“Quan gia cớ gì —”
Thôi Đào chưa kịp nói xong đã thấy Thành Tắc ra lệnh cho người hầu của mình đuổi nàng đi.
“Huyện quân Ngu đúng là đã tự sát —”
Vì Triệu Trinh không hề phản ứng gì nên Thôi Đào chưa kịp nói hết câu đã bị người của Thành Tắc bước tới trước mặt, lập tức sẽ tống cổ nàng ra khỏi điện Thùy Củng ngay.
Thôi Đào lập tức nhớ tới lời Hàn Kỳ đã dặn mình, nàng oa một tiếng khóc thật to.
Chẳng phải bảo phải lớn tiếng sao? Muốn lớn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, âm thanh bay thẳng lên bầu trời, như muốn đánh sập mái nhà ở điện Thùy Củng.
Thành Tắc và 2 tên nội thị còn lại đều bị dọa đến dừng bước.
Triệu Trinh vốn đang trong cơn thịnh nộ cũng vì tiếng khóc của Thôi Đào mà làm cho sửng sốt.
Trong khoảnh khắc sửng sốt này, cơn tức giận tích tụ ban đầu đã được trút bỏ và tiêu tan đi một nửa.
Ngay tại lúc này, nội thị bên ngoài lần lượt đi vào truyền báo, Ngự sử Tống, Ngự sử Hạ và Ngự sử Tiêu xin yết kiến.
Triệu Trinh không muốn gặp nhưng 3 vị Ngự sử ở ngoài điện lại hô to.
“Điện Thùy Củng của Quan gia sao lại truyền ra tiếng khóc của phụ nữ thế kia?”
“Sao Quan gia lại không dám truyền chúng thần vào gặp mặt lúc này?”
“Quan gia không thể hoang dâm giữa ban ngày ban mặt được đâu!”
“Làm vua mà hoang dâm vô độ, biết rõ là không được làm mà vẫn cứ đâm đầu vào, mê muội đến cực điểm rồi!”
…
“Xin Quan gia kiềm chế lại!” Cả ba cùng kêu to.
Thôi Đào lập tức khóc rống lên đợt hai.
“Ngươi mau im miệng lại.” Triệu Trinh hạ giọng cảnh cáo Thôi Đào.
Ngự sử ngoài điện vẫn đang đồng thanh hô hào.
Triệu Trinh tức mà không làm gì được, bèn gọi 3 người họ tự vào mà xem, xem hắn chỉ mới phun lửa với một dân nữ mà họ lại nói thành hắn đang giở trò gian dâm giữa ban ngày ban mặt trong điện Thùy Củng rồi.
3 vị Ngự sử lần lượt đi vào, thấy Thôi Đào đang quỳ dưới đất run lẩy bẩy, nước mắt đầm đìa liền khó hiểu hành lễ với Triệu Trinh rồi hỏi duyên cớ ra sao.
Sau khi 3 người biết được thân phận và mục đích Thôi Đào tiến cung lại càng không tha cho Triệu Trinh.
“Nếu cô ấy đã đến tra nguyên nhân tử vong của Huyện quân Ngu thì cớ gì Quan gia lại không nghe kết quả điều tra, lại còn quát lớn đuổi khỏi cung nữa?” Ngự sử Tống khó hiểu hỏi.
Thôi Đào đáng thương khịt mũi một cái, rơi lệ nói với Ngự sử Tống: “Thực ra thiếp đã điều tra rõ nguyên nhân rồi, nhưng Quan gia không hỏi cũng không nghe, chỉ một mực mắng thiếp cút đi thôi.”
Bọn 3 người Ngự sử Tống lại càng khó hiểu, nhao nhao chất vấn Triệu Trinh vì duyên cớ nào mà nổi giận, sao thân làm quân vương mà lại không biết bình tĩnh xem xét, nghe hết mọi chuyện rồi hãy phán đoán chứ.
3 cái miệng của Ngự sử có thể địch lại với 70 cái miệng, 80 cái lưỡi của người bình thường, điện Thùy Củng lập tức ầm ĩ như một cái chợ bán cá.
