Thôi Đào lập tức kể cho Thái hậu Lưu nghe về những chuyện mà nàng đã trải qua.
Lúc kể chuyện, Thôi Đào còn cố tình dùng kỹ thuật tiếp cận tạo hồi hộp, dần dần hé lộ từng manh mối nhỏ nhặt và phức tạp để Thái hậu Lưu cảm thấy hứng thú nghe hết câu chuyện.
Chính nhờ đã nghe hết cả câu chuyện, Thái hậu Lưu càng sẽ hiểu rõ được tình cảnh hiện tại của Thôi Đào hơn, đồng thời sự hài lòng và trân trọng dành cho Thôi Đào cũng tăng lên, thậm chí còn đau lòng thay nàng.
Trong quá trình kể lại mọi chuyện, Thôi Đào còn tinh tế đưa một số “gian lận” vào để Thái hậu có thể cảm nhận được khát vọng muốn khám phá sự thật của mình, cùng với sự quyết tâm phải tìm cho ra kẻ đang núp trong nhà họ Thôi để ám hại nàng.
Thái hậu Lưu thở dài gật gật đầu, thương cho Thôi Đào đã trải qua nhiều khó khăn khúc chiết, thật khiến lòng người đau buồn.
Thôi Đào lại không hề trốn tránh trách nhiệm, bắt đầu kiểm điểm sâu sắc về việc mình từng có ý đồ trộm bản đồ vận chuyển muối, hứa với Thái hậu rằng sau này mình nhất định sẽ không dây vào bất cứ chuyện phạm pháp nào nữa.
“Ta thấy trước khi ngươi mất trí nhớ cũng không phải là người xấu, rõ ràng không hề sát hại vợ chồng Mạnh Đạt mà lại lẳng lặng nhận hết tội lỗi, hẳn là lúc đó ngươi nghĩ quẩn nên mới chán ghét cuộc sống này, một lòng muốn chết, âu cũng là bất đắc dĩ mà thôi.”
Thái hậu Lưu lại thở dài lần nữa, không hề chất vấn Thôi Đào nữa, những công lao nàng đã lập cũng đủ để chống đỡ tội danh kia rồi, huống chi chuyện năm đó rất có thể là nàng bất đắc dĩ bị vướng vào.
Thái hậu Lưu nghĩ bản thân mình vẫn có thể nhìn rõ được bản chất của một người là tốt hay xấu, Thôi Đào này là một cô gái trẻ tài năng hiếm hoi, thậm chí còn khiến bà ta có cảm giác như đang nhìn bản thân thời trẻ vậy.
“Những chuyện ngươi đã trải qua không quan trọng, sau khi nhận hết khổ đau vẫn có thể kiên trì chịu đựng, lội ngược dòng nước, chờ được đến ngày nổi danh, thật sự rất hiếm có.
Sau này chỉ việc hưởng phúc mà thôi.”
Thái hậu Lưu cười gọi Thôi Đào tới trước mặt mình, nắm tay Thôi Đào rồi vươn tay vỗ lên mu bàn tay nàng.
Bà ta không khỏi cảm khái mình và Thôi Đào vừa gặp đã thấy thân, rất có duyên.
Cũng khen Thôi Đào là người có phúc, may mà có nàng mới có thể hóa giải được mâu thuẫn giữa bà ta và Hoàng đế.
Thôi Đào nghe Thái hậu Lưu nói thế, trong lòng không kìm được mà vui sướng.
Thái hậu Lưu không phải là người tùy tiện hứa suông, bà ta liên tục khen nàng có phúc, vậy tất nhiên nàng nhất định là có phúc thật rồi.
Cửa ải này đã qua, hôm nay chắc chắn nàng sẽ được Thái hậu sủng ái và nể mặt.
“Nghe nói đặc sản ngươi tặng cha mình đều bị ông ta vứt ven đường.
Hình như ông ta hơi lạnh lùng quá mức với ngươi rồi.” Thái hậu Lưu đột nhiên nhắc tới Thôi Mậu.
