“Kiều à, tư dã*.” Thôi Đào cười nói với Thôi Kiều, “Đó mới là từ đẹp nhất.”
(*) Đây là một cách nói cổ, nếu dịch thẳng ra thì hơi khó hiểu nên mình sẽ chú thích lại.
Câu gốc nếu dịch theo nghĩa tiếng Trung hiện đại thì ý chỉ rằng “kiều” có nghĩa là “tư” (2 từ đồng nghĩa), tư ở đây có nghĩa là dáng vẻ xinh đẹp.
“Cũng đúng.” Thôi Kiều cười đồng ý.
Thôi Đào làm như vô tình liếc mắt sang Vương tứ nương và Bình Nhi, sau đó gắp miếng thịt Phù Dung kia cho vào miệng.
Bình Nhi bưng tách trà tới.
Vương tứ nương lại đi tới trước mặt má Vương.
“Món ăn này thơm phức, lại có màu hồng hồng rất đẹp.
Nếu Thất nương của bọn ta đã thích ăn như thế, không biết má Vương có thể dạy ta làm món này được không?” Vương tứ nương nói.
Má Vương khẽ cười gật đầu, tất nhiên là đồng ý.
“Thế thì tốt quá rồi!” Vương tứ nương vươn tay vỗ vài cái.
“Ối —”
Bình Nhi kêu một tiếng, tách trà lạnh cô ta đang bưng bị Vương tứ nương vung tay hất đổ, cả tách trà đầy nước và lá trà đều rơi xuống váy của Thôi Đào.
“Cô xem cô kìa!” Bình Nhi tức giận mắng Vương tứ nương chân tay vụng về, vội lấy khăn lau lá trà trên người Thôi Đào.
Vương tứ nương lúng túng cúi đầu nhận lỗi, “Xin lỗi, xin lỗi, ta nhất thời vui quá nên… Không… Không để ý!”
“Cô nhìn mình đi, làm bẩn hết quần áo của nương tử rồi!” Bình Nhi thở hồng hộc mắng Vương tứ nương rồi vội đỡ Thôi Đào đi thay quần áo.
Thôi Đào bất đắc dĩ xin lỗi Thôi Kiều.
Thôi Kiều vội khoát tay nói: “Chị bảy mau đi đi, giờ cũng trễ rồi, chị cũng phải về thôi, mai chúng ta nói chuyện tiếp.”
Thôi Đào liền cười sai 2 nha hoàn đi tiễn Thôi Kiều và má Vương.
Đợi 2 người rời khỏi phòng rồi, Vương tứ nương và Bình Nhi lại bắt đầu ầm ĩ.
Thôi Kiều ghé tai nghe tiếng ồn ào trong phòng, xuỳ cười một tiếng rồi đi cùng má Vương ra sân sau, nói chuyện riêng với má Vương.
“Người ta đều nói chủ nhân thế nào sẽ nuôi ra đầy tớ thế ấy.
Tuỳ tùng bên người của chị bảy đúng là thô lỗ, chẳng có tí phép tắc nào cả.”
“Nghe nói 2 vị đó không phải nô đâu ạ, là bạn mà Thất nương tử đã quen biết trong nhà tù nữ ở phủ Khai Phong đấy.
Nhưng vì không sống bên ngoài nổi nên họ mới phải đi theo hầu hạ bên cạnh Thất nương tử.” Má Vương nói.
Thôi Kiều kinh ngạc che miệng: “Trời ạ! Vậy đều là nữ tù ư! Thế mà ban nãy ta lại ở gần họ như thế! Không được, ta phải về lấy lá bưởi tắm thật sạch đã!”
Sau 2 nén nhang, má Vương đã hầu Thôi Kiều tắm rửa chải chuốt xong.
Thị cười hỏi Thôi Kiều: “Lục nương không tò mò hôm nay Thất nương đã nói riêng với lão phu nhân chuyện gì ư?”
Thôi Kiều khó hiểu nhìn má Vương qua gương đồng.
“Vốn là con vợ cả, lưu lạc bên ngoài 3 năm, giờ mang vinh quang quay về, e là các vị nương tử nhà họ Thôi chắc ai sánh bằng cô ta được.
