Bà đỡ Trương lúng túng cúi đầu, khó nói thành lời.
Mọi người thấy vẻ mặt này của bà đỡ Trương thì trong lòng cũng đã lờ mờ đoán ra, 8 phần là do Trương Tố Tố và Phán quan Vương đã tằng tịu với nhau, nói không chừng là Trương Tố Tố còn mang thai con của Phán quan Vương rồi cũng nên.
“Trương Tố Tố cũng chẳng phải là người hiền lành gì cho cam, mọi người đều biết hết sự lợi hại của cô ta rồi còn gì.
Dù Phán quan Vương có không muốn đi nữa thì đụng phải kiểu người như cô ta cũng như ruồi rơi vào nhựa, chắc chắn không thoát nổi rồi!” Vương tứ nương bình luận.
Hàn Tống quát bà đỡ Trương mau khai ra hết mọi chuyện, “Ngươi là người của nha môn, nên hiểu được trong vụ án không được giấu giếm bất cứ chuyện gì, nếu như để lỡ thời cơ truy bắt tội phạm, người làm dì như ngươi làm sao để Trương Tố Tố nhắm mắt được hả?”
Bà đỡ Trương nhanh chóng thành thật khai báo tất cả những gì mình biết.
Quả nhiên đúng như mọi người đoán, đúng là Trương Tố Tố đã có thai, phát hiện sớm nên vẫn chưa tròn 1 tháng.
Bà đỡ Trương cũng không biết Trương Tố Tố đã thương lượng với Phán quan Vương thế nào, tóm lại là sau khi bà ta biết được quan hệ giữa 2 người mấy ngày thì Phán quan Vương đã đồng ý lấy Trương Tố Tố, giờ đã nạp chinh*, thỉnh kỳ đã xong, hôn kỳ thì định vào ngày 8 đầu tháng sau, chỉ còn thông báo tin tức cho người thân bạn bè và tổ chức một hôn lễ long trọng nữa là được.
(*)Thời cổ nhà trai phải mang một lượng tài vật lớn đến nhà gái, gọi là sính lễ.
Thỉnh kỳ là giai đoạn xin cưới, hôn kỳ là giai đoạn chuẩn bị kết hôn.
Phán quan Vương cứ cáo bệnh xin nghỉ ở phủ Khai Phong mãi, Thôi Đào thấy lạ bèn hỏi duyên cớ.
Bà đỡ Trương: “Tôi trước đây cũng thấy lạ nhưng sau Tố Tố có giải thích, vì nó có thai mà còn phải chuẩn bị hôn sự nên Phán quan Vương quan tâm, lo nó xảy ra chuyện, bởi vậy mới cố ý xin phép nghỉ để đi với nó.”
Phán quan Vương có 4 con trai 3 con gái, chuyện có phụ nữ hoài thai con của ông ta cũng chẳng có gì lạ lẫm nữa.
Nếu ông ta thật tình với Trương Tố Tố thì hình như cũng quan tâm cô ta hơi thái quá rồi thì phải? Nếu thật sự quan tâm thì sao lại đồng ý kết hôn với Trương Tố Tố bằng điều kiện chứ?
Sự thật hẳn không phải như Trương Tố Tố đã nói với bà đỡ Trương, có vài chuyện cô ta đã tô hồng lên rồi.
Hàn Kỳ hỏi tiểu lại trong nha môn điều tra lại chuyện Phán quan Vương xin nghỉ phép năm qua, sau khi vợ đầu mang thai rồi sinh 3 lần, ông ta không xin nghỉ có lý do lần nào nữa.
Bà đỡ Trương cũng thấy Thôi Đào phân tích rất có lý, chuyện cố ý xin nghỉ bệnh để ở cạnh Trương Tố Tố này đúng là rất lạ.
Bình Nhi bỗng nghĩ ra một chuyện, “Cô ta từng đến hỏi ta về vụ án cổ độc của Địa Tang Các, sáng hôm mà cô ta đưa chân gà rút xương tới cho chúng ta ấy, đừng bảo là cô ta trộm trứng trùng trong nhà xác rồi hạ với Phán quan Vương…”
“Đúng đúng đúng, đúng là có hỏi, ta còn nhớ đây!” Vương tứ nương phụ họa.
Thôi Đào hỏi cả hai, lúc họ nhìn thấy Phán quan Vương dẫn Trương Tố Tố vào cửa hàng trang sức thì nét mặt ông ta thế nào.