“Chuyện này cũng không thể trách được gia phụ ạ, ông ấy không biết sự thật rằng năm đó thiếp bị bắt cóc.” Dù không biết chuyện nhưng cũng không thể lấy đó làm cái cớ để ông ta máu lạnh với con mình được.
Sở dĩ Thôi Đào nói đỡ vài câu tượng trưng cho Thôi Mậu là vì đang sống trong thời đại “lấy hiếu làm đầu”, nàng không thể dùng lời lẽ cay nghiệt quá mức để nói về cha mình được.
Thái hậu Lưu khẽ gật đầu, khen Thôi Đào hiểu chuyện.
Bà ta không khỏi kể cho Thôi Đào nghe thân phận mồ côi của mình, vốn bà ta vẫn nuối tiếc vì mình không cha không mẹ, không có anh chị em gì.
“Ai mà ngờ ngươi có mà lại chẳng bằng không có.”
Thái hậu Lưu bảo Thôi Đào yên tâm, sau này nàng bị ấm ức gì thì có thể tìm bà ta làm chủ.
Thái hậu Lưu lập tức nhận lấy sổ gấp của Thôi Mậu do La Sùng Huân đưa tới, thực hiện lời hứa trước đó của mình với Thôi Đào, tự tay phê lên sổ 4 chữ “Tu thân nuôi đức” cho Thôi Mậu.
4 chữ này đối với quan văn mà nói, là một sự châm chọc cực lớn.
Thôi Mậu phàm có tí đầu óc là có thể hiểu được, Thái hậu Lưu đang mắng ông ta làm cha mà không có đức hạnh, Thôi Mậu cũng tự hiểu Thái hậu Lưu đã thiên về phía Thôi Đào rồi.
Dù ông ta không hài lòng Thôi Đào thì cũng phải chừa mặt mũi cho Thái hậu Lưu, nếu không ông ta đúng là chán sống rồi, cuộc đời làm quan cũng chấm dứt nốt.
Giờ Thôi Đào suýt chút đã “kiên cường” đến mức thẳng tắp sống lưng rồi, 4 chữ này của Thái hậu đã đủ để nàng có được khí thế hùng hồn.
Thôi Đào vội hành lễ cảm ơn Thái hậu Lưu.
“Ta rất thích tính cách của ngươi, nếu bên cạnh có một người như ngươi thì giờ cũng sẽ không…” Thái hậu Lưu bỏ dở câu nói.
Thôi Đào vội bày tỏ rằng mình nguyện trung thành với Thái hậu Lưu.
Thôi Đào dám nói như thế là vì trong lòng nàng hiểu rất rõ, Thái hậu Lưu chắc chắn sẽ không giữ nàng ở lại trong cung.
Một là vì quá khứ của nàng quá phức tạp, trên người đều là những thứ khiến người ta chỉ trích, ví dụ như từng làm ngỗ tác nghiệm thi, từng trộm bản đồ vận chuyển muối, còn lăn lộn trên giang hồ, hiện tại lại bị mất trí nhớ, dù là chuyện nào đi nữa cũng đủ để đám Ngự sử nhai vài tháng.
Thứ hai là Thái hậu hiểu rất rõ năng lực của nàng, tuyệt đối không phải vật trong ao, người như nàng mà ở lại trong cung thì rất có thể sẽ trở thành bà ta thứ 2, thậm chí còn lợi hại hơn cả bà ta.
Giờ Triệu Trinh đã có Hoàng hậu là Quách thị, Hoàng hậu Quách này cũng là người mà lúc trước Thái hậu Lưu chọn.
Dù giờ Hoàng hậu Quách không được Triệu Trinh sủng ái, tuy Thái hậu Lưu thủ đoạn nhưng cũng không giống như người không nói tình nghĩa, tuyệt đối sẽ không thể đẩy Hoàng hậu Quách vào tình cảnh khó lựa chọn được.
Vì thế dù Thái hậu có nhìn trúng người tài như nàng thì cũng chỉ có thể giữ lại dùng ngoài cung mà thôi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Thôi Đào, Thái hậu Lưu lập tức cười, “Già cả rồi, lại làm chậm trễ thời gian của đám người trẻ các ngươi.
Đúng rồi, rốt cuộc là Ngu thị bị bệnh gì thế?”
“Khó mà xác định được ạ, bệnh tình khiến nội tạng suy kiệt cũng không phải là ít.”
Không thể nói quá nhiều về chuyện mình không chắc chắn được, giờ Thôi Đào cũng không thể đi khám nghiệm tử thi để xác nhận.
Nhưng mô tả của Thái y Khúc đã khiến Thôi Đào nhớ ra một loại bệnh gan di truyền khiến hàm lượng sắt trong máu tăng cao, gây ra gánh nặng cho nội tạng.
Bị bệnh gan thì phải giữ tâm trạng lạc quan, hạn chế nóng giận, nếu nổi nóng thì bệnh sẽ càng khó khống chế hơn.
Tính tình Huyện quân Ngu như thế, tất nhiên bệnh lại càng nặng thêm.
Thái hậu Lưu cũng chỉ thuận miệng hỏi, thật ra cũng không mấy quan tâm tới nguyên nhân bệnh tình của Huyện quân Ngu.
“Sau khi điều tra rõ chuyện trong nhà, nhớ báo lại một tiếng nhé, ta cũng tò mò không biết rốt cuộc là ai đang gài bẫy ngươi.”
Thái hậu Lưu lập tức hạ ý chỉ, khen Thôi Đào là “Nữ anh hùng”, cho phép ở lại phủ Khai Phong để hỗ trợ phá án, dù là kẻ nào cũng không được can thiệp và chỉ trích.
Ngoài ra Thái hậu Lưu còn cho Thôi Đào một cái ngọc bài, để nàng có thể tùy ý ra vào cung để tìm bà ta.
Thái hậu Lưu bảo Thôi Đào sau này có vụ án gì mới mẻ hoặc kỳ lạ hãy đến kể lại cho bà ta nghe.
Bà ta cực kỳ thích cái miệng của Thôi Đào, còn lợi hại hơn cả những người chuyên kể chuyện nữa.
Hơn nữa chuyện thật thì nghe càng thú vị hơn, cũng có thể giúp bà ta hiểu được phong tục và đời sống thường ngày của người dân.
Thôi Đào lập tức hứa với Thái hậu, có vinh hạnh này rồi thì sau này dù nàng ở trong hay ngoài cung đều sẽ vô cùng vinh dự.
Nàng cảm ơn lần nữa rồi cáo lui.
La Sùng Huân tự mình tiễn Thôi Đào, ông ta nhìn ngọc bài trong tay Thôi Đào bèn chúc mừng: “Ngọc bài này có thể điều được binh luôn đấy, có thể thấy Thái hậu rất coi trong Thôi nương tử, chúc mừng, chúc mừng Thôi nương tử nhé.”
Lúc cầm ngọc bài này trong tay, Thôi Đào chỉ cảm thấy không tệ, chất liệu rất quý giá.
Hơn nữa lại còn là lão đại lợi hại nhất hoàng cung, Thái hậu Lưu cho nữa.
Giờ nghe La Sùng Huân nói thế, nàng lập tức thấy lo không biết có phải mình đã cầm thứ khiến người khác đố kỵ hay không.
Nhưng La Sùng Huân lại bày ra vẻ mặt “Cô nên sướng đến điên đi” cho Thôi Đào xem.
Thôi Đào cũng không tiện thể hiện tâm trạng nào khác, chỉ phối hợp trưng ra bộ dạng thụ sủng nhược kinh rồi cảm ơn lần nữa, cũng cảm ơn La Sùng Huân đã nói cho.
Đợi Thôi Đào đi rồi, La Sùng Huân liền về hồi bẩm lại với Thái hậu Lưu.
Thái hậu Lưu chậm rãi nhấp một ngụm trà, thở dài với La Sùng Huân: “Tiếc là trước kia đã chọn Quách thị rồi, nếu không…”
“Tiểu nhân thấy Thôi nương tử là người có ơn tất báo, Thái hậu có ân tình như thế với cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ ghi nhớ cả đời, ở bên ngoài cũng không sao, người có thể dùng bất cứ đâu mà.” La Sùng Huân vội an ủi.
Thái hậu Lưu cười, gật đầu, “Nói thế cũng đúng!”
La Sùng Huân lập tức bưng một đĩa bánh anh đào đưa tới trước mặt Thái hậu Lưu, nói rằng hôm nay cục Thượng thực làm bánh anh đào cực kỳ ngon.
Thôi nương tử đã tự thử qua rồi, ăn cả mâm lớn.
La Sùng Huân còn cố ý ước lượng một chút, cái mâm còn lớn hơn cả mặt ông ta.
Vốn Thái hậu Lưu không thích ăn điểm tâm kiểu này, quá tầm thường, hơn nữa đã lớn tuổi rồi nên không còn khẩu vị để ăn nữa.
Nhưng nghe La Sùng Huân hình dung như thế, bà ta lại thấy hào hứng, cô bé này có thể ăn nhiều như vậy thì hẳn đúng là ăn rất ngon rồi.
Bà ta lấy một miếng bánh anh đào ăn thử, mùi vị thật sự không tệ, rất ngon miệng.
Lúc này Triệu Trinh cũng tới thăm hỏi, tất nhiên là để nhận lỗi với Thái hậu lần nữa về vụ án của Huyện quân Ngu, còn cố tình mang theo quà xin lỗi do hắn đích thân chọn.
“Những thứ này có đưa cho ta hay không cũng vậy, Quan gia đừng quên nên thưởng cho người ta đấy.
Nhưng phần thưởng cũng không thể quá lộ liễu, đưa thứ người ta cần thiết mới là tốt nhất.”
Lời của Thái hậu Lưu khiến Triệu Trinh lập tức hiểu ra bà ta đang chỉ Thôi Đào, tất nhiên hắn đã sớm có ý định khen thưởng cho nàng, nhưng thực sự không thấu đáo như Thái hậu Lưu, hắn bèn đáp lại rằng mình đã hiểu.
Thái hậu Lưu gật đầu, cầm một miếng bánh anh đào đưa cho Triệu Trinh.
Triệu Trinh sững sờ, không kìm được mà hơi kích động.
Đã rất lâu rồi Thái hậu Lưu không hỏi han tới hắn, đừng nói gì là đích thân đưa điểm tâm cho.
Dù hắn là con trai Thái hậu, nhưng vì lúc Thái hậu sinh hắn đã 43 tuổi, không đủ sức lực nên để cho Thục phi Dương, cũng là Thái phi Dương hiện tại, cùng nuôi nấng hắn.
Triệu Trinh gọi Thái hậu là đại nương nương, Thái phi Dương là tiểu nương nương.
Từ khi hắn đăng cơ tới nay, đại nương nương luôn nghiêm khắc quản lý hắn, đa phần đều bắt hắn đọc sách, học cách làm sao để trở thành một đế vương chuẩn mực, trừ nghiêm khắc quản giáo ra thì không hề có chút tình thân dịu dàng nào.
Tiểu nương nương thì luôn quan tâm chăm sóc hắn trong sinh hoạt hàng ngày, vì thế quan hệ hiện tại của Triệu Trinh với Thái phi Dương rất tốt.
Triệu Trinh nghiêm túc nhận lấy bánh anh đào của Thái hậu đưa, nâng niu cho vào miệng, chỉ dám cắn một miếng nhỏ.
Thái hậu Lưu cũng nhìn ra được từ phản ứng của Triệu Trinh, dường như từ xưa đến nay mình đã quá hà khắc với hắn.
Nhưng hắn là Hoàng đế, là quân vương mà bách tính trong thiên hạ kính ngưỡng, là Quan gia mà văn võ trong triều tuân theo, nếu không nghiêm khắc với hắn thì sẽ dạy ra một kẻ chẳng ra gì, hoang dâm vô đạo, bà ta không chỉ thẹn với thiên hạ mà còn thẹn với cả Tiên đế dưới suối vàng nữa.
Dù Triệu Trinh không phải con ruột của bà ta, nhưng bà ta cũng không có dòng dõi, nuôi hắn từ nhỏ tới lớn sao lại không có tình cảm chân thật được? Thái hậu Lưu chưa từng để bụng việc Triệu Trinh oán hận mình, ngại mình, chỉ cần hắn có thể trở thành vị Hoàng đế mà người người ca tụng, dù bà ta có đeo trên lưng những lời oán hận và bêu rếu thì cũng chẳng đáng là gì.
Làm mẹ không phải nhân từ dạy, mà phải dạy con thật tốt, dạy ra người tài.
Nhưng sau vụ án Huyện quân Ngu, lại được chứng kiến cách Thôi Đào xử lý vụ án trong cung một cách ổn thỏa và linh hoạt, Thái hậu Lưu đột nhiên ý thức được rằng mọi thứ hăng quá sẽ hóa dở.
Linh hoạt hơn một chút, có nhiều tình cảm hơn thì mới biết trong cung này không chỉ vỏn vẹn là những bức tường lạnh lẽo, vẫn còn tình mẹ con ấm áp nữa.
“Nhìn xem con kìa, chẳng lẽ sợ ta ki bo không cho con thêm một miếng à? Muốn ăn bao nhiêu cũng có cả.” Thái hậu Lưu mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn Triệu Trinh cũng tràn đầy sự dịu dàng.
Triệu Trinh nuốt đồ ăn trong miệng xuống, vội khịt mũi một cái rồi gật đầu.
Thái hậu Lưu thấy hắn đã ăn hết thì lại tự đưa cho hắn thêm một miếng, còn cười miêu tả cho Triệu Trinh biết trước đó Thôi Đào đã ăn nhiều bánh anh đào tới mức nào.
“Thật sự có thể ăn hết một mâm lớn thế ạ?” Triệu Trinh kinh ngạc hỏi.
La Sùng Huân vội phụ họa theo, đúng là thế, còn gọi người bưng cái mâm trống chưa được dọn xuống ban nãy.
Hai mẹ con thấy thế lại càng cười vui vẻ, sự ngăn cách giữa hai người đã không còn sâu đậm như trước nữa.
“Cô ấy tra án rất nhanh, con vừa mới đọc kỹ ghi chép bằng chứng, rất kỹ càng.
Trừ những sơ hở trước đó còn có độ lớn cái bát mà đại nương nương đã miêu tả cũng không giống với độ lớn mà bọn Huyền Nhạc nói.
Trong lòng bọn Huyền Nhạc có quỷ nên cố ý muốn châm ngòi giữa con và đại nương nương, cái bát cũng phải lớn hơn nửa tấc.”
Triệu Trinh nói tới đây liền cụp mắt xuống, xin lỗi Thái hậu vì bản thân trong lúc nhất thời đã võ đoán, đã oán hận bà ta mấy lần.
“Chuyện đã qua cả rồi, không sao, mẹ con chúng ta sao có thể mang thù với nhau được đúng không? Nhưng mà Quan gia cũng nên dùng việc này để cảnh tỉnh lại, đề phòng có kẻ lợi dụng trái tim nhân đạo của Quan gia đấy.”
Thái hậu Lưu nói với Triệu Trinh, từ việc này có thể thấy lòng người nghĩ gì đều sẽ thể hiện ra, cuối cùng luôn có manh mối để tìm ra.
Sau này hắn phải học cách quan sát nhiều hơn, đặc biệt là lời nói và hành động với các quan lại trong triều.
Triệu Trinh lập tức ngoan ngoãn gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Triệu Trinh lại xin chỉ thị của Thái hậu Lưu, nên xử lý 4 ả cung nữ của Huyện quân Ngu thế nào.