Triệu Trinh vẫn còn tức giận, nhưng hắn biết nếu bản thân mình không có lý do để biện bạch với các Ngự sử thì việc này sẽ không thể chấm dứt được.
Cuối cùng e là sẽ ầm ĩ đến mức cả Triều đình đều biết, chúng thần nhất định sẽ lên án hắn.
Đến lúc đó Thái hậu sẽ càng tạo áp lực cho hắn, dùng nó để làm lý do cưỡng ép quyền lực.
“Ả này to gan lớn mật, khi quân phạm thượng, ta niệm tình ả là người tài đã lập không ít công lao cho phủ Khai Phong nên mới khiển trách đuổi ra khỏi cung thôi.
Ai ngờ ả không biết ơn mà còn khóc lớn trong điện, lại còn dám vô lễ mạo phạm quân vương nữa.”
Triệu Trinh nói tới đây liền cười lạnh, cảm khái Thôi Đào không hổ là người Thái hậu tìm tới, đúng là thủ đoạn thật, thế mà biết dùng tiếng khóc để thu hút đại thần trong điện Thùy Củng cơ.
Ý tứ của Triệu Trinh đã quá rõ, Thôi Đào là người của Thái hậu nên mới dám ngỗ nghịch phạm thượng với hắn như thế.
3 vị Ngự sử đều nhìn về phía Thôi Đào, cũng thấy nàng khóc rống lên ở chính điện của vua đúng là không ra thể thống gì.
“Quan gia cứ thiên thính thiên tin* như thế, thiếp chịu oan uổng, nếu không khóc lóc kể lể thì có thể dùng gì để tự chứng minh bản thân trong sạch đâu ạ?” Thôi Đào nói dứt lời lại nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cuối cùng giờ cũng có thể nói tròn một câu rồi.”
(*) Hàm chỉ không hiểu rõ chân tướng sự việc, chỉ nghe một bên mà đã tin là thật.
3 vị Ngự sử nghe xong liền biết có chuyện bên trong, hơn nữa còn liên quan tới hành vi không hợp lẽ “thiên thính thiên tin” của bậc đế vương, tất nhiên sẽ muốn hỏi cho rõ ràng! Trách nhiệm của họ là giám sát đức hạnh của quân vương cơ mà.
Thêm một chuyện nữa là vài ngày trước họ đã lý luận với Hoàng đế về chuyện của Thôi thị và cha nàng Thôi Mậu.
Lúc đó Quan gia nghiêng về phía phủ Khai Phong, cuối cùng đã khiến họ thất bại.
Thế mà giờ Quan gia lại cùng “đấu nhau” với Thôi thị, nếu họ không can dự vào thì e sẽ xấu hổ vì những lời khiển trách lúc trước mất.
Triệu Trinh nghe Thôi Đào dám chỉ trích mình thiên thính thiên tin thì tức đến mức mở to mắt trừng nàng, cảm thấy nàng không biết tốt xấu gì cả.
Hắn mới tự nhớ ra, trước đó mình dùng thân phận “Hoàng lục lang” đứng trước mặt Thôi Đào, nhưng hôm qua lúc nàng nhìn thấy hắn chẳng hề có chút kinh ngạc nào cả.
Có thể thấy nàng sớm đã biết thân phận của hắn nhưng giả vờ như không biết, đây cũng là tội khi quân đấy! Sao có thể oan uổng nàng ta được chứ!
“Xin hỏi Quan gia tại sao không hỏi rõ kết quả điều tra mà đã đuổi cô ấy ra khỏi hoàng cung rồi? Cô ấy là do Thái hậu tìm đến, cộng thêm là đang điều tra nguyên nhân Huyện quân Ngu bỏ mình, dù bắt cô ấy cút khỏi hoàng cung thì cũng phải có Thái hậu đồng ý trước đã.” Ngự sử Tiêu nói.