“Mỉm cười, xem ra rất vui vẻ, Trương Tố Tố hình như cũng rất vui.” Vương tứ nương nói.
Thôi Đào gật đầu, “Cả hai vui vẻ nắm tay nhau, thoa quan hoa mua trong cửa hàng cũng là hàng cao cấp, không như đang qua loa, càng không giống như đang bị khống chế và uy hiếp.”
“Có thể loại trừ chuyện trúng cổ.
Nếu thật sự trúng cổ thì ông ta sẽ không chạy tới cạnh Trương Tố Tố mà sẽ tới tìm Thôi nương tử giải cổ trước, người trong phủ Khai Phong đều biết Thôi nương tử biết giải loại cổ này mà.” Hàn Tống phân tích.
Mọi người nhao nhao đồng ý với Hàn Tống, giật mình phát hiện có vẻ như Phán quan Hàn đã bắt được học được cách phá án rồi.
“Vì chuyện thăng chức nên Phán quan Vương rất sốt ruột.
Trương Tố Tố dùng điều này để làm điều kiện bàn bạc, yêu cầu Phán quan Vương lấy mình, có thể thấy điều kiện này đã chọc đúng suy nghĩ của ông ta.
Giờ ông ta không tiếc bỏ ra mười mấy ngày nghỉ bệnh để đi với Trương Tố Tố mà không sợ bị đánh giá thành tích, không thể thăng chức sao?”
Chuyện gì đã khiến Phán quan Vương thay đổi thái độ mà ân cần đối xử với Trương Tố Tố như thế chứ? Khả năng lớn nhất là tâm nguyện của ông ta đã được hoàn thành, đó cũng chính là lý do Phán quan Vương không để ý tới ánh mắt của người ngoài mà bằng lòng cưới Trương Tố Tố.
“Trương Tố Tố giúp Phán quan Vương lên chức ư? Chuyện này được sao?”
Hàn Tống liên tục xác định Trương Tố Tố chỉ là một cô gái xuất thân nghèo khổ bình thường, đi theo bà đỡ Trương học nghề nghiệm thi cũng tầm tầm, làm việc nhanh nhẹn, thật ra cũng thông minh, nhưng những điều này không đủ để sửa xuất thân của cô ta, giúp cô ta có khả năng hỗ trợ một vị mệnh quan Triều đình thăng chức được.
“Cũng chưa chắc, mưu sự tại nhân* mà.” Lúc này Hàn Kỳ mới mở miệng.
(*) Việc tính toán đường đi nước bước trong một công việc nào đó là do con người.
Nhớ tới màn trình diễn để lấy lòng người khác lúc đó của Trương Tố Tố, hơn nữa còn có toan tính sâu xa, đúng là chuyện gì cũng có khả năng.
Thôi Đào bảo bà đỡ Trương nhớ kỹ lại, thời gian gần đây Trương Tố Tố có đi chỗ nào nữa không.
“Gần đây nó cũng xem như là ngoan ngoãn, không ra khỏi cửa nữa, lâu lâu ra ngoài cũng chỉ để mua đồ cưới thôi, chẳng mấy chốc đã về rồi.”
Bà đỡ Trương nói xong, chợt nhớ tới chuyện gì đó.
“Đúng rồi! Mấy ngày trước nó có tới chùa Đại Bi, sau khi gây chuyện ở phủ Khai Phong không bao lâu, nó bảo mình sai nên muốn đến chùa Đại Bi sám hối.
Ta nghĩ thế cũng tốt nên đồng ý, nó ở đó khoảng 7 – 8 ngày.”
Sau khi biết thời gian cụ thể mà Trương Tố Tố ở chùa Đại Bi, Vương Chiêu lập tức tới chùa để điều tra tình hình.
Trước khi đi, Hàn Kỳ đặc biệt dặn dò Vương Chiêu nhớ để ý những người có thân phận trong chùa.
Vương Chiêu trở về lúc sắp chạng vạng, báo cáo lại với Hàn Kỳ và Thôi Đào rằng lúc Trương Tố Tố ở trong chùa Đại Bi, bà cụ Ngô mẹ của Thượng thư bộ Lại cũng tới lễ Phật ở đó.
Theo lời khai của tăng nhân trong chùa, ngày thứ 3 sau khi ở lại, Trương Tố Tố đã thân thiết với bà cụ Ngô, cụ cũng rất quý cô ta.
Lúc rời đi, bà cụ Ngô còn tặng cho cô ta một món quà hậu hĩnh.