Hắn rất xúc động trước việc 4 ả liều chết bảo vệ Huyện quân Ngu đã chết, vẫn muốn giữ cho 4 ả toàn thây, cũng xem như khoan dung vì tấm lòng trung thành chịu chết vì chủ nhân của họ.
Thái hậu Lưu không nói gì, để Triệu Trinh tự làm chủ.
Điều này khiến Triệu Trinh càng thêm áy náy, dù sao trong toàn bộ chuyện này, người oan uổng nhất cũng là Thái hậu, sau này hắn chỉ có thể càng hiếu kính với Thái hậu Lưu hơn mà thôi.
…
Thôi Đào trở về phủ Khai Phong không lâu liền được Triệu Trinh ban thưởng.
Hai mẹ con này thú vị thật, thế mà đều ban thẻ bài cho nàng.
Nhưng thẻ bài Triệu Trinh cho nàng là của phủ Khai Phong, còn không lớn được như của những người khác.
Thẻ bài của người ta mặt trước là phủ Khai Phong, mặt sau chỉ viết 1 chức vụ, đến của nàng thì thú vị rồi, gì mà ngỗ tác, họa sĩ, đại phu, nha dịch, thư lại, phủ khố,… Có hết thảy.
Thôi Đào cầm 2 cái thẻ bài đi tìm Hàn Kỳ.
“Quan gia định dùng em làm con la đấy à?” Đây có lẽ là sự áp bức tàn nhẫn của Hoàng đế có phong kiến đối với giai cấp vô sản rồi!
Hàn Kỳ xem qua xong liền tổng kết: “Tất cả các việc vặt đều có thể nhúng tay vào.”
“Nói như chàng, hình như cũng khá tốt đấy nhỉ.” Thôi Đào bội phục khả năng diễn đạt cảm xúc của Hàn Kỳ quá đi.
“Hợp với em mà, có thể tùy ý làm việc, nhưng tất nhiên sẽ không bắt em chịu trách nhiệm khắp nơi đâu.” Hàn Kỳ nói.
“Cũng chưa chắc, Quan gia có nói rõ ra đâu.” Thôi Đào nghiêm túc nói.
“Không sao, ta cho phép em làm thế.
Nếu ai dám bắt lỗi em, ta sẽ vạch tội kẻ đó.”
Hàn Kỳ nói rất bình thản, nhưng lại khiến lòng người nghe thoáng rung động.
“Vậy nếu Quan gia bắt lỗi em thì sao?” Thôi Đào hỏi.
“Quan gia cũng không phải người hoàn hảo, có rất nhiều thứ để vạch.” Hàn Kỳ đáp.
Đang nói bóng gió là: Nếu Hoàng đế bắt lỗi em thì ta cũng có thể vạch tội được.
Quan trọng là thái độ của chàng lúc nói những lời này vẫn luôn rất bình tĩnh.
Thái độ này đã nói rõ chàng rất tự tin và chắc chắn, còn thuyết phục hơn cả lời nói của bản thân chàng nữa.
Thôi Đào dựng thẳng 2 ngón cái lên, vui vẻ like cho Hàn Kỳ.
“Vậy còn cái này? La công công nói với em có thể điều binh nữa.
Hình như Thái hậu hơi xem trọng em quá mức rồi thì phải?” Thôi Đào lại hỏi tiếp câu khác.
Hàn Kỳ nhận lấy ngọc bài của Thái hậu ngự tứ xem rồi cười, “Nếu gặp nạn thì có thể điều tới vài người trong nha môn địa phương tới để cứu em.”
“Hả?” Thôi Đào thấy như thế hình như hơi khác xa so với lời giải thích có thể điều binh kia.
“Chỉ có một món đồ, không có ý chỉ, quan ấn hay văn thư gì, sao có thể tùy tiện điều động thiên binh vạn mã được, như thế há phải trò đùa sao? Ngọc bài tối đa cũng chỉ có thể dùng để ra vào hoàng cung thôi, nếu rời khỏi Đông Kinh thì có thể chứng minh em là con gái hoàng thân, sẽ được người khác tôn trọng.”