Triệu Trinh nghe Ngự sử Tiêu mang Thái hậu ra ép mình, lập tức nổi giận: “Vua của Đại Tống là trẫm hay là bà ấy vậy hả? Đến việc đuổi một dân nữ không có phẩm cấp mà trẫm cũng không được làm à? E rằng trẫm chẳng phải Hoàng đế gì cả, là đồ vô dụng thì có! Là vì trẫm hèn nhát, bất tài nên Huyện quân Ngu mới có kết cục như thế…”
Nói đến đây, vành mắt của Triệu Trinh đã đỏ hoe, dù giờ hắn vẫn ngồi nghiêm chỉnh trên Long ỷ, nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được vị Hoàng đế này đã tức đến điên rồi, điên đến mức có thể nhảy lên tới trời đấy.
3 vị Ngự sử im lặng, tạm thời không nói gì nữa.
Quân vương nổi giận, tất nhiên phải né mũi nhọn đi, đợi hắn hết giận rồi dạy dỗ sau.
Không nên nói lúc đang nổi nóng, như thế chẳng phải là tìm đường chết sao.
Họ chỉ là những Ngự sử độc miệng thôi, đâu phải Ngự sử tìm chết, chuyện này phải phân biệt cho rạch ròi thì mới kéo dài mạng sống trên con đường làm quan được.
Lúc này, trong điện vang lên một giọng nữ hơi khàn, giọng điệu chầm chậm.
So với lời chất vấn dõng dạc của các Ngự sử và tiếng giận dữ của Triệu Trinh ban nãy, âm thanh này êm tai hơn rất nhiều.
“Không biết là ai đã nói Quan gia hèn nhát, nhu nhược, bất lực vậy? Thiếp không thấy thế, chỉ thấy Quan gia có trái tim nhân nghĩa, tính tình hào sảng, đứng trên hàng vạn người nhưng vẫn không tự kiêu, luôn tự tiết chế, lại chịu nghe những lời can gián thẳng thắn mà suy xét lại mình.
Từ trước đến nay, nhận lời phê bình không phải là chuyện mà kẻ yếu có thể làm được, chỉ có người hùng mới làm được.
Thử hỏi có ai mà muốn nghe người khác nói mình không tốt đâu? Những người mà thiếp gặp thường ngày đều không thích nghe người khác nói tới tật xấu của mình.
Có khi nói ra vài lời sẽ bắt đầu tức giận, thậm chí còn ghi hận trong lòng với người kia, từ nay và cả đời sau không qua lại nữa.
Quan gia thân là đế vương mà lại làm được chuyện người bình thường không làm được, chẳng phải là người hùng đấy sao?
Chẳng ai hoàn hảo cả, nhưng chịu khiêm tốn nghe người khác khuyên can thì tất sẽ trở nên hoàn hảo hơn.
Làm Hoàng đế không khó, nhưng làm Hoàng đế vì thiên hạ lại rất khó, thiếp thấy Quan gia là kiểu người thứ 2.
Tạo điều kiện để mọi người phát biểu ý kiến, trị vì thiên hạ, là một vị vua toàn đức.”
Thôi Đào nói hết lời xong, trong đại điện đều rơi vào khoảng lặng, thậm chí cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng.
3 vị Ngự sử không khỏi kinh ngạc trong lòng: Trời ạ! Ở đâu ra một cô gái nhỏ biết nịnh hót ghê hồn tới vậy chứ!? Mấu chốt là không hề chọn sai lời, câu nào câu nấy đều đúng trọng điểm cả! Dù không có ngôn từ hoa lệ nhưng nghe vào rất chân thành, dễ nghe hơn nhiều!
Vẻ mặt Triệu Trinh hơi rung động, thậm chí có thể nói hắn còn hơi áy náy trong lòng, vừa nãy rõ ràng hắn khó chịu mắng Thôi Đào cút đi, vậy mà giờ nàng lại đang ca ngợi hắn.
Hơn nữa trước đó nàng còn tố cáo với Ngự sử, nói hắn khăng khăng không nghe…
Nếu bảo nàng lớn mật thì đúng là lớn mật thật, dám ngỗ nghịch lừa gạt hắn.
