Ngôn Hi Thành Ngọc

Chương 49


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai trận thi đấu của Khương Thành Ngọc cách nhau một tháng, đầu tiên là thi máy tính. Chủ nhiệm lớp bọn họ hàng ngày đều giúp cậu tìm đủ loại tài liệu, Khương Thành Ngọc lạnh nhạt nhìn người thầy hơn năm mươi tuổi khoa họ bận trước bận sau, cực kỳ khó hiểu, cậu từng nói cậu không cần tài liệu gì cũng có thể tự làm được, nhưng ông ấy không nghe, cứ nhất định muốn giúp.

Khương Thành Ngọc cũng mặc kệ, cậu vốn không phải người thích lo chuyện bao đồng, dù việc vớ vẩn này có liên quan đến cậu, nhưng việc mình có thể làm đã làm, người khác nếu không nghe thì cậu cũng không kiên nhẫn để mà khuyên. Trừ chuyện liên quan đến Kiều Ngôn Hi, ngay đến chuyện của chính mình thì cậu cũng không để tâm.

Chẳng qua gần đây cậu rất buồn bực, Lý Thanh lúc nào cũng tìm đủ mọi cớ để tiếp cận cậu, làm cậu vô cùng phiền nhiễu. Cậu sắp phải tham gia hai cuộc thi cấp tỉnh, cho dù cậu có thông minh thì cũng phải tập trung hết tinh lực, bận đến nỗi chân không chạm đất, đâu có tâm tư để ý đến cậu ta. Nhưng Lý Thanh giống như kẹo da trâu, mặc kệ cậu lạnh nhạt hay không đếm xỉa thì cậu ta vẫn cứ sáp lại.

Bây giờ Khương Thành Ngọc vừa thấy Lý Thanh là muốn đi đường vòng, nhưng ông trời cứ hay đùa giỡn cậu, người cậu muốn gặp thì không được gặp, người cậu ghét thì lúc nào cũng lượn lờ trước mặt.

"Khương Thành Ngọc, cậu đi ăn cơm à?" Thực ra Lý Thanh cố ý chờ Khương Thành Ngọc ở cửa lớp, mấy ngày qua cô cảm thấy Khương Thành Ngọc ngày càng mất kiên nhẫn với mình, thái độ cũng càng lạnh nhạt, ngay đến việc mình được chia cùng tổ với cậu trong cuộc thi Sáng tạo Khoa học và Công Nghệ cậu cũng tìm giáo viên để thay đổi, mặc dù cô giả vờ như không phát hiện ra thái độ của cậu, lúc nào cũng theo ý mình quấn lấy cậu, nhưng cô cũng biết tiếp tục như vậy không tốt.

Cô biết Khương Thành Ngọc luôn là người cuối cùng đến căn tin ăn cơm, cho nên cố ý chờ cậu ở cửa lớp, khiến cậu không có cớ tránh cô, Lý Thanh cô muốn có được nam sinh nào thì nhất định có được, cho dù mình không chiếm được thì cũng không thể dành cho người khác! Nhất là đồ ti tiện Kiều Ngôn Hi đâu đâu cũng đè đầu cô!

"Ừ." Khương Thành Ngọc thấy Lý Thanh, nóng lòng lập tức quay đầu đi, nhưng người ta là con gái, dù cậu không muốn thân cận thì cũng
không thể làm mất mặt người ta.

"Thế tớ đi với cậu được không, hôm nay Triệu Diệp không đến căn tin, tớ không tìm được ai đi cùng cả." Lý Thanh đến bên cạnh Khương Thành Ngọc như chuyện tất nhiên rồi nói với cậu.

Bây giờ Khương Thành Ngọc chỉ thấy phiền muốn chết, nếu Lý Thanh là nam sinh, cậu nhất định sẽ đấm cho một trận! Từ lúc khai giải đến giờ, Lý Thanh cứ liên tục dùng đủ cách tiếp cận cậu, cậu không biết rốt cuộc cậu ta có ý đồ gì, lại không tiện từ chối, đành phải mặc cậu ta quấn lấy, nhưng trong lòng lại càng chán ghét Lý Thanh.

"Tùy cậu." Khương Thành Ngọc bỏ lại hai tiếng rồi đi nhanh, không chút vì Lý Thanh ở bên cạnh mà chậm lại. Lý Thanh nghe Khương Thành Ngọc đồng ý với mình, cực kỳ vui mừng, nụ cười càng trở nên rực rỡ, chạy theo Khương Thành Ngọc.

Khi bọn họ đến thì căn tin không còn nhiều người lắm, họ nhanh chóng gọi cơm, tìm lấy một bàn. Hai người mặc dù ngồi đối diện nhau nhưng đều có tâm trạng khác nhau, Khương Thành Ngọc là vì không kiên nhẫn mà ăn chẳng có vị gì, còn Lý Thanh cũng vì được cùng ăn cơm với người trong lòng mà không biết mình đang ăn cái gì.

"Khương Thành Ngọc, cậu tham gia hai cuộc thi có mệt không?" Lý Thanh nuốt miếng cơm, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Khương Thành Ngọc hỏi. Cậu mệt mỏi như vậy làm cô cũng đau lòng.

"Cũng ổn." Khương Thành Ngọc vẫn chỉ nói hai từ rồi cúi xuống xúc cơm, cậu mong sao bữa cơm này nhanh chóng kết thúc, vậy thì cậu có thể sớm được giải thoát.

"Cậu ăn từ từ thôi coi chừng nghẹn!" Lý Thanh bị tốc độ ăn cơm của cậu làm kinh hãi, trong lòng vui thích, đây mới là đàn ông đích thực, mấy kẻ miệng nhỏ kia thấy thế nào cũng không có khí phách của đàn ông!

Khương Thành Ngọc không đáp, cứ dùng tốc độ như cũ để ăn, Lý Thanh không có biện pháp, đành ăn thật nhanh, cô biết thời gian của cậu eo hẹp, cô cũng không thể làm lỡ thời gian của cậu.

"Tiểu Khê, cậu xem đó không phải Khương Thành Ngọc ư, cậu ấy đang ăn cơm với ai thế?" Ngô Đình Đình đi cất khay đã trông thấy Khương Thành Ngọc ngồi 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện