Ngôn Hi Thành Ngọc

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Thưa thầy, em muốn đi xem Khương Thành Ngọc! Trước kia em là bạn cùng lớp với cậu ấy." Vương Tử đi theo nhóm người, từ sau khi lên cấp ba cậu ta không còn kiêu ngạo như hồi cấp hai, cậu ta biết trên người còn có người cao hơn, cho nên trừ học hành ra cậu ta cũng không chơi đùa quá trớn. Hiện tại thành tích của cậu ta cũng năm trong top 20 của lớp.

"Vậy cũng tốt, nếu không được thì về lớp." Anh ta khá quý cậu nhóc Vương Tử này nên không muốn làm trễ việc học của cậu ta.

"Vâng ạ." Vương Tử quay lại, thật ra khi nghe Khương Thành Ngọc nói câu "Em phải ở đây đợi cô ấy" là cậu ta đã biết. Từ lâu cậu ta đã thấy Khương Thành Ngọc có sự đối xử khác biệt với Kiều Ngôn Hi, vì sao lại khác, lúc đó cậu ta còn chưa biết, chỉ biết khi đối mặt với cô ấy thì anh chàng kia mới mặt mày tươi tắn.

Sau này cậu ta dần hiểu ra, rõ ràng bọn họ là một đôi mà, thậm chí cậu ta còn thấy được tình yêu cháy bỏng trong mắt anh chàng kia. Ban đầu cậu ta rất giật mình, không biết vì sao bọn họ lại ở cùng nhau, tính cách hai người chênh lệch rất lớn, ở bên nhau có hạnh phúc sao.

Nhưng theo thời gian dần trôi, tình cảm của bọn họ ngày càng kiên định, Khương Thành Ngọc và Kiều Ngôn Hi đều là những người cậu ta rất bội phục, cho nên cậu ta mong bọn họ có thể hạnh phúc bên nhau. Tình cảm Lý Thanh dành cho Khương Thành Ngọc cậu ta cũng thấy, nhưng không cách nào ngăn cản, bởi cậu ta là người ngoài cuộc, cậu ta không có tư cách.

"Khương Thành Ngọc, cậu ở đây chờ Kiều Ngôn Hi phải không?" Vương Tử đến bên cạnh, nhìn Khương Thành Ngọc vẫn đứng ở đó hỏi.

Khương Thành Ngọc ngẩng đầu lên, Vương Tử lấy làm kinh
hãi, đây có phải là Khương Thành Ngọc không? Hai mắt cậu lấp đầy tơ máu, sưng đỏ, vô cùng suy sút, giống như không còn chút sinh lực.

Khương Thành Ngọc không trả lời, nhưng Vương Tử biết mình không nói sai.

"Các cậu cãi nhau phải không, chắc cậu ấy sẽ không tới đây đâu."

Cậu ta còn chưa nói xong, Khương Thành Ngọc đã như con thú hoang bị xâm phạm lãnh thổ đang rơi vào tình trạng báo động, trợn trừng mắt nhìn cậu ta, khàn giọng gầm gừ: "Cô ấy sẽ đến, cô ấy sẽ đến, nhất định sẽ đến!" Cứ như muốn để bản thân tin tưởng, cậu không ngừng lặp đi lặp lại.

"Khương Thành Ngọc, cậu tỉnh táo một chút đi!" Vương Tử lắc vai cậu, "Cậu ở đây chờ thì có ích gì, cậu phải đuổi theo cậu ấy nói xin lỗi với cậu ấy, dùng bất cứ cách nào, chỉ cần để cậu ấy tha thứ cho cậu." Cậu ta thật sự không muốn thấy vẻ uể oải này của cậu.

Khương Thành Ngọc chấn động, đúng thế, cậu đứng ở đây thì có thể thay đổi được gì, còn không bằng đi tìm cô, giải thích rõ với cô. Cậu nhìn Vương Tử, "Vì sao?"

Dù cậu chỉ nói hai từ, Vương Tử đã nghe hiểu, cậu ta mỉm cười, "Chẳng qua thấy các cậu rất xứng đôi." Bọn họ là những người mà cậu ta thấy ưu tú nhất, cậu ta cảm thấy bọn họ sinh ra là dành cho nhau.

"Cám ơn." Tiếng cám ơn này là lời thật lòng của Khương Thành Ngọc, cậu chưa từng có bạn bè, cậu không hiểu tình cảm, cậu chỉ dựa vào cảm giác để yêu Kiều Ngôn Hi, lời nhắc nhở của Vương Tử làm cậu hiểu ra 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện