Sầm Diên đã đi con đường này mười mấy năm, nhắm mắt cũng có thể đi về nhà.
Cô không hỏi tại sao Thương Đằng lại đến đây, anh cũng không nói.
Hai người im lặng cả một đoạn đường, chiếc ô cứ nghiêng về phía Sầm Diên, dù cho mưa ngày càng to, hạt mưa ngày càng lớn, cô cũng không bị ướt chút nào.
Đã muộn rồi vẫn chưa thấy người về, mẹ Châu lo lắng Sầm Diên xảy ra chuyện trên đường, mới mặc áo mưa vào, mang theo đèn pin, chuẩn bị đi tìm.
Dưới ngọn đèn đường phía trước, hai bóng người bị kéo dài đang tới gần.
Mẹ Châu nhìn thấy Sầm Diên, thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông đứng bên cạnh che ô cho cô rất lạ mặt, bà bước tới, cho dù là quở trách, nhưng giọng điệu không có nửa phần nghiêm khắc: "Sao về muộn như vậy, con làm mẹ sợ muốn chết."
Sầm Diên nói: "Trên đường về, con có đến trường cũ xem nên mới chậm trễ chút thời gian."
Nghe được lời của cô, mẹ Châu gật đầu: "Về xem cũng được, nghe nói bên đó sẽ phá bỏ, xây lại thành nhà trẻ."
Bà lại chuyển tầm mắt sang người đàn ông bên cạnh Sầm Diên: "Vị này là?"
Thương Đằng lịch sự tự giới thiệu: "Chào bác gái, cháu là Thương Đằng."
Mẹ Châu ngạc nhiên khẽ há miệng, như thể không ngờ anh sẽ xuất hiện ở đây.
Dù sao bà cũng đã nghe Giang Yểu nói Thương Đằng không yêu Sầm Diên, nhưng mà...
Thương Đằng cất ô đi, nhẹ giọng hỏi Sầm Diên: "Có lạnh không?"
Sầm Diên lắc đầu: "Không lạnh."
Ngược lại là anh, nửa người đều ở trong mưa, quần áo không cần vắt cũng ra nước.
"Anh đi vào tắm nước nóng trước đi, sau đó thay quần áo, cẩn thận bị cảm."
Thương Đằng đứng đó, không nói chuyện, cũng không nhúc nhích, chỉ dùng đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn Sầm Diên.
Anh rất đẹp, mọi bộ phận trên cơ thể đều ưa nhìn, kể cả đôi mắt không có bất cứ tình cảm nào kia.
Chỉ là hiện tại, đôi mắt đó có cảm xúc, hơn nữa còn khá phức tạp.
Nhớ tới việc anh đến tay không, Sầm Diên hỏi: "Anh không mang theo quần áo sao?"
Anh lắc đầu: "Không mang."
Vốn dĩ nhất thời quyết định đến đây, lo lắng Sầm Diên sẽ không quay lại, điều duy nhất anh có thể làm và dám làm là gọi cho cô cuộc điện thoại đó.
Dù cô nói sẽ quay lại nhưng anh vẫn lo lắng.
Mất ngủ trong nhiều ngày liên tiếp, hôm nay cũng vậy.
Vì vậy, anh dứt khoát mua vé và đến đây.
Sầm Diên có còn quay lại Tầm Thành hay không, thật ra cũng không phải là chuyện anh có thể thay đổi.
Anh biết mình không có chỗ đứng trong trái tim cô, cũng chưa từng nghĩ đến việc thay đổi suy nghĩ của cô.
Chỉ là, muốn thấy cô mà thôi.
Tiện thể nhìn xem nơi mà cô đã lớn lên.
Mẹ Châu nói: "Vào nhà đi, người đang ướt sũng, đứng bên ngoài gió lạnh càng dễ bị cảm."
Trong nhà bật điều hòa, tuy ấm áp nhưng hơi khô, Sầm Diên bật máy tạo ẩm.
Đây là năm ngoái Sầm Diên mua và gửi về.
Nhưng mẹ Châu luôn tiếc không mở vì sợ tốn điện.
Sầm Diên kêu Thương Đằng vào tắm trước, cứ mặc bộ quần áo ướt này cũng không tốt.
Cô tự mình cầm ô đến nhà bác Từ.
Từ Huy đang cầm điện thoại, ngồi xổm trong nhà chính chơi game, màn hình điện thoại sáng lên đủ màu sắc, rồi chuyển sang màu xám kèm với câu chửi thề của cậu ấy.
Nhìn thấy Sầm Diên, cậu ấy vội vàng đứng dậy: "Chị Sầm Diên."
Sầm Diên mỉm cười, gập ô bước vào: "Bác Từ vẫn chưa về sao?"
Cậu ấy đặt điện thoại sang một bên, rót cho cô một tách trà: "Ba tôi đến tiệm tạp hóa đánh bài, tối nay chắc sẽ không về."
Sầm Diên gật đầu, cầm tách trà nhấp một ngụm.
Từ Huy hỏi cô, "Tìm ba tôi có việc gì sao? Bây giờ tôi đi gọi ông ấy trở về."
Nói xong liền muốn đi ra ngoài.
Sầm Diên ngăn cậu ấy lại: "Tôi không tìm bác Từ, tôi tìm cậu."