Tôi thấy thái độ của lão phu nhân giờ càng đau xót và thương yêu cô ta hơn 3 năm trước nữa.”
3 năm trước, lúc Thôi Đào đang bàn chuyện hôn sự với Lữ nhị lang, người trong nhà ai cũng cưng chiều nàng như phượng hoàng.
Thôi Kiều cắn chặt môi, ghen tị đến đỏ mắt: “Sao số ta lại khổ thế này chứ, dung mạo của ta cũng đâu có kém gì nó.”
“Thân thế không đổi được, nhưng mưu sự tại nhân mà.
Xem đương kim Thái hậu đi, thân thế của bà ấy ra sao chứ? Không hơn gì Lục nương đâu ạ, nhưng giờ lại tôn quý tới cỡ nào rồi? Trừ Quan gia ra, trên đời này chẳng người nam người nữ nào có thể hơn bà ấy được.” Má Vương nói.
Thôi Kiều gật đầu đồng ý, bảo mình đã làm theo hết những gì mà má Vương chỉ dẫn rồi.
Cố gắng chiều theo ý bà nội, cố gắng lấy lòng cụ.
“Giờ ta đã không còn kiêu ngạo như trước nữa, bà bà đã xót xa Thất nương thì ta cũng xót xa theo.
Ít nhất là ngoài mặt, như hôm nay đây, chẳng phải ta đã cố tình đưa thịt Phù Dùng cho nó rồi sao?”
“Nhưng Lục nương vẫn nên thăm dò thêm tâm tư của lão phu nhân, thế mới có thể làm theo ý cụ ấy được.” Má Vương nói với Thôi Kiều rằng những chuyện này vẫn chưa đủ.
Thị gợi ý cho Thôi Kiều 2 con đường, một là bắt đầu làm Mỹ nhân ở những nơi thuộc hoàng gia, leo lên bằng tham vọng như Thái hậu Lưu.
Một là dùng thân phận con thứ của cô ta hiện tại, dựa vào mắt nhìn và may mắn để chọn một người chồng thích hợp, nếu nhà chồng tương lai có tiền đồ thì cô ta cũng sướng lây.
Nhưng cách sau không chỉ phải có mắt nhìn mà còn phải may mắn.
Phàm là người có hy vọng đậu Tiến sĩ, tuổi trẻ thì đều đã bị đích nữ danh môn để mắt tới, đến cả những người nhà nghèo xấu xí cũng thường có người giành, muốn chiếm chỗ tốt không dễ thế được.
Mà bên lão phu nhân lại đúng lúc có vài người chị em có quan hệ với 2 Vương phủ lớn, vì thế đi đường này là tốt nhất.
“Muốn thành công thì phải nỗ lực hơn những kẻ bình thường, Lục nương phải có quyết tâm với nghị lực mới được.” Má Vương dặn.
Thôi Kiều liên tục gật đầu, lập tức đi xem bà nội đã ngủ hay chưa.
Nghe nói cụ bà Thôi bị mất ngủ, Thôi Kiều vội chạy tới trước mặt cụ, nói muốn xoa bóp tay chân, nói đùa để cụ vui vẻ.
Má Vương thấy thế liền mấp mé nói với cụ bà Thôi: “Lục nương thật hiếu thuận với lão phu nhân ạ.”
“Đúng vậy, bởi thế nên ta không nỡ gả con bé này đi, nhưng năm nay đã đến tuổi rồi, giữ lại không được nữa.”
Thôi Kiều vội thẹn thùng bảo mình sẽ không gả, sẽ mãi ở bên cạnh cụ.
“Ta cũng sẽ có ngày đi thôi, đến lúc đó con phải làm sao đây? Kết hôn, có con của mình mới ổn định được.” Cụ bà Thôi nói.
“Kiều nhi không cần ổn định đâu, Kiều nhi chỉ muốn bà nội được khoẻ mạnh, bà nội sống lâu trăm tuổi mới là sự bảo đảm tốt nhất cho Kiều nhi mà.” Thôi Kiều vội làm nũng, ôm lấy cánh tay cụ bà Thôi.