Chuyện này cần có một cô gái từ vọng tộc kiểm chứng, thế là Thôi Đào ra tay.
Lúc Thôi Đào tới bái phỏng Thượng thư bộ Lại còn cố ý nhắc tới Đại Mã thị là dì của mình với cụ bà Ngô, mục đích là để bà cụ Ngô nới lỏng tâm lý một chút, tháo bỏ phòng bị với phủ nha.
Ban đầu nghe có người của phủ Khai Phong tới tìm mình trong đêm, bà cụ Ngô hơi không vui và mâu thuẫn.
Nhưng thấy cô bé Thôi Đào này tướng mạo động lòng người, cười lên trông rất ngọt ngào, lại còn là cháu gái của phu nhân Lữ tướng nên thái độ đã hoàn toàn khác.
Bà cụ Ngô nói thật cho Thôi Đào nghe, đúng là lúc ở chùa Đại Bi cụ có quen biết một cô gái họ Trương, nhưng không biết tên có phải là Tố Tố không, chỉ gọi cô ta là Trương nhị nương.
“Con bé đó tâm địa lương thiện, đã cứu mạng ta đấy.”
Hôm đó bà cụ Ngô đến hồ nước trong chùa cho cá ăn như thường lệ, không ngờ lại trượt chân ngã xuống hồ, nước không cạn mà 4 nha hoàn đi theo cụ không hề biết bơi, chỉ biết hoảng hốt đứng trên bờ kêu gào.
Đúng lúc bà cụ Ngô nghĩ mình sẽ phải chết thì Trương Tố Tố kịp thời xuất hiện cứu mạng cụ.
“Ta thấy quần áo của nó bình thường nên ắt xuất thân nghèo khó, sau khi hỏi thăm thì đúng là thế thật, thế là hứa cho nó một căn nhà và một mảnh đất tốt, nhưng nó đều từ chối.
Ta lại muốn sắp xếp cho nó một mối hôn nhân, nó bảo mình đã đính hôn rồi, tuy là tái giá nhưng chồng tương lai đối xử với mình rất tốt.
Còn bảo đừng cảm ơn gì cả, chỉ cần sức khỏe ta tốt đã là phúc lành của nó rồi.”
“Nghe tăng nhân trong chùa nói, lúc cô ta rời đi đã được lão phu nhân tặng quà ạ?” Thôi Đào hỏi.
“Ôi, có là quà gì đâu, ta nghe nói nó xuất giá, con gái mồ côi xuất giá nên không có trưởng bối gì chuẩn bị của hồi môn cho, đáng thương lắm, ta tiện tay đưa cho nó vài món đồ ấy mà.
Nó vẫn kiên quyết từ chối, khuyên đủ đường mới chịu nhận lấy.
Nó quỳ xuống đất dập đầu cảm ơn ta, khóc lóc nói mình chưa bao giờ được bà nội đối xử tốt như thế, cảm ơn ta đã để nó cảm nhận được một lần.
Ta đau lòng vì con bé này quá nhạy cảm mà biết rõ ân oán, bèn bảo nó có thể xem ta như bà nội cũng được.”
Bà cụ Ngô kể tới đây thì không khỏi thở dài một tiếng.
“Haizz, con bé này đúng là khiến người ta đau lòng mà.”
Thôi Đào nghe tới đây không khỏi thán phục thủ đoạn này của Trương Tố Tố, chỉ dăm ba câu mà nhận được bà cụ Ngô thành bà nội rồi, đây là cách trèo cao mà không phải cũng làm được đâu.
Nếu mục đích của Trương Tố Tố là muốn gả cho Phán quan Vương, vậy tất nhiên chuyện bà cụ Ngô này ngã xuống hồ nước cũng chẳng trùng hợp, nhưng đã qua lâu như thế, hiện trường cũng bị phá hỏng nên không cách nào kiểm chứng được.
Tóm lại chỉ cần bà cụ Ngô mắc bẫy thì đã trở thành con cá trong lưới của Trương Tố Tố, cô ta cố gắng lấy lòng, giả vờ yếu đuối để lấy thiện cảm, tranh thủ sự báo đáp, nhưng thủ đoạn này đều dễ như trở bàn tay.
Bà cụ Ngô là người theo Phật, tâm tư vốn thiện, không chống lại “thiên la địa võng” này của Trương Tố Tố cũng chẳng có gì lạ.
Việc đánh giá kết quả thành tích của quan viên ngũ phẩm trở xuống đều thuộc quyền quản lý của bộ Lại, mà người có tiếng nói nhất trong bộ Lại chính là Thượng thư bộ Lại.