Cậu ấy dừng lại, khó hiểu: "Tìm tôi?"
Sầm Diên đặt tách trà trong tay xuống: "Có khách tới nhà, quần áo anh ấy bị ướt mưa, nên tôi muốn mượn cậu một bộ."
Từ Huy chớp mắt: "Đàn ông?"
Sầm Diên gật đầu.
Từ Huy mặc dù rất tò mò, nhà thím sao lại có đàn ông?
Nhưng cậu ấy cũng không hỏi nhiều, kêu Sầm Diên đợi một lát, rồi về phòng lấy một bộ ra khỏi tủ.
"Vẫn còn mới.
Tôi cũng chưa mặc.
Bà ngoại tôi mua cho, nhưng mà hơi rộng một chút nên vẫn cứ để đó."
Sầm Diên vươn tay nhận lấy, cám ơn: "Ngày kia giặt sạch sẽ gửi lại cho cậu."
Từ Huy cười nói: "Không cần, dù sao tôi cũng không mặc được, coi như là tặng cho bạn của chị."
"Cảm ơn."
-
Về đến nhà, đèn trong phòng tắm bật sáng, mẹ Châu về phòng trước, có lẽ là để tránh tị hiềm.
Dù sao bà ở đây cũng không tốt lắm.
Sầm Diên cầm quần áo trong tay đi tới, gõ cửa: "Thương Đằng, mở cửa."
Tiếng nước bên trong đã ngừng từ lâu, anh ho nhẹ một tiếng, giọng điệu có chút mất tự nhiên: "Mở cửa?"
"Chỉ cần mở hé một chút là được, em đưa quần áo cho anh."
"Ừm."
Cửa phòng tắm hơi cũ, luôn có tiếng cọt kẹt.
Khoảnh khắc cửa được mở ra, hơi nóng trong phòng tắm tràn ra ngoài.
Sầm Diên đưa quần áo vào.
Giờ này vẫn còn sớm, cô ngồi trên sô pha ôm gối xem TV.
Thương Đằng thay quần áo, từ bên trong đi ra.
Chiều cao chênh lệch quá lớn, cho dù là quần áo rộng với Từ Huy, nhưng ở trên người anh vẫn bị ngắn một mẩu.
Nhìn thấy mắt cá chân anh lộ ra bên ngoài, Sầm Diên cười nói: "Xem ra cao quá cũng không tốt."
Thương Đằng không nói chuyện, đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
Trên TV đang mở kênh địa phương, ngay cả quảng cáo cũng bằng tiếng địa phương, Thương Đằng không thể hiểu được, toàn phải dựa vào phụ đề.
Để giảm bớt xấu hổ do sự im lặng gây ra, Sầm Diên hỏi anh: "Đây hẳn là lần đầu tiên anh đến một nơi hẻo lánh, lạc hậu như này nhỉ."
"Trước kia từng tham gia hoạt động của trường, tới mấy vùng núi mà xe ô tô cũng không đi được."
Câu trả lời của Thương Đằng thực sự khiến Sầm Diên ngạc nhiên hồi lâu.
Không phải cô có thành kiến, mà là vì Thương Đằng thực sự không giống kiểu người thích hoạt động ở trường.
Thương Đằng cũng không ngạc nhiên trước phản ứng của cô, dù sao cũng là chuyện đã qua lâu rồi.
Hình như là năm lớp 8.
"Đó là hoạt động ngoại khóa về khảo cổ học.
Xe không vào được, vào thị trấn thì bắt đầu đi bộ.
Đợi lúc leo lên núi thì đã hơn 8 giờ."
Rất mệt, nhiều bạn học thậm chí còn bắt đầu khóc đòi về nhà.
Nhưng anh lại không phàn nàn một lời.
Từ thời tiểu học, ước mơ của anh chính là trở thành một nhà khảo cổ học, vẫn luôn duy trì cho tới thời trung học.
Mãi đến năm lớp 9, anh bị buộc phải đối mặt với vận mệnh của chính mình.
Người như anh không xứng có ước mơ, cả đời chỉ có thể làm con rối mà thôi.
Không biết Sầm Diên đã ngủ mất từ lúc nào, đầu cô từ từ ngả sang một bên, rồi lại từ từ ngẩng lên.
Thương Đằng thận trọng ngồi xuống, nhẹ nhàng đỡ đầu cô, để cô tựa vào vai anh.
Khi sức nặng truyền đến, anh có thể cảm thấy rõ ràng sống lưng mình thẳng lên theo bản năng.
Không dám cử động, sợ đánh thức cô.
Anh duy trì một động tác trong suốt thời gian đó, chỉ có đôi mắt là di chuyển.
Sau khi chìm vào giấc ngủ, cô rất yên tĩnh, thậm chí còn yên tĩnh hơn cả lúc tỉnh, thỉnh thoảng sẽ cau mày, hẳn là mơ thấy ác mộng.
Do dự hồi lâu, cuối cùng Thương Đằng cũng chậm rãi nâng tay trái lên, ngón tay vừa mới tắm xong vẫn còn ấm, nhẹ nhàng vuốt ve giữa hai lông mày cô.
Vuốt phẳng nếp nhăn rất nhỏ đó.
"Ngủ ngon nhé."
Anh cố ý hạ