Mùi đàn hương nhàn nhạt thoảng qua theo gió đêm, Thôi Đào chắc chắn rằng người đứng phía sau chính là Hàn Kỳ.
Cảm giác lạnh lẽo vẫn còn trên cổ, chàng nghe nàng báo thân phận xong mà vẫn không hề có ý muốn rút lui.
Tư thế dao kề cổ này không tốt lắm đâu, lỡ như bất cẩn không đứng vững, ngã một cái là máu chảy như suối ngay.
Dù là đang đùa thì trò đùa này cũng hơi quá đáng rồi.
Trước đây Thôi Đào cảm thấy Hàn Kỳ hợp với mình là vì chàng “biết”, chàng đủ thông minh, chàng biết rõ nàng, vì thế sẽ không bắt nàng phải giải thích và chứng minh bản thân làm gì cho mệt; cũng không cần lo vì nghề nghiệp và trải nghiệm khác người của mình mà khiến trong lòng chàng có khúc mắc, rồi thành hiểu lầm mà chất vấn nàng.
Hai người bên nhau, một là phải tin tưởng, hai là phải hiểu nhau, như thế mới thoải mái được.
Ví dụ như Lữ Công Bật, một là không tin tưởng nàng, hai là không hiểu nàng.
Lại ví dụ như Hàn Tống, từ đầu đến cuối đều thật giả lẫn lộn khiến người ta không thể phân biệt được, lúc nào cũng tốn não để phân tích.
Nếu cả hai ở bên nhau mà còn mệt hơn là một mình, vậy thì cứ dứt khoát một mình đi cho rồi.
Kinh nghiệm xuyên nhanh phong phú đã cho Thôi Đào rất nhiều điều tích cực, giúp nàng am hiểu rất nhiều kỹ năng, nhưng cũng có những điều tiêu cực.
Chẳng hạn như nàng có tiêu chuẩn đánh giá rất cao trong việc chọn người, đặc biệt là chọn nửa kia, thậm chí trong lòng lúc nào cũng sẽ quan sát hành vi mà tiến hành cho điểm người đó.
Hôm nay, sự chậm chạp không rút dao về của Hàn Kỳ đã trực tiếp kéo tụt điểm trong lòng của Thôi Đào xuống, đầu tiên là giảm 20 điểm, nếu lần nữa thì sẽ “đảo bạt thùy dương liễu*” ngay.
(*) Trong Thủy Hử Truyện, Lỗ Trí Thâm có sức khỏe cường tráng, nhổ bật gốc dương liễu ở trước chùa Trấn Quốc.
Chắc ý chị là dứt khoát chia tay luôn cho rồi :v
Thôi Đào lách mình né đi, sau khi chắc chắn con dao cách xa cổ mình mới ngửa người ra sau để túm lấy eo người sau lưng, chợt nghe Hàn Kỳ thì thầm một câu “Cho em đấy”.
Động tác lộn ngược chưa làm xong, Thôi Đào kịp thời thu lại bàn tay định “phá Hàn” lại, nhưng cơ thể của nàng đang nghiêng lại ngã thẳng xuống người Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ run lên, khẽ ôm lấy eo của Thôi Đào, kịp thời đỡ nàng lại.
Lưng và ngực kề sát vào nhau, có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể của người kia, mùi hoa lan tươi mát và mùi đàn hương nhàn nhạt cứ thế hòa quyện vào nhau, thoảng ra xung quanh.
Hơi thở của Hàn Kỳ kề sát bên tai Thôi Đào, dường như lọt vào trong tay nàng khiến Thôi Đào hơi ngưa ngứa.
“Em không cẩn thận ngã.” Thôi Đào lập tức đứng thẳng người dậy, áy náy vì bản thân mình đã hiểu nhầm.
Nàng xoay người lại, khẽ cúi đầu chào Hàn Kỳ rồi nói xin lỗi chàng.
Hàn Kỳ nhìn cái trán sáng bóng của Thôi Đào, khóe miệng khẽ cong lên.
Thôi Đào vén mớ tóc ở thái dương đi rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Hàn Kỳ, mắt nàng đúng lúc chạm tới ánh mắt của chàng.
