Thôi Đào hiểu ngay người Hàn Kỳ đang nói chính là Triệu Tông Thanh, quả thực y rất giống với thằng nhóc giày cỏ trong việc bắt chước người khác.
Nhưng chỉ với một chuyện này mà chất vấn tới hoàng thân quốc thích thì vẫn là câu nói đó, chưa đủ bằng chứng.
Trong lúc Hàn Kỳ đang tìm cách để mở quan tài, Thôi Đào và Vương Chiêu dẫn người đi đào 7 phần mộ trong hang núi ra trước.
Trước đó lúc thăm dò mộ chính, nha dịch Tôn Tri Hiểu đã can đảm tự xung phong.
Thôi Đào không thể nào tin tưởng hắn hoàn toàn được, có chút mất tự nhiên nên dùng kim bạc khiến hắn tạm thời ngất đi.
Giờ Tôn Tri Hiểu đã tỉnh lại, biết mình đột nhiên ngất xỉu trong lúc thăm dò mộ thì lập tức áy náy chạy tới xin lỗi Hàn Kỳ, còn chủ động tham gia và việc đào mộ.
“Chúng ta đi đào mộ tổ người ta như thế, có khi nào bị tổn hại âm đức* không?” Tôn Tri Hiểu cuốc được 2 cuốc vào mộ liền nhỏ giọng nói với nha dịch bên cạnh.
(*) Âm đức là chỉ những việc tốt đã làm ở dương gian mà lại được ghi công tại âm gian, là những việc tốt được làm một cách âm thầm, lặng lẽ.
“Tổn hại âm đức cái rắm ấy, bọn Thiên Cơ Các đã hại chết bao nhiêu người dân vô tội, làm phủ Khai Phong chúng ta thiệt hại bao nhiêu anh em rồi hả? Mấy cái thi thể thối nát này thì có gì để đồng cảm chứ? Ta còn hận không thể nghiền chúng thành tro kia, anh còn muốn tốt cho họ nữa cơ à?”
Lý Tài nhận lệnh của Vương Chiêu, âm thầm theo dõi Tôn Tri Hiểu.
Lúc nghe Tôn Tri Hiểu nói câu này, hắn không kìm được mà mắng.
“Đúng đó, sao lại đồng cảm với đám người này được? Rắn cắn anh một cái, khiến anh bị trúng độc, anh không đi tìm rắn mà còn lo nó bị đau răng à?” Lý Viễn cũng nói hùa với em trai Lý Tài của mình.
Lúc đầu Lý Tài nói, Tôn Tri Hiểu chỉ lúng túng gãi đầu vài cái, định cười gượng cho qua.
Không ngờ Lý Viễn cũng góp lời vào, khiến tất cả mọi người đều phụ họa theo.
Tôn Tri Hiểu vội giơ tay tát lên mặt mình một cái, nhận tội với mọi người nói mình nói sai rồi, nói sai rồi.
Mọi người đều nhìn Tôn Tri Hiểu, dưới sự thúc giục của Vương Chiêu lại tiếp tục đào mộ, cũng chẳng rảnh mà nói tiếp với hắn.
Vì ánh mắt của mọi người nhìn mình mà Tôn Tri Hiểu hơi mất tự nhiên, lúc cuốc xuống đất, nét mặt có chút bất an.
Thôi Đào để ý tới bia đá của phần mộ mới nhất hơn, nàng bèn sai người đào chỗ đó trước.
Quan tài được mở ra, một mùi hôi thối tràn ngập trong không khí, tất cả mọi người đều ghét bỏ bịt mũi, vô thức lùi ra xa.
Thôi Đào lại sáng rỡ mắt, mùi hôi nồng như thế chứng tỏ thi thể vẫn chưa hoàn toàn hóa thành xương trắng.
Thi thể càng mới thì khả năng còn sót lại manh mối càng nhiều.
Thôi Đào lập tức đi tới gần quan sát, là một cái xác đã phân hủy rất mạnh, móng tay và tóc đã tróc ra, từ mỡ thải ra có thể thấy đã hình thành sáp xác chết* màu xanh.
(*) Một chất hữu cơ giống sáp, được hình thành trong quá trình thủy phân chất béo trong các mô (có cả chất béo trong cơ thể của các xác chết) bằng các vi khuẩn kỵ khí.
Tốc độ phân hủy của thi thể trong quan tài còn tùy thuộc vào điều kiện của từng loại môi trường khác nhau.
Khí hậu Tuyền Châu rất nóng nực, nhiệt độ trong hang núi thấp hơn bên ngoài rất nhiều nhưng độ ẩm lại khá cao, cộng thêm tình trạng quan tài bị đậy kín và chôn sâu thì hẳn thi thể này đã chết trong vòng nửa năm gần đây.