Thôi Đào khẽ thở phào, không kìm được mà thầm mắng La Sùng Huân nói năng khoa trương, hại nàng lo không biết nhận ngọc bài này có bị ghi hận gì không nữa.
Không lo ít của bằng lo chia của không đều*, phần thưởng của sếp lớn không phải lúc nào nhiều cũng tốt hết.
(*) Một câu trong Luận ngữ của Khổng Tử.
“Như thế là tốt rồi, vừa đủ.” Thôi Đào càng vui vẻ hơn.
Hàn Kỳ: “Chúc mừng em.” Lần này không chỉ giải quyết xong vụ án trong cung mà còn giải quyết được một nỗi khổ của nàng.
Vài ngày trước nàng vẫn chưa đủ sức để đối phó lại Thôi Mậu.
Sau này thì khác rồi, có quý nhân làm chỗ dựa, dù là trưởng lão và người trong gia tộc nhà họ Thôi cùng nhất trí chỉ trích thì nàng cũng không cần sợ nữa.
“Này! Nghe nói Ngô Tam bên quân tuần trải các anh bị bong gân rồi, còn Kỳ Nhị thì lĩnh mệnh đến Tùy Châu chưa về, các anh còn có mấy người có được không đấy? Hàng năm mấy người không đứng chót cũng là nhờ có 2 cánh tay đắc lực của 2 người đó mà ha ha…”
Tiếng cười nhạo hơi lớn, lúc này trời cũng nóng nực nên tất cả mọi người đều mở toang cửa sổ.
Thôi Đào nghe họ nói thế qua rèm châu.
Nàng nghe giọng nói này rất lạ tai, hẳn không phải là người dưới trướng Hàn Kỳ.
Dù sao phủ Khai Phong cũng là cơ quan chấp chính cấp thủ phủ, trừ Phủ doãn, 2 vị Thôi quan thì còn có Phán quan, Tham quan ti lục, Tức công lục tào, Tham quan thương, hộ, binh, pháp, sĩ, dưới trướng họ đã có không ít người rồi.
Đây giống như một công ty lớn với rất nhiều phòng ban khác nhau, những người không thường làm việc chung sẽ không quen nhau.
“Ai cần mấy người để ý, nhanh cút đi xa tí đi!”
Câu này thì Thôi Đào nghe ra, là giọng của Vương Chiêu.
Hiếm khi Thôi Đào nghe thấy Vương Chiêu nói chuyện tức tối như thế, dù là gặp phải vụ án lớn cũng không thấy hắn như thế, giọng điệu giống như đang tức tới mức thở hồng hộc vậy.
“Ha ha ha…” Tiếng cười lại vang lên, sau đó Vương Chiêu lại mắng những người kia nhanh cút.
Thôi Đào nhíu mày hỏi Hàn Kỳ, bên ngoài đang xảy ra chuyện gì vậy.
“Hàng năm trong phủ nha đều có lệ đua thuyền rồng dịp Đoan Ngọ ấy mà.” Hàn Kỳ giải thích.
“Bên chúng ta không có ai à, sao lại có thể để họ chê cười thế được!” Thôi Đào không phục liền chạy ra ngoài tìm Vương Chiêu.
Vương Chiêu đang đứng chung với bọn Lý Viễn, bĩu môi tức giận.
Chợt thấy Thôi Đào chạy tới, họ lập tức mỉm cười, chúc mừng nàng được Thái hậu và Hoàng đế xem trọng.
“Để tôi đi!” Thôi Đào vỗ ngực tự đề cử.
“Để gì cơ?” Vương Chiêu sửng sốt, nghe Thôi Đào nói về chuyện đua thuyền rồng xong thì lập tức xấu hổ, hắn rướn cổ lên nhìn về phòng Thôi quan Hàn phía xa xa, ảo não nói, “Xa thế mà cô với Thôi quan Hàn đều nghe thấy được à?”
Thôi Đào gật đầu, “Tiếng cười nhạo lớn thế cơ