Trương Tố Tố có ơn cứu mạng mẹ Thượng thư bộ Lại, sau này lúc đánh giá thành tích có thể nói giúp một chút, góp chút sức, thế là Phán quan Vương sẽ được thăng tiến.
Đại khái có thể hiểu được tại sao Phán quan Vương lại đột nhiên ân cần, bằng lòng cưới Trương Tố Tố rồi, đó là vì Trương Tố Tố đã liên quan tới đường dây Thượng thư bộ Lại này.
Chuyện này thực sự rất đáng buồn, phụ nữ phí hết công sức để lấy được chồng, còn đàn ông thì ngồi mát ăn bát vàng, chỉ bố thí cho cô ta một vị trí vợ chính.
Có lẽ Trương Tố Tố cũng khó chịu nên mới muốn Phán quan Vương xin nghỉ phép đi với mình.
Thôi Đào lại hỏi bà cụ Ngô có biết chồng tương lai của Trương Tố Tố là ai không.
Bà cụ Ngô lắc đầu, nói Trương Tố Tố không nói rõ, nhưng có kể với cụ rằng chồng cô ta rất chuyên tâm làm việc nhưng luôn bị cấp trên chiếm công.
Chuyện này khiến bà cụ Ngô hơi tức giận, bất bình thay cho chồng tương lai của cô ta.
Nhưng Trương Tố Tố lại cho rằng chuyện này âu cũng là may mắn, chồng tương lai của cô ta nghĩ chỉ cần kết quả mọi chuyện là vì mưu phúc cho nhân dân là tốt rồi, không cần phải tính toán chi li làm gì.
“Xem người ta đi, suy nghĩ sáng suốt, chỉ muốn mưu phúc cho người dân, rõ ràng là một vị quan tốt, kiểu người như thế đáng lẽ nên được trọng dụng trong chốn quan trường.
Con trai ta e là cũng chẳng bằng hắn, xem cái quan phẩm cao ngút của nó kìa!”
Vì Thôi Đào là cháu gái của Đại Mã thị nên cụ bà Ngô mới nói những chuyện này với nàng, chứ với một nha dịch nhỏ nhoi trong phủ Khai Phong thì còn lâu mới nói thế.
Thành tích của Phán quan Vương không tốt lại còn trách cấp trên của mình, mà cấp trên trực tiếp của Phán quan Vương là Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ cướp công của ông ta khi nào chứ? Chàng còn cố tình đưa vụ trấn áp sơn trại cho ông ta để ông ta mang hộ một phần công lao đấy.
Thôi Đào âm thầm rút lại lời bình luận Trương Tố Tố “rất đáng thương” lúc nãy, thế mà dám vu oan cho “bé thẹn thùng” nhà nàng, Trương Tố Tố này đáng đời lắm!
Nhưng Trương Tố Tố và Phán quan Vương vốn có quan hệ đôi bên có lợi từ lâu, Phán quan Vương không lý nào mà giết Trương Tố Tố trước khi tâm nguyện chưa đạt được cả.
Ông ta thân làm Phán quan ở phủ Khai Phong, khả năng cắt cổ giết chết Trương Tố Tố bên đường rất thấp, giờ đã điều tra ra được điều này thì khả năng lại càng thấp hơn nữa.
Nhưng khiến mọi người nghi ngờ là: Nếu Phán quan Vương không giết Trương Tố Tố thì sao ông ta lại trốn? Tại sao tới giờ vẫn chưa xuất hiện?
“Không loại trừ khả năng bị bắt cóc.”
Hàn Kỳ đã lệnh cho Vương Chiêu phái người bố trí các trạm kiểm soát trên các trục đường chính bên ngoài của Nam Huân, toàn lực tìm kiếm dấu vết xe ngựa của Phán quan Vương nhưng hiện vẫn chưa có thông tin gì, hẳn là tối nay khó mà tìm thấy được.
“Nhưng ai mà bắt cóc ông ta chứ? Hơn nữa trước khi bắt cóc còn giết Trương Tố Tố tàn nhẫn tới vậy nữa?”
Tất cả mọi người đều không hiểu, nhưng vẫn phải lần theo phương hướng kẻ thù để điều tra xem trước khi Phán quan Vương có đắc tội với ai không.
Lúc mọi người giải tán thì màn đêm đã thăm thẳm.
Thôi Đào tiễn Hàn Kỳ đi thì bỗng bị chàng ôm lấy, nỉ non