“Sao lại lén lút như thế?”
“Đã trễ thế này rồi, em là một quả nữ lại đột nhiên tới cửa tìm cô nam, nếu bị người quen nhìn thấy thì e sẽ làm bẩn thanh danh của Thôi quan Hàn mất.”
Hóa ra là nghĩ cho chàng, động tác ngửa ra sau ban nãy của nàng không tốt lắm, nhưng lại đúng lúc là điều chàng thích.
“Nghe nói em đột nhiên được mời tiến cung, có chuyện gì không?” Hàn Kỳ đẩy cửa phòng rồi dẫn Thôi Đào vào.
Thư phòng của Hàn Kỳ cũng xem như là một phòng kép, bên ngoài có một phòng khách nhỏ, có thể dùng để tiếp khách xã giao.
Đi qua một cánh cửa bằng gỗ đàn hương được khắc hoa văn mặt trăng là phòng trong, đó mới gọi là thư phòng đàng hoàng, bày biện giá sách các thứ.
Giờ ở gian ngoài không thắp đèn, chỉ có 2 ngọn đèn dầu được thắp trên bàn trong phòng trong.
Đọc sách viết chữ mà ánh sáng quá yếu tất nhiên sẽ không tốt, nhưng gian ngoài có thể mượn ánh sáng lờ mờ này mà nhìn thấy, chàng cũng tiết kiệm được đèn.
Có thể thấy chàng không phải loại người xa hoa lãng phí, nhưng nếu cần tiêu tiền thì chàng vẫn sẽ tiêu.
Lúc này nhờ ánh sáng mà Thôi Đào mới nhìn rõ được, Hàn Kỳ đang cầm trong tay một cây quạt.
Xương quạt làm bằng ngọc trắng, màu sắc hài hòa, vừa nhìn đã biết là đồ tốt.
Dù cây quạt đang khép lại nhưng vẫn có thể thấy một chút màu hồng, Thôi Đào liền đoán được họa tiết trên đó có thể là hoa đào.
“Đây là tặng cho em à?” Dù lúc nãy Hàn Kỳ đã nói là tặng cho nàng thứ gì đó, nhưng Thôi Đào vẫn giả vờ ngạc nhiên hỏi lại.
Hàn Kỳ đáp một tiếng rồi đưa cây quạt cho Thôi Đào.
Xương ngọc lạnh buốt, viền cán quạt góc cạnh, chẳng trách lúc nãy cây quạt chạm vào cổ nàng đã mang tới một cảm giác như thể một loại vũ khí sắc lạnh.
Cũng phải nắm chắc được góc độ mới khiến nàng hiểu lầm như thế được.
Hàn Kỳ này, có chút thú vị đấy…
Tất nhiên ngọc không phải là thứ tinh xảo nhất mà Thôi Đào từng thấy, nhưng nàng biết với thân phận và khả năng hiện tại của Hàn Kỳ, đây đã là ngọc tốt nhất có thể lấy được rồi.
Giá trị ra sao không quan trọng, quan trọng nhất là tấm lòng vô giá, hơn nữa trí thông minh mưu lược của chàng cũng có phần giống với mình.
Thôi Đào mở quạt ra, quả nhiên nhìn thấy bên trên vẽ vài nhành hoa đào màu hồng, không giống với đa số các bức tranh thủy mặc khác, trên mỗi bông hoa đều có màu hồng tươi tắn, trông như hoa thật đang nở trong quạt vậy, như gió thổi qua sẽ cho người ta cảm giác những cánh hoa này cũng đang rung rinh theo vậy.
Mặt quạt kiểu này thường sẽ đề thơ hoặc đề chữ bên cạnh.
Nhưng quạt này lại không có, chỉ có một chữ “Đào” rất đơn giản.
Chữ không giống với phong cách thường ngày của Hàn Kỳ, thiếu chút sắc sảo mà lại dịu dàng mượt mà hơn một chút, kết hợp với hoa đào càng trở nên mềm mại và đẹp tuyệt.
“Đẹp mắt quá.” Thôi Đào vui vẻ quan sát hết mặt quạt, không khỏi ca ngợi.
Dù không dùng từ ngữ hoa lệ nào để miêu tả, nhưng kiểu cảm khái xuất phát từ tấm lòng này lại khiến người nghe thấy chân thành và thẳng thắn hơn nhiều.
“Chỉ có “đẹp mắt” thôi ư?” Hàn Kỳ cố tình hỏi nàng.
“Không phải “chỉ có”, là tất cả đều đẹp cả.” Ánh mắt Thôi Đào lập tức chuyển từ mặt quạt sang mặt Hàn Kỳ, trêu chàng.
Nàng đang nói tranh trên mặt quạt đẹp, mà người cũng rất đẹp.
Hàn Kỳ không bao giờ thích người khác trực tiếp khen gương mặt của mình, có lẽ vì thuở thiếu thời nghe được quá nhiều người đồng trang lứa lấy dung mạo ra làm trò đùa, bảo chàng không cần gắng công đọc sách làm gì nên trong lòng nảy sinh mâu thuẫn.
Nhưng là Thôi Đào khen thì dù có thế nào chàng cũng đều thích hết.
Hàn Kỳ vui vẻ cong miệng lên, rót trà cho Thôi Đào rồi hỏi nàng đã ăn cơm chưa.
“Tất nhiên là chưa rồi, bụng đói đến lép xẹp đây này, vừa vào cung đã phải bái Thái hậu, hầu Quan gia, nhìn thi thể, tra cái này cái kia, chạy muốn gãy chân.
Em vừa xuất cung đã về thẳng đây, sợ chàng biết chuyện em tiến cung sẽ lo cho em.”
Lúc Thôi Đào kể lại có hơi khoa trương, tất nhiên là vì để Hàn Kỳ đau lòng nàng vất vả mà cho nàng thêm một ít đồ ăn ngon.
Hàn Kỳ bèn gọi Trương Xương tới nhưng không cho hắn vào cửa, chỉ cách cánh cửa sai hắn đi sắp xếp cơm nước.
Chuyện này cũng là theo ý của Thôi Đào.
Thôi Đào sợ làm bẩn thanh danh của chàng, Hàn Kỳ lại nghĩ tới một ngày Thôi Đào không thích mình nữa cũng không thể để vì chuyện hôm nay ở chung mà làm hỏng thanh danh của nàng được.
Dù chàng rất tin tưởng Trương Xương, nhưng miệng người khó nói trước khi nào mất kiểm soát lắm.
Chàng không mong sẽ có một tia rủi ro nào tồn tại, phải cố gắng vì tốt cho nàng.
Thôi Đào kể lại vắn tắt chuyện trong cung cho Hàn Kỳ nghe.
Vốn nàng cứ nghĩ khi kể tới những thủ đoạn ngầm độc ác trong chốn cung đình, với tuổi của Hàn Kỳ, hẳn chàng sẽ giật mình.
Ai ngờ Hàn Kỳ không hề có chút biến sắc nào, Thôi Đào thật sự hiếu kỳ không hiểu sao chàng lại bình tĩnh như thế được, sao mà chàng biết được chứ?
“Chẳng là gì so với Lã hậu cả.”
Hàn Kỳ thấy Thôi Đào uống hết trà nên lại rót cho nàng thêm một tách, động tác vẫn lịch sự nho nhã, bàn tay cầm quai ấm đẹp đến phạm pháp.
Xem ra chuyện “đọc nhiều sách” này thực sự không phải cái cớ, sách nhiều như biển, chỉ cần đọc sách đủ nhiều thì chẳng sợ thiếu kiến thức nữa rồi.
“Không nói trước đó, chỉ cần đọc hồ sơ vụ án mấy năm gần đây ở phủ Khai Phong cũng có thể thấy có rất nhiều người tàn nhẫn.
Dù Thái hậu có như em nói, chẳng qua cũng chỉ là thủ đoạn ngầm bình thường trong cung mà thôi.” Sau đó Hàn Kỳ lại thở dài, “Thái hậu Lưu là người có mưu lược, nếu bà ta thật sự muốn giết Huyện quân Ngu thì sẽ không để có lời ra tiếng vào như thế đâu.”
Theo quan điểm của Hàn Kỳ, Thái hậu Lưu lại còn đang dung túng cho Huyện quân Ngu, nếu không với cặp mắt sắc bén của Thái hậu Lưu, từ lúc Huyện quân Ngu được yêu thương thì đã bị âm thầm xử lý rồi.
Thái hậu Lưu có thể phò tá Hoàng đế nhỏ tuổi đăng cơ, giữ vững Triều đình hơn 10 năm lại còn giúp quốc gia hưng thịnh, tuyệt đối không phải là hạng nữ lưu bình thường.
Bà ta nhìn vào Triều đình, Hoàng đế và cả Đại Tống.
Nếu bà ta thật sự muốn so đo với một tiểu phi tần thì có rất nhiều, rất nhiều thủ đoạn để lặng lẽ giải quyết mà không khiến người khác bắt được.
Thôi Đào gật đầu đồng ý với lời của Hàn Kỳ.
Ngay cả nội thị của Thái hậu còn không đặt Huyện quân Ngu vào mắt, thậm chí trực tiếp tỏ ra khinh thường trước chuyện Huyện quân Ngu bỏ mình, không thèm che đậy chút nào.
Có thể thấy nếu thật sự Huyện quân Ngu này có chết trong tay Thái hậu, thì bên Thái hậu cũng sẽ không quá để ý.
Sở dĩ Thái hậu Lưu cố tình triệu nàng vào cung để tra rõ nguyên nhân chết của Huyện quân Ngu là vì Triệu Trinh, bà ta để ý tới quan hệ mẹ con giữa mình và Triệu Trinh hơn.
“Mai tiến cung thì có thể đến viện Thái Y một chuyến, có lẽ sẽ có dấu vết để lại.” Hàn Kỳ đề nghị.
“Em một mình trong cung, Lục lang yên tâm được à?” Thôi Đào nhìn Hàn Kỳ lom lom, dường như nàng là một bé con cực kỳ đáng thương.
“Em sẽ quen thôi mà.” Hàn Kỳ cười.
Thôi Đào cũng cười theo, không thể phủ nhận được, với năng lực của nàng thì vào cung cũng tự nhiên có thể thích nghi được.
“Nếu thật sự có chuyện thì em cứ khóc thật to lên, mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng thôi.” Hàn Kỳ nói.
“Sao lại nói như thế?” Thôi Đào nghi ngờ hỏi.
Hàn Kỳ chỉ cười chứ không nói, dường như đang cố tình bán cho Thôi Đào cái nút này.
Thôi Đào vẫn còn thắc mắc, chẳng lẽ bàn tay Hàn Kỳ có thể mò tới tận hậu cung hay sao? Mai nàng nhất định phải thử xem mới được.
Cơm nước nóng hổi đã được đưa tới.
Hàn Kỳ sai Trương Xương đặt hộp cơm ngoài cửa, chàng tự mình mang tới bày ra bàn cho Thôi Đào.
Món ăn có bột lọc viên, tai lợn sốt, còn có gà nướng ở lầu Bát Tiên mà nàng thích.
Sau đó còn có bánh hoa hồng chưng sữa, sườn dê chiên giòn, mì gân hươu và rượu lá trúc ướp lạnh với một ít Hoa mai đọng mật của trù nương Phương đưa tới.
Rượu tự nấu có màu hơi đục, nước rượu màu trắng, sau khi thêm Hoa mai đọng mật vào khuấy một chút, màu hoa mai đỏ sẽ nổi lên trên, thịt mơ trắng chìm bên dưới, có cảm giác như cocktail vậy.
Rượu lá trúc có mùi tươi mát của lá trúc, giờ lại thêm mùi mơ, ướp lạnh nữa nên vị ngọt tăng lên, uống vào sẽ cảm thấy mùi thơm thanh khiết lan tỏa khắp nơi, trong miệng đầy vị trong veo.
Mì gân hươu là gân hươu cũ từ lần trước họ ăn tiệc thịt hươu ở nhà Hàn Kỳ, sau khi được trù nương Phương ngâm qua 3 ngày thì được om chung với thịt kho tàu đến mềm, sau đó thêm nước lèo và cải xanh để nấu.
Gặm một miếng sườn dê chiên giòn, khóe miệng còn dính vết dầu, húp một ngụm nước lèo mì gân hươu, tai lợn sốt và bột lọc viên cũng phải ăn, sau đó lại xé một cái đùi gà nướng lớn rồi gặm, uống một ngụm rượu nữa, cảm giác như “tôi muốn theo gió quay về”, vừa nhẹ nhàng vừa khoan khoái.
Thôi Đào ăn đến no căng bụng thì lý trí mới trở lại, chợt nhớ ra Hàn Kỳ vẫn còn ở trong phòng.
Nàng phát hiện cạnh tay của mình chẳng biết từ khi nào đã có thêm một chiếc khăn, Thôi Đào dùng khăn lau miệng, sau đó nhẹ nhàng khẽ nhai nuốt hết đồ ăn trong miệng rồi đảo mắt tìm Hàn Kỳ đang ở đâu.
Sao cảm giác tồn tại của chàng ấy lại thấp như thế chứ?
“Ăn xong rồi à?”
Hàn Kỳ đột nhiên lên tiếng khiến Thôi Đào giật mình, quay đầu nhìn chàng.
“Không ai nói với chàng là đừng có nói chuyện phía sau người khác à?” Thôi Đào lập tức nấc lên một cái.
“Không có, nhưng giờ thì có rồi.” Hàn Kỳ nhìn lướt qua ít đồ ăn còn thừa lại trên bàn, hỏi nàng đã no chưa.
“Ăn sạch sành sanh rồi, no căng bụng!” Thôi Đào lại cầm đũa lên, nhét những phần còn lại nuốt vào bụng hết.
Hàn Kỳ ngồi chếch đối diện với Thôi Đào, nghe nàng ăn xong lại nấc vài tiếng bèn hỏi nàng bị gì vậy.
Không sợ nàng ăn không được, chỉ sợ nàng ăn quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe thôi.
“Hình như khi nãy bị chàng dọa, khí không thông được nên mới nấc cụt thôi.
Chàng cứ dọa em sợ một chút là được!” Thôi Đào ra hiệu cho Hàn Kỳ nhanh nhanh dọa mình đi.
Hàn Kỳ bất lực cười than: “Em ăn nhiều thế này, thật sự không sao chứ hả?”
“Lục lang cũng biết lượng cơm em ăn mà, hôm nay đói nên ăn hơi ác liệt hơn tí thôi.” Thôi Đào thuận miệng hỏi, “Sao hả, Lục lang chê em à?”
“Ừm.” Hàn Kỳ đồng ý.
Thôi Đào kinh ngạc nhìn Hàn Kỳ, nàng thực sự không ngờ Hàn Kỳ lại có ý kiến trong chuyện này.
Tất nhiên hình tượng ăn cơm vừa nãy của nàng, theo lễ nghi ràng buộc con gái thời cổ đại mà nói đúng là có hơi bất lịch sự.
Nhưng trước kia cũng đâu có lịch sự gì cho cam, giờ chỉ hơi quá hơn tí thôi mà.
Vì khi nàng đang cực đói bụng, khí chất của ma đói rất dễ tuồn ra ngoài.
Thôi Đào uống một ngụm trà, chùi miệng rồi liền đứng dậy tạm biệt Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ nhìn quạt ngọc còn để trên bàn bèn nhắc Thôi Đào cầm theo.
Thôi Đào khó hiểu nhìn Hàn Kỳ: “Còn cầm gì nữa? Con người em thích nhất là ăn, nếu Lục lang đã chê em rồi thì chúng ta đâu cần phải ở bên nhau nữa?”
Hàn Kỳ nhìn chằm chằm Thôi Đào.
“Nhìn em làm gì?” Thôi Đào hơi khó chịu nhìn Hàn Kỳ, bĩu môi lên, chống nạnh.
