phụ, khiến nàng tức giận tới mức muốn đập vách quan tài mà sống lại rồi!
Lý Tài cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cúi gằm mặt xuống, giờ chỉ muốn tìm một cái động đất để chui vào thôi.
“Nói đi, ngươi là ai?” Lý Viễn hỏi thân phận của thằng nhóc giày cỏ.
Thằng nhóc giày cỏ: “Ta đã nói rồi mà, ta là Các chủ Thiên Cơ Các.”
Trong lúc đó Thôi Đào cố tình quan sát phản ứng của đám thiếu nữ áo đỏ, thiếu niên áo gấm và thằng nhóc nốt ruồi lệ, lúc bọn nha dịch kiểm tra chân của thằng nhóc giày cỏ, chất vấn thân phận của nó, ánh mắt của chúng đều dán trên người nó như đang cố gắng che giấu điều gì đó, khuôn mặt cũng khó che giấu được sự lo lắng.
“Lòng trung thành có nhiều chỗ tốt, dù anh có hỏi thế nào thì chúng cũng sẽ không khai ra chủ nhân mình là ai đâu.
Nhưng lòng trung thành cũng có khuyết điểm, khi chúng ý thức được chủ nhân của mình đang gặp nguy hiểm đều sẽ lộ ra vẻ lo lắng.”
Dù là lão già tóc bạc, thiếu nữ áo đỏ hay là thằng nhóc nốt ruồi lệ, tuy khác nhau về diện mạo và tính tình, nhưng chúng đều có một điểm chung.
Lúc chúng chạy ra từ triền núi phía Đông, nhìn thấy Thôi Đào và thằng nhóc đó ở chung với nhau đều không khỏi kinh ngạc.
Có kẻ rõ ràng là ngơ ngác hoặc giật mình, có kẻ không rõ ràng như thế nhưng cũng chẳng thể che giấu tâm trạng hoàn toàn được.
Tiếp đó, chúng cùng nhau thể hiện “tài năng” của mình, dùng cách của bản thân để cố tình tiết lộ “thân phận quan trọng” của mình, thậm chí là vung đao vọt thẳng tới chỗ Thôi Đào, mục đích chính là để dụ Thôi Đào đuổi theo mình, giương Đông kích Tây để thằng nhóc giày có có đường chạy trốn.
Ngay từ đầu Thôi Đào đã nhìn thấu những mánh khóe này, vì thế không bị mắc bẫy.
Nhưng nàng muốn xem cả tuồng, như thế sẽ phán đoán chính xác hơn.
Cái hang ở triền núi phía Đông chỉ có những thành viên quan trọng mới được đi vào.
Nếu cải trang thân phận và trốn thì phải giả thành kẻ lâu la nhỏ nhất, đồng thời cố gắng kéo giãn khoảng cách với những thành viên quan trọng khác mới không bị người ta để mắt tới.
Dù có bị tóm thì cũng chỉ là lâu la, sẽ không bị xem trọng, dễ thoát thân hơn.
Hẳn là thằng nhóc giày cỏ vì thế nên mới giả trang thành một trong những đứa trẻ ở thôn An Định.
“Bọn chúng vô cùng thông minh, biết chúng ta không rõ tuổi tác của Các chủ nên mới dùng “thuật che mắt” từ triền núi phía Đông, già trẻ nam nữ đều đủ cả, hoàn toàn khiến chúng ta phân tâm mà suy đoán người theo ý của chúng.” Hàn Kỳ cũng thiên về phía thằng nhóc giày cỏ rất có thể là Các chủ hoặc thiếu chủ.
“Vậy ngọc bội hình rồng này cũng là cố tình diễn trò cho chúng ta xem ạ?” Sự chú ý của Lý Viễn đều bị ngọc bội hình rồng hấp dẫn, hắn vẫn nghĩ chủ nhân chắc chắn không nỡ bỏ đi ngọc bội tùy thân quý giá thế này.
“Chuyện thường tình mà, thật là thế đấy, Thiên Cơ Các nổi tiếng thế nào? Gian xảo, cẩn thận.
Mang theo bên người, cho thấy thân phận rất rõ ràng lại không phải là phong cách của chúng.” Vương Chiêu vuốt cằm suy đoán.
Thằng nhóc giày cỏ vẫn đi chân trần ngồi dưới đất, cúi đầu bất động.
Dù có tra hỏi thế nào cũng chỉ đáp “Ta là Các chủ Thiên Cơ Các.”
Còn đám thiếu nữ áo đỏ, dù hỏi chúng điều gì cũng đều cúi đầu, im lặng không đáp.
Hẳn là sợ nói dai thành ra nói dại nên không muốn để lộ quá nhiều sơ hở.
Tuy rằng mọi người đều thiên về hướng thằng nhóc giày cỏ là nhân vật quan trọng, rất có thể là Các chủ hoặc thiếu chủ của Thiên Cơ Các, nhưng lại không có bằng chứng chứng minh điều này, vì thế nghi ngờ