Sau khi Thôi Đào bắt mạch cho Hàn Kỳ đã kết luận chàng bị trúng độc, nhưng chỉ với triệu chứng nôn ra máu thì khó mà kết luận được đó là độc gì.
Cách trúng độc rất dễ điều tra, mấy ngày nay Thôi Đào đều cùng ăn cơm uống trà với Hàn Kỳ, nếu trúng độc qua đường ăn uống thì nàng cũng khó tránh được.
Còn những cách khác lại không có nhiều khả năng, đáng ngờ nhất là hành động kéo lấy Hàn Kỳ của thằng nhóc giày cỏ lúc nó tự thiêu hôm qua.
Một đứa trẻ thông minh như thế, rất có thể lúc đó nó đã giương Đông kích Tây.
Vì chuyện xảy ra bất ngờ, trên người nó đột nhiên bốc cháy rồi lại ôm lấy Hàn Kỳ nên rất dễ khiến người ta phân tâm, không để ý tới chuyện khác.
Hàn Kỳ cẩn thận nhớ lại tình hình lúc đó rồi nói với Thôi Đào: “Hình như ở thắt lưng có gì đó là lạ, lúc đó ta nghĩ là do chỗ đó bị lửa hơ, lúc thay quần áo lại không thấy bị thương nên không nghĩ gì nhiều.”
Thôi Đào nghiêm túc suy nghĩ rồi cúi đầu viết một đơn thuốc giải độc phổi, tiện thể bảo Hàn Kỳ cởi áo ra, nàng muốn đích thân kiểm tra.
Hàn Kỳ run lên, nghiêng đầu khẽ ho một tiếng, phần thịt sau lại từ từ đỏ lên.
Thôi Đào viết xong đơn thuốc, đặt bút xuống mới phát hiện trong phòng yên tĩnh đến lạ, Hàn Kỳ cũng không nhìn mình.
Sau khi biết được ai đó lại đang xấu hổ, Thôi Đào nghiêm túc giải thích: “Tính mạng là quan trọng nhất.”
Lúc Hàn Kỳ đang nghĩ quá nhiều thì lại nghe Thôi Đào bổ sung thêm một câu.
“Đại phu có tấm lòng của cha mẹ mà, trong mắt đại phu, bệnh nhân không phân biệt nam nữ.”
Đáng lẽ nói thế chẳng có gì, nhưng lúc nói chuyện nàng cứ dùng đôi mắt tròn như quả nho của mình để nhìn chàng chằm chằm.
Ánh mắt sáng ngời như biết nói, tính tấn công cực mạnh.
“Tất nhiên Lục lang lại là ngoại lệ, em nhìn Lục lang xong sẽ chịu trách nhiệm nhé, chịu cả đời.”
Những lời này khiến trong nháy mắt người ta đã quên đi nỗi lo bị trúng độc.
Hàn Kỳ không khỏi cong khóe miệng lên, nhưng chàng còn chưa kịp cười thì lại ho dữ dội.
Nét mặt vừa thả lỏng của Thôi Đào lập tức nghiêm túc lại, nàng hơi lo lắng về việc mình có thể chữa hết cho chàng hay không.
Hàn Kỳ cởi áo ngoài ra, vẫn mặc chiếc áo lót màu trắng bên trong, áo trong bị xốc lên một nửa để lộ phần eo và bụng để Thôi Đào nhìn.
Da thịt của chàng vốn như ngọc, phần da thường không lộ ra lại càng đẹp hơn, nhưng vì eo và bụng chàng săn chắc nên không hề có vẻ yếu ớt, trái lại trông rất rắn rỏi và mạnh mẽ.
Thôi Đào dùng cây kim ngân, gừng khô chế biến thành nước giải độc rồi dùng bông gòn vừa chấm vừa lau, dù bàn tay không chạm vào da chàng nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sự căng cứng chỗ eo.
Chắc chắn là đang căng thẳng nên mới kéo căng cơ bắp, nếu không cũng chẳng thế này.
Vì nước thuốc có màu xanh nhạt, sau khi bôi lên da thịt sẽ dễ tìm được vị trí lỗ tiêm hơn, ở rìa sau thắt lưng.
Lỗ kim rất nhỏ, đâm một phát sẽ không thấy đau nhiều, cộng thêm lúc đó thằng nhóc giày cỏ còn ôm Hàn Kỳ cùng với lửa nên thật sự không kịp đề phòng gì, người ta cũng khó mà bận tâm với cái đau như muỗi đốt thế này.
Bọn Vương Chiêu tìm được 1 cây kim bạc trong đốt tro cốt bị đốt cháy, rất nhỏ, nhỏ tới mức gió thổi qua cũng nghiêng ngả.
“Không biết ở đâu mà làm ra được kim bạc mảnh tới vậy nhỉ?” Thôi Đào nói.
Vương Chiêu ý thức được đó là một manh mối, thợ có tay nghề thế này tất sẽ nổi tiếng, hắn lập tức ghi chú lại để điều tra, lại hỏi Thôi Đào đã biết độc của Thôi quan Hàn chưa.
Thôi Đào quét mắt nhìn nha dịch xung quanh rồi mới nhìn Vương Chiêu chằm chằm, giải thích: “Cây kim bạc mảnh như thế mà đâm vào khiến Thôi quan Hàn trúng độc, rõ ràng trên đó phải bôi độc cực mạnh.
Đại phu không kết luận được đó là độc gì thì khó mà hốt thuốc chữa đúng bệnh được, thuốc giải độc cũng khó có hiệu quả cao.
Nếu cứ tiếp tục như thế e là sẽ hơi khó, tôi đang định hỏi Tuần phủ Vương đây, có cách nào tìm tới cao thủ giải độc khác không?”
Vương Chiêu giật mình, nhíu mày thở dài nói mình sẽ cố gắng.
“Nếu đang ở Biện Kinh thì còn có thể mời Thái y trong cung giúp xem, giờ ta chưa quen với cuộc sống ở Tuyền Châu này, đúng là vô dụng thật.
Trương Xương và bên phủ Hàn rất lo, nhưng ta nghĩ họ cũng khó tìm được ai đó có thể giúp được.”
Vương Chiêu rất lo lắng, đá một cái khiến cái ghế ngã lăn.
Những nha dịch khác thấy thế vội kéo Vương Chiêu lại, khuyên hắn phải bình tĩnh, giờ khắc này không thể nôn nóng được, bên Thôi quan Hàn còn cần mọi người tìm cách mà.
“Vậy mọi người nói đi, còn cách gì nữa?” Vương Chiêu nghiêm túc hỏi, thấy mọi người cúi đầu không nói gì, giọng nói của hắn càng lúc càng gấp gáp, “Lần này tới Tuyền Châu đã hao binh tổn tướng, chết nhiều anh em như thế rồi, giờ tính mạng của Thôi quan Hàn lại đáng lo, sau này chúng ta về Biện Kinh phải bàn giao thế nào đây! Chi bằng không tới cho rồi!”
“Thôi quan Hàn ngất rồi!” Lý Tài tái mặt chạy tới báo, nét mặt đầy vẻ hoảng loạn.
Lúc này Hồ thị được nha hoàn đỡ cũng vội chạy tới xem tình hình, sau đó thì ngồi bên giường Hàn Kỳ bật khóc.
Bọn Tống thị cũng chạy tới sau, thấy cảnh tượng này không khỏi đau lòng.
3 ngày tiếp đó, đại phu liên tục ra vào cửa phủ nha nhưng chẳng ai tìm được cách giải độc hữu hiệu cả.
Sau khi bàn nhau, Hồ thị và Tống thị treo thưởng triệu bạc để mời cao thủ giải độc, nhưng đại phu tìm tới càng lúc càng ít, vì đại phu có y thuật cao minh trong khu vực Tuyền Châu đều đã thử qua hết, những người y thuật không cao lại không dám đến nha môn càn rỡ.
Cuối cùng có một vị lão nông có đơn thuốc giải độc gia truyền, dùng thử hữu hiệu bèn to gan đến thử một lần.
Dù đơn thuốc của lão không loại bỏ được hoàn toàn chất độc nhưng đã giúp Hàn Kỳ tỉnh lại sau khi hôn mê, nhưng vẫn như người trúng độc, cả người không có sức, thi thoảng lại nôn ra máu.
Theo như đại phu chẩn bệnh, giữ được mạng nhưng phổi và lá lách đã bị tổn thương, phải cẩn thận điều trị dăm ba năm mới có thể hoàn toàn cải thiện lại được.
Bọn nha dịch luôn lo lắng cho tính mạng của Thôi quan Hàn mấy ngày nay cuối cùng cũng thả lỏng được, nhưng trong lòng họ luôn bị ức chế khó tả, tất cả dồn hết sức để thẩm vấn tội phạm và tìm kiếm bằng chứng.
Vì lần này là tập kích nên dù quân địch có làm việc cẩn thận thì vẫn còn một số ít manh mối sót lại trong thôn chưa được tiêu hủy.
Trong đó có một bằng chứng, là sổ sách chưa bị thiêu hủy hết, bên trong có vài trang ghi chép lại tình hình kinh doanh trong 1 năm gần đây của cửa hàng son phấn Địa Tang Các, bằng chứng này đã được xác thực, trên giang hồ đồn Thiên Cơ Các và Địa Tang Các “không hợp nhau” chỉ là ngụy trang, cả hai bên đều thường xuyên qua lại, thậm chí có thể nói Địa Tang Các thực chất là một nhánh của Thiên Cơ Các.
Chuyện này cũng giống