Nhưng những lời ca ngợi này thật sự rất khó mà được nghe thấy, khiến hắn cảm thấy rất vui vẻ.
Triệu Trinh mấp máy môi, cuối cùng dùng thái độ bình thường để đối xử với Thôi Đào, cho nàng cơ hội nói rồi hỏi nàng vì sao bảo hắn khi nãy thiên thính thiên tin.
“Thiếp tự hỏi lòng mình, không hề thẹn với Quan gia.
Quan gia đột nhiên nổi giận với thiếp như thế, nghĩ kỹ lại thì chỉ có thể có vài người vu khống mà thôi.”
Thôi Đào đã nghĩ rồi, người này tuyệt đối không thể nào là Thái hậu và người bên cạnh Thái hậu được, như thế chuyện sẽ không xảy ra tình trạng này.
Triệu Trinh đề phòng Thái hậu, dù người đó có nói hợp lý tới đâu thì hắn cũng sẽ tuyệt đối không tin hoàn toàn như thế.
Nhưng nếu là ngay lúc này, người nói 5 phần mà Triệu Trinh có thể nghe tới 10 phần, cũng chỉ có người bên cạnh Huyện quân Ngu mà thôi.
Triệu Trinh đang đau buồn vì cái chết của Huyện quân Ngu, chỉ cần nói đúng lúc thì không khó.
Con người dù cho có tốt tính tới đâu cũng có lúc bốc đồng, huống gì hắn còn tận mắt chứng kiến người mình thương chết thảm, chính tai nghe nói người mình thương trước khi chết đã bị vũ nhục.
Lúc này Triệu Trinh mới bắt đầu nghĩ lại xem có phải mình thiên thính thiên tin không, hắn đúng là nên cho Thôi Đào một cơ hội để giải thích rồi mới phán đoán được.
“Vậy ngươi có đoán được ai là người vu khống mình không?” Triệu Trinh cố tình hỏi.
“Không đoán chính xác được,” Thôi Đào khiêm tốn một câu trước, “Nhưng tôi nghĩ là một người trong bọn Huyền Nhạc, Huyền Ca, Huyền Vũ, Huyền Họa, hoặc là toàn bộ.”
Lúc đầu Triệu Trinh nghe Thôi Đào nói không đoán được thì không thấy gì lạ, kết quả trong nháy mắt đã nghe nàng chỉ ra chính xác như thế.
Triệu Trinh hơi giật mình, trong lòng dấy lên nghi ngờ với những kẻ đã góp lời với mình lúc trước.
“Cớ sao ngươi lại cho là bọn ả?”
“Từ đầu họ đã nói láo rồi.”
Thôi Đào trình bằng chứng được cung cấp mà Tề Điện Đầu giúp ghi lại lên cho Triệu Trinh.
Triệu Trinh bắt đầu đọc.
“Lần đầu thiếp hỏi họ về tình trạng lúc phát hiện thi thể của Huyện quân Ngu, Huyền Nhạc nói “Người thì nằm dưới bàn, bất động.
Trên mặt đất vung vãi nước và lá trà, hơn nữa còn có bát vỡ”.”
Triệu Trinh nhướng mày, những lời này trùng khớp với mô tả của Thôi Đào trên ghi chép bằng chứng, không sai chữ nào.
Hắn cũng còn nhớ, lúc đó Huyền Nhạc quả thực đã nói thế không sai.
“Thiếp đã xác nhận lại với 3 người còn lại, cả ba đều đồng ý với Huyền Nhạc.”
“Những lời này có vấn đề gì chứ?” Triệu Trinh khó hiểu hỏi, nhắc tới trà, hắn không khỏi nhớ tới “hình phạt” mà Thái hậu dành cho Huyện quân Ngu, trên mặt lại hiện lên sự tức giận lần nữa.
“Sau khi Thái hậu trừng phạt Huyện quân Ngu xong liền bắt họ không được hầu hạ.
Họ ở ngoài đợi 3 canh giờ mới vào, vừa vào nhà đã trông thấy thi thể của Huyện quân Ngu.
Hôm qua thời tiết nóng hơn hôm nay rất nhiều.