“Hết nấc rồi.” Hàn Kỳ nói.
Thôi Đào: “…”
Ồ, hết nấc thật rồi kìa, nàng quên mất chuyện này.
Trong nhận thức của Thôi Đào, bình thường nàng bị nấc đều bảo người khác dọa mình, sau đó sẽ vỗ lên lưng nàng một chút hoặc thừa lúc nàng không để ý mà quát to một tiếng với nàng.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy có một người như Hàn Kỳ, khiến nàng “sốc” bằng cách nhẹ nhàng như thế đấy.
Nàng còn nghĩ Hàn Kỳ đang cố chỉnh đốn mình chuyện dáng vẻ lúc ăn uống nên mới muốn dọa nàng một chút.
“Thật sự nghĩ là ta chê em à?” Hàn Kỳ cầm quạt ngọc lên đưa về phía Thôi Đào, “Ta đã nhìn thấy dáng vẻ chán đời nhất của em rồi, đây có là gì đâu chứ.”
Những lời này khiến Thôi Đào đột nhiên nhớ tới lúc mình vừa sống lại, ngồi trong đại lao thối hoắc, người thì gầy đét như que củi, tóc tai bù xù, hơn nửa tháng cũng không được tắm…
Hàn Kỳ nói không sai, chàng đã từng nhìn thấy hình ảnh lúc nàng chán đời nhất rồi.
Nhưng mà, hình như cũng không giống vậy lắm.
“Lúc đó chàng đã có ý gì với em đâu, chẳng phải sau này sạch sẽ rồi mới được để ý đấy sao.” Thôi Đào lầm bầm.
“Đúng là lúc đó không có, nhưng giờ có rồi, thế nên khi nghĩ về em khi đó cũng có nốt.”
Hàn Kỳ giơ tay hồi lâu vẫn thấy Thôi Đào không chịu nhận quạt liền kéo tay nàng, nhét thẳng quạt ngọc vào trong tay Thôi Đào.
Không ngờ lúc ngoái lại nhìn Thôi Đào, nàng đang giàn giụa nước mắt nhìn mình.
“Lục lang tốt với em quá.”
Thôi Đào thấy Hàn Kỳ định rút tay về liền vội nắm lấy ngón tay của chàng.
Hôm nay nàng đã bị người đàn ông đáng ghét này đụng vào “điểm yếu” trong trái tim 2 lần rồi.
Được rồi, nhìn chàng đủ thông minh như vậy, giờ nên cho chàng một sự công nhận chính thức: Nắm tay nhau.
Hàn Kỳ run lên, lập tức đưa tay lại.
Ngón tay Thôi Đào nho nhỏ mà mềm mại, lúc chạm vào cảm thấy mịn màng, trong nháy mắt đã khiến chàng gần như đổ gục.
Dù chàng có bày mưu tính kế thế nào cũng không có lực sát thương bằng một cái nắm tay đơn giản này của nàng.
Thôi Đào còn cố ý cào vào lòng bàn tay Hàn Kỳ một chút, như một chiếc lông gãi ngứa khiến Hàn Kỳ phải cau mày lại.
Hàn Kỳ khựng lại trong chốc lát mới nhàn nhạt với với Thôi Đào: “Ta đưa em về.”
“Không tốt đâu, lỡ như bị người khác nhìn thấy thì không tốt chút nào.”
Hàn Kỳ bèn lấy cây kéo tới, cắt phăng rèm lụa trong phòng ra 2 miếng rồi đưa cho Thôi Đào một miếng.
Thôi Đào bèn lấy che mặt.
Sau đó Hàn Kỳ cũng che mặt lại.
Cả hai dùng rèm lụa xanh đen che mặt lại, chỉ để lộ ra đôi mắt nhìn người kia, lúc nhìn nhau không khỏi bật cười.
Thôi Đào chuyển quạt ngọc trong tay trái sang tay phải, vì tay trái đang nắm tay Hàn Kỳ nên động tác này đã khiến tay nàng tách khỏi tay chàng.
Lúc cả hai ra khỏi nhà, Thôi Đào cẩn thận quan sát kỹ xung quanh một chút, sau khi xác nhận trên đường không có ai mới sải bước đuổi theo Hàn Kỳ, tay trái thuận thế vươn lên bên cạnh tay phải của chàng.
Hai bàn tay lập tức đan xen 10 ngón lại, vai kề vai cùng đi về phủ Khai Phong.
Sau khi đến cửa phủ Khai Phong, Hàn Kỳ dặn Thôi Đào về nghỉ ngơi cho tốt, đồng thời còn cố tình nói không được phép uống rượu nữa.
Thôi Đào hơi ngạc nhiên: “Sao Lục lang lại biết em còn muốn uống rượu vậy?”
“Vừa nãy lúc dùng cơm chỉ có một mình nên em chưa thỏa.” Hàn Kỳ nói.
Thôi Đào không ngờ đến cả chuyện này mà Hàn Kỳ cũng nhận ra, như thế nói rõ trừ việc thông minh cẩn thận ra, trong lúc ăn cơm mà chàng vẫn luôn nhìn lén mình hay sao?
“Không phải là gò bó em, nhưng ngày mai em lại tiến cung, để đầu óc tỉnh táo một chút sẽ tốt hơn.” Hàn Kỳ giải thích tiếp.
“Ừm.” Thôi Đào ngọt ngào cười đáp lại.
Hàn Kỳ muốn buông bàn tay đang nắm tay Thôi Đào ra, nhưng Thôi Đào lại không chịu thả, cứ nắm chặt lấy ngón tay của chàng.
Trong lòng Hàn Kỳ hơi rung động, đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm Thôi Đào, dường như có lời muốn nói nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được.
Thôi Đào có thể đoán được đại khái chàng muốn nói gì, đề tài hôn nhân này thực sự là nên chờ thêm đã.
“Lục lang ngủ ngon, đợi mai em từ cung về sẽ dẫn Vương tứ nương và Bình Nhi đến phủ Lục lang để gói bánh ú nhé.
Em sẽ gói cho Lục lang cái to nhất, ăn mấy bữa cũng chẳng sợ hết.”
Ngày mốt là tết Đoan Ngọ, người nhà Hàn Kỳ không ở trong kinh, Thôi Đào, Vương tứ nương và Bình Nhi cũng không, vì thế có thể cùng nhau ăn lễ.
Hàn Kỳ không khỏi bật cười, dáng vẻ ngây thơ trong sáng của nàng thật khiến người ta động lòng, khó mà dứt ra được.
“Được, ta chờ em nhé.” Hàn Kỳ khẽ vuốt mặt Thôi Đào, vẫn kiềm chế như lần trước, chỉ nhẹ nhàng chạm vào một chút, thực ra cũng chỉ đụng tới rèm lụa trên mặt Thôi Đào mà thôi, “Đi đi.”
Sau khi Thôi Đào chạy tới cửa phủ Khai Phong thì quay đầu lại nhìn Hàn Kỳ vẫn đứng đó, bảo chàng đi trước đi.
Hàn Kỳ thì nói Thôi Đào về phủ trước.
“Lục lang đã đưa em tới đây rồi, cũng nên để em đưa mắt nhìn Lục lang về chớ.” Thôi Đào kiên quyết nói.
Hàn Kỳ khẽ cười rồi quay người cất bước về, lúc đầu nhịp chân hơi chậm, sau đó thì lập tức tăng tốc.
Vì vẫn chưa nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng nên Hàn Kỳ cũng không quay đầu lại nhìn.
Nếu quay đầu lại, e là khó mà về nhà được, dù cho có nhìn nhau với Thôi Đào cả đêm chàng cũng nguyện ý.
Thôi Đào không biết chỉ trong quãng đường ngắn ngủi như thế mà Hàn Kỳ lại nghĩ nhiều đến vậy.
Lúc nhìn thấy bóng dáng của Hàn Kỳ biến mất, nàng liền đóng cửa lại, cầm quạt ngọc trong tay vui vẻ chạy về hoang viện.
Trời đã hơi khuya, Vương tứ nương và Bình Nhi