Vương Chiêu bịt mũi miệng lại, cùng quan sát với Thôi Đào, phát hiện trên tay trái của thi thể có một hạt tròn lớn cỡ móng tay, vì bị sáp xác chết màu xanh bọc lại nên không thể nhìn rõ rốt cuộc là thứ gì.
Hắn vừa giơ ngón tay ra, Tôn Tri Hiểu đã lập tức cầm bó đuốc tới gần, vội giúp chiếu sáng.
“Dừng lại, lùi ra!” Thôi Đào lập tức hét lên.
Vương Chiêu và Tôn Tri Hiểu đều sửng sốt.
Ngay lúc Tôn Tri Hiểu dừng tay, đốm lửa trên bó đuốc rơi xuống sáp xác chết, lập tức đốt cháy cả quan tài.
Mọi người thấy thế liền tri hô dập lửa.
Tôn Tri Hiểu hoảng hốt vội vứt bó đuốc đi, ngồi sụp xuống đất, liên tục lết lùi về sau.
“A a a, bị ma ám rồi! Chúng ta đào mộ nên gặp báo ứng đấy!”
Mọi người nghe lời Thôi Đào, vội dùng đất cát để dập lửa.
Dù cuối cùng cũng dập được nhưng trong quan tài cũng đầy bụi đất, một đống hỗn độn.
Thi thể vốn dĩ không còn bao nhiêu da thịt, giờ không chỉ bị cháy rụi mà còn lẫn đầy đất cát, rất khó tách ra hoặc phân biệt, có vẻ như quần áo cũng cháy sạch rồi.
Vốn định rửa sạch quần áo rồi sẽ phân tích chất liệu và đường thêu, giờ không thể nữa.
Viên tròn mà lúc nãy Vương Chiêu chỉ, Thôi Đào nghĩ đó là ngọc hoặc đá quý gì đó nên không sợ bị lửa đốt, ai ngờ lại là gỗ.
Viên gỗ đã bị đốt đen thui, dùng móng tay khẩy nhẹ bề ngoài sẽ có tro đen rơi xuống.
Thôi Đào cất kỹ hạt gỗ này trước rồi mới nhìn sang Tôn Tri Hiểu.
Lúc nãy Tôn Tri Hiểu hoảng hốt hét lên đã khiến không ít người hoang mang.
Trong hang núi tối tăm mờ mịt, vốn rất dễ có tiếng vang.
Vừa rồi hắn kêu to như thế, cộng thêm chuyện quan tài đột ngột bốc cháy đã khiến nhiều nha dịch tin vào ma quỷ hoảng sợ.
Ai nấy đều bị dọa tới tái mặt, sợ bị ma nhập vào người.
“Sáp xác chết gặp lửa nên dễ cháy.”
Thôi Đào vẫn phải che giấu thân phận, chỉ nhỏ giọng nói với Vương Chiêu để hắn giải thích lại.
Lý do khiến người ta sợ hãi là vì họ không giải thích được nguyên nhân, sợ vì sự thần bí.
Giờ mọi người nghe Vương Chiêu giải thích rõ ràng, cơn hoảng loạn mới dịu lại.
Tất cả giải tán, ai thì làm việc của mình, Tôn Tri Hiểu vẫn ngồi dưới đất, hơi ngẩn người ra.
Vương Chiêu lôi hắn lên, trấn an bảo hắn đừng sợ.
Tôn Tri Hiểu cực kỳ áy náy, “Ta cầm bó đuốc qua vốn định giúp chiếu sáng… Đều tại ta cả! Phải trách ta!”
“Cậu vốn là nha dịch của Thương tào, vừa được điều tới không bao lâu nên không biết sáp xác chết dễ bén lửa cũng đúng.
Đừng nói là cậu, những nha dịch thường xuyên điều tra hiện trường vụ án như bọn ta đây, không phải ai cũng biết phòng cháy chữa cháy đâu.” Vương Chiêu vỗ vai Tôn Tri Hiểu, bảo hắn đừng tự trách mình nữa.
Tôn Tri Hiểu ngoan ngoãn gật đầu.
“Xem vẻ mặt của cậu đi, bị dọa sợ rồi à? Mau ra ngoài nghỉ ngơi đi.” Vương Chiêu ra lệnh cho Tôn Tri Hiểu tiện thể đi đếm lại số dân thôn An Định bị bắt.
Tôn Tri Hiểu còn định nói lại thì bị Vương Chiêu vỗ lên vai.
“Tuổi tác, số tuổi, danh tính, đều phải thống kê lại rõ ràng.”
Tôn Tri Hiểu đành phải nhận việc mà đi.
6 phần mộ còn lại đều thuận lợi mở quan tài, 6 bộ xương trắng, 3 nam 3 nữ, quần áo đã hao