Thực ra mùa này không nóng, nhưng nước vương trên đất cũng chỉ được một chốc mà thôi.
Nếu Thái hậu hạ độc lúc đó, Huyện quân Ngu phát độc chết gần 3 canh giờ rồi thì sao trên đất vẫn còn nước được chứ?”
Thôi Đào dứt lời liền mời Triệu Trinh có thể vẩy nước trong điện thử ngay bây giờ.
Tất nhiên Triệu Trinh hiểu được chuyện này nên không muốn thử, nhưng đám Ngự sử Tống lại rất hào hứng, sai Thành Tắc vẩy nước ra.
Triệu Trinh bèn để họ thử, cũng để nhìn xem nước sẽ khô lại trong bao lâu, có khác biệt gì so với bằng chứng hay không.
“Theo lời của La công công, khi ấy ông ta chỉ ra lệnh cho đám người Tề Điện Đầu quét dọn mặt đất, bày lại điểm tâm trên bàn, trừ chuyện này ra thì không làm gì nữa, cũng chưa từng chạm vào thi thể.”
Thôi Đào không cần phải giải thích lý do tại sao La Sùng Huân phải làm hỏng hiện trường, chắc chắn Triệu Trinh cũng biết rồi.
La Sùng Huân sai người thu dọn dấu vết bát trà lớn ở hiện trường và nhốt người bên cạnh Huyện quân Ngu lại cũng là vì không muốn Hoàng đế phát hiện ra chuyện Thái hậu dùng bát trà lớn để tra tấn Huyện quân Ngu.
Nhưng hành động này chẳng khác gì giấu đầu lòi đuôi, vô ích, bởi vậy Thái hậu mới mời nàng đến đây.
La Sùng Huân vẫn chưa bị phạt vì chuyện này, dù sao ông ta cũng vì tốt cho Thái hậu nên Thái hậu tạm thời có thể nhịn xuống.
Nhưng hôm qua sau khi Thôi Đào nói ông ta phách lối, ông ta lại cố tình chạy tới Thái hậu tố cáo, vì thế Thái hậu đang tức giận nên đã tính sổ với ông ta cả nợ cũ lẫn nợ mới.
Triệu Trinh ra hiệu cho Thôi Đào nói tiếp.
Thôi Đào nói: “Thiếp đến sau khi Huyện quân Ngu bỏ mình 4 canh giờ, La công công cũng không báo trước tình hình, khi mới vào phòng đã nhìn thấy một người phụ nữ tóc tai bù xù đưa lưng về phía mình đang nằm dưới bàn.
Trước khi điều tra thêm bước nữa, phản ứng đầu tiên của thiếp khi ấy chính là “Không biết người này đã chết hay đang ngất đi nữa”.”
Triệu Trinh khẽ gật đầu, đồng ý với lời giải thích của Thôi Đào, phản ứng đầu tiên của nàng khi thấy thi thể không hề có vấn đề gì.
“Lúc đi vòng tới chính diện thi thể, vì thiếp có thể nhìn ra vết hoen tử thi trên mu bàn tay Huyện quân Ngu nên mới có thể chắc chắn rằng người phụ nữ nằm dưới bàn này đã bỏ mình.
Nhưng bọn Huyền Nhạc chưa từng làm ngỗ tác bao giờ, thậm chí còn chưa từng thấy thi thể, sao lại có thể biết vết hoen tử thi chứ?
Cho dù bọn Huyền Nhạc nhận ra quần áo của Huyện quân Ngu thì trong tình huống không chắc cô ấy đang ngất hay đã chết, chẳng phải họ nên vén tóc của Huyện quân Ngu ra để xác nhận lại tình hình sao? Nhưng 1 canh giờ sau đó, lúc thiếp nhìn thấy thì Huyện quân Ngu vẫn trong tình trạng tóc tai che hết mặt mũi.”
Triệu Trinh hơi trợn mắt, lúc này đã hoàn toàn nhận ra có gì đó không đúng.
“Thôi nương tử nói thế là —” Ngự sử Tiêu muốn xác nhận lại với Thôi Đào.
“4 người bọn họ đã sớm biết Huyện quân Ngu bỏ mình, chuyện 3 canh giờ chẳng qua chỉ là trò nói dối, giả vờ như lần đầu phát hiện thi thể.” Thôi Đào giải thích.
“Khô rồi, chưa tới 1 khắc mà nước đã khô rồi!” Ngự sử Tống chỉ vào vũng nước trên đất nói.
Triệu Trinh lại kinh ngạc thêm lần nữa, không ngờ hắn lại bị 4 ả cung nữ lừa rồi! Hắn lập tức nổi giận, sai người lập tức áp bọn Huyền Nhạc lên.
Ngự sử Hạ kêu lên: “Cả 4 người bọn ả đều đang nói láo! Rốt cuộc là tại sao cơ chứ?”
Thôi Đào: “Vì Huyện quân Ngu đã tự vẫn, mà 4 người bọn họ lại trung thành với chủ.”
“Tự vẫn ư?” Triệu Trinh chợt nhớ ra, từ lúc đầu nàng đã nói là Huyện quân Ngu tự sát nhưng hắn vẫn không tin, “Sao ngươi lại nhận định cô ấy tự vẫn chứ không phải là bị độc chết —”
“Quan gia đã tận mắt nhìn thấy rồi, trong móng tay của Huyện quân Ngu có bột thạch tín.
Theo tình trạng vết bầm trên người Huyện quân Ngu, có thể đoán lúc Huyện quân Ngu bị Thái hậu xử phạt, đầu tiên là bị đè sau gáy, trói chặt 2 tay, sau đó quỳ trên mặt đất rồi đổ trà lên.
Bởi vậy, nếu Thái hậu thật sự đã hạ độc Huyện quân Ngu thì khả năng trong móng tay Huyện quân Ngu dính bột độc là rất thấp.”
Triệu Trinh và 3 vị Ngự sử nghe Thôi Đào phân tích như thế cũng phải cẩn thận suy nghĩ lại.
Đúng vậy, nếu là Thái hậu hạ độc Huyện quân Ngu thì hoặc là đổ thẳng độc vào trong nước trà.
Hoặc là đổ thuốc độc vào miệng Huyện quân Ngu, sau đó rót nước trà vào để nuốt xuống, đúng lúc nước trà cũng nóng nên bột lại càng dễ tan hơn.
Vì thế dù là cách hạ độc nào đi nữa, trên móng tay của Huyện quân Ngu cũng không thể nào có bột thạch tín được.
“Nhưng tại sao cô ấy lại muốn tự vẫn chứ? Vì Thái hậu hành hạ mình nên tức giận trong lòng ư?” Triệu Trinh cơ bản đã tin vào suy luận tự vẫn của Thôi Đào, nhưng hắn vẫn không hiểu sao Huyện quân Ngu lại muốn làm thế, tại sao phải liều mình như thế.
“Đúng là người bình thường sẽ không vì hờn dỗi những chuyện này mà tự vẫn, dù sao chết không tử tế cũng không bằng sống mà.
Nhưng Huyện quân Ngu thì không như thế, vốn cô ấy là người có tự trọng, tài hoa hơn người, lòng dạ kiêu kỳ.
Chuyện này có thể nhìn ra trong mấy bức tranh mà cô ấy vẽ.”
Huyện quân Ngu vẽ thông, hạc, sen, tất cả đều thể hiện những ý cảnh đó.
Lúc Thôi Đào nói đến đây, Triệu Trinh không khỏi cụp mắt xuống đồng ý.
Ngày thường ở chung với thị, vì hắn là quân vương nên thị sẽ đối đãi với hắn nhiệt tình hơn một chút, bởi vậy cảm giác của Triệu Trinh trong việc này không quá nhiều.
Nhưng trước khi Thôi Đào rời khỏi hoàng cung hôm qua đã nhờ hắn sai người thăm dò tính tình thật của Huyện quân Ngu khi còn sống là thế nào.