“Nói mới nhớ, Thất nương nhỏ hơn Lục nương 1 tháng, chẳng phải cô ấy cũng cần thu xếp rồi sao? Nghe nói tới nay Lữ nhị lang vẫn chưa định thân, Thất nương với Lữ nhị lang có thể nối tiếp lương duyên, kẻ hầu phải chúc mừng lão phu nhân rồi ạ!” Má Vương vui vẻ chúc mừng.
“Nó thì khác, nói sau đi.” Cụ bà Thôi lập tức nhắm mắt lại, hưởng thụ Thôi Kiều bóp vai.
“Cũng đúng, chị bảy rời nhà đã lâu thế rồi, giờ còn bị mất trí nhớ, trước đó chịu nhiều tội lỗi, hẳn là nên giữ lại trong nhà với bà bà và cha mẹ thêm vài năm nữa ạ.” Thôi Kiều nói khéo tiếp với cụ bà Thôi, hôm nay cô ta để ý thấy Thôi Đào thích ăn thịt Phù Dung nên vừa cố ý nhờ má Vương làm 1 phần mang qua.
“Bé ngoan, đúng là con hiểu chuyện nhất.” Cụ bà Thôi cười.
Thôi Kiều lập tức làm nũng, bảo tối nay muốn ngủ cùng với cụ bà Thôi, tất nhiên cụ cũng đồng ý.
“Bà bà kể con nghe mấy năm nay chị bảy phải chịu tội gì đi ạ.
Con sẽ dặn dò chị em, bảo mọi người đối xử với chị bảy tốt hơn một chút, càng phải yêu thương em ấy nhiều hơn.”
Lúc Thôi Kiều nói lại còn áy náy tự trách mình trước kia không hiểu chuyện, chỉ vì chút quần áo trang sức mà cãi nhau với Thôi Đào.
“Bà bà, trước kia con thật hư quá, đáng đánh mà!”
Thôi Kiều nói xong thì tự tát vào mặt mình một cái.
Trong mắt cụ bà Thôi, trẻ con thi thoảng cãi nhau cũng là chuyện thường tình, không có gì đáng ngại, nhưng Thôi Kiều lại hiểu chuyện và nhận lỗi thế này, cụ cảm thấy cô ta có một trái tim rất trong sáng.
Cụ bà Thôi kể tóm tắt những khó khăn của Thôi Đào trong đại lao phủ Khai Phong cho Thôi Kiều nghe, còn kể nàng đã lập công chuộc tội từng chút thế nào.
“Chị bảy bị mất trí nhớ mà sao có nhiều kỹ năng đến thế chứ?”
Má Vương tắt đèn xong định rời đi, nghe thấy lời này thì bước chân khựng lại.
“Bảo là không rõ, tất cả người trong phủ Khai Phong cũng đều thấy lạ vì nó lợi hại như thế.
Hẳn là sau khi nó bỏ nhà ra đi, trong lúc lưu lạc bên ngoài đã gặp được môn phái nào đó lợi hại, có kỳ ngộ* chăng.” Cụ bà Thôi nhớ lời Thôi Đào dặn nên không hề nhắc tới thông tin quan trọng với bất kỳ ai.
(*) Sự gặp gỡ lạ lùng.
Trong lúc đó, cuối cùng Vương tứ nương cũng bắt một con chuột lớn bỏ vào trong lồng tre, đưa qua cho Thôi Đào.
Thôi Đào đút một miếng thịt Phù Dung cho chuột ăn, đợi hơn nửa canh giờ sau thấy chuột vẫn còn sống bèn tạm bỏ qua nó, bảo Vương tứ nương và Bình Nhi đi ngủ.
Hôm sau trời vừa hửng sáng, Thôi Đào vừa dậy đã thấy Bình Nhi lén lút ngồi cạnh bên cạnh lồng chuột, dùng một nhánh cây để chọt nó.
Chuột bị cô ta chọt chạy trốn quanh lồng, cực kỳ sợ hãi.
Vương tứ nương cũng đứng dậy, ngáp hỏi Bình Nhi đang làm gì, “Cô lớn thế rồi còn làm khổ một con chuột chi hả?”
“Sống ổn lắm, chưa chết đâu.” Bình Nhi ngạc nhiên nói.
“Chưa chết thì thôi, nếu thật sự đáng sợ như cô nói thì chẳng phải phụ nữ trong nhà cao cửa rộng rảnh chút là sẽ độc chết người à?” Vương tứ nương lơ đễnh thở dài.
“Đúng vậy, sao có thể hạ độc đơn giản được.” Thôi Đào sai Vương tứ nương lấy đĩa nhang tròn kia ra rồi đốt lên.
Trong lúc đó, Thôi Đào ngồi trước gương đồng chải đầu.
Vương tứ nương loay hoay một lúc, trong phòng bắt đầu thoang thoảng mùi thơm, ngay sau đó nàng liền nghe tiếng kinh hô của Bình Nhi và Vương tứ nương sau lưng.
Con chuột co giật vài lần rồi chết ngay, có giòi đen chui ra từ trong da.
Lúc ở Biện Kinh, đám người của phân đà Địa Tang Các cũng chết kiểu này.
Giòi giống nhau nhưng đầu cứng hơn, miệng như lưỡi dao có thể cắn xé da thịt con người.
Thôi Đào lấy một cái lọ tới, nhặt vài con giòi rồi bỏ vào lọ đóng kín lại.
Sau đó nàng giải phẫu con chuột, phát hiện lục phủ ngũ tạng, đầu và xương đều bị hao mòn ở những mức độ khác nhau.
Đám giòi này đúng là giết người nghiêm túc thật đấy.
“Mỗi ngày tìm vài miếng thịt tươi nuôi chúng đi.” Thôi Đào muốn xem đám giòi này lớn lên sẽ trông như thế nào, không quên dặn Vương tứ nương lúc nuôi nhớ cẩn thận một chút, dùng tăm tre cho vào, đừng trực tiếp dùng tay.
Thôi Đào quyết định đưa con chuột này cho cụ bà Thôi xem một chút, chuyện kể nghe thì đáng sợ, nhưng sự thật thực tế mới khiến người ta cảm thấy kích thích hơn.
Nàng phải để cụ bà Thôi ý thức được tính nghiêm trọng và sự đáng sợ của vấn đề, lỡ như người già rồi không còn đủ tập trung, bị người khác dụ dỗ thì làm sao.
Cụ bà Thôi tận mắt trông thấy đám giòi và tình trạng con chuột chết, thực sự bị dọa cho phát hoảng, cảm thấy rất ghê tởm, bấy giờ mới nhận ra nguy hiểm tiềm ẩn trong nhà họ Thôi là lớn tới cỡ nào.
“Con vừa mới về hôm qua, thế mà lại ngang nhiên xuống tay với con như thế ư!”
“Phân đà của Địa Tang Các ở Biện Kinh đã bị tiêu diệt hoàn toàn rồi, mà kẻ trong nhà họ Thôi này vốn cũng không ưa gì con.
Nếu biết được chuyện ở Biện Kinh, lại thấy con về nhà, sao lại không bực tức cho được chứ? Đã nóng tính sẽ dễ mất khống chế tâm trạng, vội vàng ra tay, chuyện này con cũng đã đoán trước được rồi.”
Cụ bà Thôi biết thứ trong thịt Phù Dung gọi là cổ độc, lại có thể liên quan tới Thôi Kiều và má Vương thì lập tức định bắt người tới, nhưng lại bị Thôi Đào cản lại.
“Chẳng lẽ con muốn tha cho chúng sao?” Cụ bà Thôi hỏi.
“Con ở lại nhà họ Thôi thì có uy hiếp hay ảnh hưởng gì tới má Vương được? Trước đó chúng con không hề có thâm thù đại hận gì, chắc chắn kẻ muốn con rơi vào chỗ chết không phải thị.
Thị chỉ là con tép thôi, nếu làm ầm mọi chuyện lên thì con cá lớn kia sẽ cảnh giác, không dám thò đầu ra nữa ạ.” Thôi Đào phân tích.