Với lại nghe giọng điệu của Thôi Đào như thế, dường như đang muốn nói hắn phải nhìn rõ khuyết điểm trong tính tình của Huyện quân Ngu vậy.
Lúc đó Triệu Trinh rất ngạc nhiên vì Thôi Đào muốn hắn điều tra những chuyện này, lúc ấy hắn nghĩ thị bị kẻ khác hại chết.
Người chết cũng đã chết rồi, đi tìm lại những sai lầm nhỏ nhặt thời còn sống để làm cái gì chứ?
Triệu Trinh vốn không hiểu, nhưng vì lúc ấy hắn tin tưởng khả năng tra án của Thôi Đào nên bèn đồng ý, sai người làm theo.
“Xin cho thiếp cả gan suy đoán một chút, Quan gia không chỉ nghe có 4 cung nữ Huyền Nhạc khóc lóc kể lể hoặc kiện cáo mà mới nổi trận lôi đình như thế.” Thôi Đào nhìn Triệu Trinh, “Phải chăng Quan gia còn thấy được di vật của Huyện quân Ngu, giả dụ như thư từ?”
Triệu Trinh lại càng kinh ngạc, không ngờ đến cả việc này Thôi Đào cũng đoán ra được.
Đám Ngự sử Tống thấy phản ứng của Triệu Trinh cũng không khỏi thất kinh trong lòng, sao Thôi thị này có thể “đoán” đúng được mấy lần như thế chứ! Một lần thì còn là đoán, nhiều lần vẫn là đoán đấy ư? Tất nhiên không phải rồi, nàng ta là Đại La thần tiên rồi!
Chẳng trách Bao Chửng và Hàn Kỳ ra sức giữ Thôi thị này ở lại phủ Khai Phong, trước đây nghe nói nàng rất giỏi phá án thì cũng chỉ nghĩ là những tin đồn đó hơi khoa trương, tất nhiên Thôi thị thật sự có chút năng lực, nhưng họ lại không ngờ Thôi thị lợi hại đến vậy.
Chỉ có tận mắt chứng kiến mới biết rõ được.
Bái phục, bái phục! Sau này nếu ai dám xúi giục họ chọc vào sai lầm của vị Thôi nương tử này, họ sẽ chọc kẻ đó! Nữ anh hùng như thế, dù có vì mệnh nước mà làm trái mệnh cha thì có sao? Ủng hộ nàng!
Cuối cùng Triệu Trinh cũng đã bình tĩnh trở lại, gật đầu đáp lại Thôi Đào.
“Huyền Vũ khai rằng lúc ả sắp xếp lại di vật của Huyện quân Ngu, có một bức thư đặt dưới đáy hòm, những thứ trong hòm đều là những thứ mà ta ban cho cô ấy.
Ả còn nói, thực ra ngươi tra án là tuân theo lệnh của Thái hậu.
Trong lúc vô tình ả đã nhìn thấy La công công dặn dò ngươi phải rũ sạch quan hệ giữa Thái hậu với cái chết của Huyện quân Ngu.
La công công còn muốn ngươi hát bài khổ nhục kế, định giả vờ bất hòa với ngươi, ông ta sẽ chịu trách phạt của Thái hậu, như thế có thể đẩy ngươi sang phía của ta, để ta tin tưởng vào kết quả điều tra của ngươi.”
Nếu trong tình huống bình thường mà nói, Triệu Trinh có lẽ sẽ xem xét lại những lời này có đúng hay không, dù là đang tức giận cũng sẽ cho Thôi Đào một lời giải thích.
Nhưng sau khi hắn đọc bức thư Huyện quân Ngu để lại, nghe thấy Huyền Vũ nói như thế liền phẫn nộ đến mức không thể nào kìm lại được.
Thôi Đào đã hiểu, theo văn phong của Huyện quân Ngu thì hẳn lời lẽ trên thư đều khóc ra máu, rất thuyết phục, chuyện này có thể nhìn ra từ việc thị thuyết phục được Thái y Khúc.
Đừng nói gì đến Triệu Trinh có tình cảm nam nữ sâu đậm với Huyện quân