Cụ bà Thôi gật đầu đồng ý, cảm thấy rất có lý.
Năm đó có kẻ mưu hại bắt Thôi Đào đi, giờ Thôi Đào vừa về đã bắt đầu ra tay, rõ ràng kẻ đó không chịu được cảnh Thôi Đào ở lại nhà họ Thôi.
Giữa má Vương và Thôi Đào không liên quan gì nhiều tới lợi ích, nếu thật sự là thị hại nàng thì ắt trong đó còn có nguyên nhân gì sâu xa nữa.
“Chị sáu của con là con cá lớn kia ư?”
Cụ bà Thôi không thể nói rõ Thôi Kiều có khả năng hại Thôi Đào hay không.
Dù con bé này được cụ nuôi từ nhỏ, nhưng lòng người khó dò, sẽ luôn có người khiến người khác kinh ngạc mà.
“Khi xưa ta nuôi nó là vì vừa buông quyền quản gia nên rảnh rỗi an nhàn.
Thấy nó không khóc lóc ầm ĩ, gương mặt lại giống ông ông của con vài phần nên mới giữ lại.” Cụ bà Thôi nói bóng gió, nếu Thôi Kiều có vấn đề thì cụ vẫn có thể bỏ được.
“Con nghĩ chị ấy chỉ có vài phần dã tâm mà thôi, cũng chẳng có gì, chỉ là tính tình quá gai góc.
Nếu chị ấy là người đứng sau má Vương thì tối qua má Vương cũng sẽ không giật dây để chị ấy đưa đĩa thịt Phù Dung đó tới đâu.”
Dù hạ cổ an toàn hơn hạ độc nhiều vì người bình thường sẽ không nghĩ ra, nhưng chuyện này không cần thiết phải có cả con cá và con tép cùng ra tay, kẻ chủ mưu thường vô thức sẽ né tránh hiềm nghi.
Biết rõ cổ độc, đến từ Địa Tang Các, phụ nữ trung niên, có tư thái, có khí chất dạy bảo người giỏi, trong tên có chữ Kiều.
Trên người má Vương đã có vài đặc điểm phù hợp với “cô Kiều” của Địa Tang Các rồi, theo tình hình tổng quan hiện tại, khả năng thị là cô Kiều rất lớn.
Giờ Thôi Đào đang do dự nên trực tiếp thẩm vấn má Vương hay là đợi thị liên lạc với “cá lớn” đây.
Suy đi nghĩ lại, Thôi Đào cảm thấy xác suất câu được con cá lớn không lớn.
Nếu má Vương này là cô Kiều, thị to gan chọn hạ cổ khi nàng vừa mới về nhà thì hiển nhiên là không muốn nàng sống thêm một ngày nào nữa.
Rất có thể tin phân đà Biện Kinh của Địa Tang Các bị diệt đã truyền đến rồi.
Hẳn là cô Kiều ăn năn vì trước đây mình là người quyết định giữ mạng Thôi Đào lại nên mới khiến phân đà Địa Tang Các bị diệt, vì thế mới nóng lòng muốn giết nàng để lấy công chuộc tội.
Hẳn là thị đang chờ trùng cổ trong người lớn lên rồi lập tức đốt nhang để lấy mạng nàng.
Một khi đốt nhang mà nàng vẫn còn sống thì trong lòng đối phương tất sẽ sinh nghi, trở nên đề phòng, lúc đó sẽ khó mà đề phòng được trò mới của thị.
Nếu đã thế, chi bằng tiên hạ thủ vi cường* đi.
(*) Ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.
…
Trước bữa cơm trưa, má Vương theo lệnh của Thôi Kiều đến nhà kho để lấy dây kẽm về.
Vào phòng không thấy Thôi Kiều, chỉ thấy trên bàn có 1 tô canh trăm vị lớn, 1 bát nhỏ được múc sẵn canh và một đĩa bánh kếp hành lá.
Nha hoàn nói với má Vương, “Đây là đồ Lục nương cố tình dành riêng cho má Vương, thơm lắm, cô ấy còn đặc biệt múc sẵn cho má Vương 1 bát nữa, có thể thấy Lục nương thật sự hiếu kính má Vương như mẹ rồi.”
Má Vương mỉm cười, lập tức ngồi xuống, bưng lên uống vài ngụm, thấy rất ngon, nhưng lúc uống đến cạn đáy lại phát hiện trong canh có một ít “thịt băm” màu hồng phấn, thoạt đầu nghĩ là thịt chưa chín, nhưng nhìn kỹ lại nhận ra là thịt Phù Dung đã được băm nhuyễn.
Má Vương kinh hãi, lập tức vứt thìa đi.
Thị hoảng sợ định chạy thì lại bị Vương tứ nương chặn đường.
Thị muốn nhảy ra ngoài cửa sổ, nhưng lại đụng Bình Nhi ở cửa sổ.
Má Vương vô thức lấy thuỷ thủ trong tay áo ra, sau đó hơi hối hận vì mình bị lộ quá sớm.
Nhưng hết cách rồi, thị muốn liều một phen, võ công của thị cũng không tệ, đối phó với 2 người để chạy trốn dễ như trở bàn tay.
Lúc này vừa cử động thì 2 cánh tay thị đã bị kim đâm vào, lập tức tê dại đi.
Má Vương nhìn thấy kim bạc trên cánh tay, quay đầu nhìn về phía kim được phóng ra thì thấy Thôi Đào đang tựa vào cạnh cửa sổ phía Đông, vừa cắn đào ăn vừa nhìn thị, ánh mắt có vài phần giễu cợt.
Cửa sổ lập tức bị đóng chặt, Vương tứ nương dời 1 cái ghế đặt trước mặt má Vương.
Thôi Đào ngồi xuống, vừa ăn nốt quả đào còn lại vừa hỏi má Vương: “Cô Kiều?”
Má Vương nghe cái tên này xong, đột nhiên trợn trừng mắt: “Cuối cùng ngươi cũng đã nhớ ra ta rồi.”
Thôi Đào vẫy tay ra hiệu Vương tứ nương và Bình Nhi ra ngoài đợi.
“Cô Kiều có nhiệm vụ gì muốn giao cho ta à?” Thôi Đào ra vẻ lén lút hỏi, trông có vẻ như một tên thuộc hạ đang nghe lệnh vậy.
Má Vương dùng ánh mắt quỷ dị trừng Thôi Đào, “Ta muốn ngươi chết!”
“Quả nhiên ngươi là cô Kiều.” Thôi Đào có được đáp án như ý.
Má Vương ý thức được mình đã vào tròng, tức đến mức lập tức nhấc chân đạp Thôi Đào.
Má Vương ý thức được mình bị quấn tiến vào, tức giận đến lập tức thì nhấc chân đi đạp Thôi Đào.
Dù 2 cánh tay má Vương đã bị tê liệt nhưng 2 chân vẫn rất linh hoạt, có thể thấy nội công không hề thấp chút nào.
Nếu đổi lại là Thôi Đào trước kia ắt là không thể nào đối phó được.
Nhưng giờ người Thôi Đào nhẹ như khói, nhanh như gió, nàng nhanh chóng xoay người, thản nhiên ghim một cây kim bạc lên huyệt vị trên lưng má Vương khiến 2 chân thị tê liệt lập tức, quỳ rạp xuống đất.
Má Vương khó tin nhìn Thôi Đào chằm chằm: “Sao người lại có thể —”
“Chẳng phải đây là võ công bà đã dạy cho ta sao.” Đây là Thôi Đào đang nói mò, nhưng cũng không phải vô căn cứ.
Má Vương đã chuyên nhận nhiệm vụ huấn luyện các cô gái xinh đẹp, trừ nhan sắc ra nếu không có một chút thân thủ thì e là không ổn, tốt xấu gì cũng phải dạy họ khua tay múa chân, luyện lá gan một chút chứ.
Má Vương cười mỉa, nhìn Thôi Đào cực kỳ căm ghét: “Ta không dạy ra được học trò giỏi như ngươi đâu!”
“Thật à? Tôi rất giỏi sao?” Thôi Đào tỏ ra vô tội hỏi.
Má Vương thấy thế thì tức tới mức nghiến răng: “Không nhìn ra ngươi lại che giấu giỏi thế đấy, có phải ngươi đã sớm toan tính hết thảy rồi không? Ngươi quyến rũ —”
Má Vương nói tới đây thì im bặt.
Người phụ nữ áo đen hẹn nàng tới miếu Thành Hoàng khi trước cũng nói nàng dụ dỗ đàn ông.
“Định nói quyến rũ thiếu chủ Địa Tang Các các bà — Hàn Tống đấy à? Không biết là do y thiếu nghị lực hay là do cô Kiều dạy ta quá tốt nữa, dù sao giờ y cũng rất say mê ta rồi, bà có tức không? Chính ta đã dẫn y đi tiêu diệt phân đà Biện Kinh của Địa Tang Các đấy, thế mà y vẫn không hề ghét bỏ ta, chỉ một lòng mù quáng yêu ta mà thôi.”
“Thôi Đào, sao mày không chết phứt đi cho rồi! Chuyện tao hối hận nhất chính là năm đó đã giữ lại cái mạng của mày đấy!” Má Vương nghe Thôi Đào nói thế, thị vẫn luôn tức giận, chỉ cảm thấy tức muốn nổ phổi, thị hung tợn chửi mắng Thôi Đào sớm chết đi, mắng nàng là đồ đê tiện, đáng bị băm vằm cho chó ăn, nên bị ném vào lầu xanh để bị làm nhục cho đến chết, tóm lại là những lời nguyền rủa cực kỳ khó nghe.
Thôi Đào nghe xong lại không hề tức giận.
Nàng chỉ nhặt thanh chủy thủ vừa bị má Vương vứt ra, huơ tay làm động tác đâm xuống vài lần.
Cuối cùng má Vương cũng chửi đủ, cổ họng khàn đặc, thấy Thôi Đào như thế bỗng có một cảm giác ớn lạnh lan tràn khắp toàn thân, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, chưa bao giờ thị cảm thấy Thôi Đào đáng sợ đến vậy cả.
“Vậy là bà nhận việc Hàn Tống đúng là thiếu chủ của Địa Tang Các à?” Thôi Đào vẫn dùng giọng điệu như trước để hỏi má Vương.
Lúc này má Vương mới chợt nhận ra mình lại ngu ngốc trúng kế lần 2.
Không có gì nhục nhã hơn là một kẻ tự cho mình thông minh lại liên tục bị đùa bỡn hết lần này đến lần khác cả.
Mặt má Vương đỏ ngầu, điên cuồng cãi lại: “Ta chẳng nhận gì cả, ngươi muốn nói gì cứ nói, đừng hòng moi được phân nửa bằng chứng từ miệng ta!”
“Tại sao năm đó lại bày mưu bắt ta ở chùa Thanh Phúc?” Thôi Đào làm như không nghe thấy lời của má Vương, vẫn hỏi tiếp.
“Ta không hiểu ngươi đang nói gì hết!”
Má Vương nghiến chặt răng, nhớ lại những thiệt thòi, tổn hại và bất lợi trước đó.
Chẳng trách đám sát thủ mà thị sai đi giết Thôi Đào lại bảo nàng ta rất xảo quyệt, vốn má Vương cứ cho rằng đám người đó chỉ đang viện cớ để tránh trách nhiệm mà thôi, nhưng hôm nay thị đã hoàn toàn được trải nghiệm rồi, Thôi Đào này hệt như yêu quái vậy.
Nàng ta cực kỳ giỏi trong việc đặt câu hỏi, tìm điểm yếu, chọc tức người khác để lần ra lòng người.
Má Vương lúc này cực kỳ ân hận vì năm đó đã không nhìn ra Thôi Đào đang giấu nghề! Tại sao trước đây thị lại cãi Yến Tử, tại sao thị không để cho Yến Tử giết phắc nàng đi chứ!
“Là ai trong nhà họ Thôi muốn ta biến mất vậy?” Thôi Đào hỏi tiếp.
“Ta nói ta không hiểu ngươi đang nói gì hết!”
“Phải chăng là có liên quan tới Lữ