Mẹ Châu bưng trà đi ra từ phòng chính, đưa cho Thương Đằng: "Hôm nay thật sự làm phiền cậu, mời cậu uống chén trà trước."
Thương Đằng liếc nhìn Sầm Diên, cô gật đầu với anh, sau đó anh cầm lấy tách trà: "Cảm ơn ạ."
Sầm Diên ngâm chiếc khăn vào chậu, chà xát, giặt sạch rồi treo lên dây phơi.
Mẹ Châu cười nói: "Chẳng lẽ đứa nhỏ Sầm Diên này ngày thường đối xử với cậu quá hung dữ, sao ngay cả uống một ly nước cũng phải nhìn sắc mặt nó."
Sầm Diên cũng cười: "Mẹ nói bừa gì vậy."
Thương Đằng không nói, anh vốn không phải kiểu người nói nhiều, từ đầu đến cuối ánh mắt của anh đều nhìn chằm chằm Sầm Diên.
Sầm Diên sợ anh ở đây không thoải mái, liền nói đưa anh ra ngoài đi dạo.
"Đúng lúc thời tiết hôm nay không tệ.
Em dẫn anh đi dạo một vòng."
Mẹ Châu nghe vậy, cũng gật đầu lia lịa: "Con đưa Thương Đằng đến chỗ bác Từ câu cá đi, có lẽ hôm nay Tiểu Huy cũng ở nhà.
Mấy đứa trạc tuổi nhau, chắc chắn có nhiều chủ đề chung."
Sầm Diên nghĩ tới mấy sở thích hàng ngày của Tiểu Huy.
Chủ đề giữa cậu ấy và Thương Đằng, hẳn là 8 gậy tre cũng không với tới.
Cô hỏi Thương Đằng, "Muốn đi câu cá không?"
Thương Đằng hỏi ngược lại cô, "Em có đi không?"
"Đi chứ."
Tất nhiên cô không thể để Thương Đằng ở đó một mình.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Thương Đằng gật đầu: "Muốn."
Sầm Diên im lặng một lúc, sau đó đột nhiên nói: "Nếu em không đi thì sao?"
"Vậy thì không muốn."
"..."
Mẹ Châu đứng một bên quan sát, vết chân chim nơi khóe mắt đều hiện ra ý cười.
Bà vẫn lo lắng vì lời nói của Giang Yểu lúc trước, không phải trên TV đều diễn như thế sao? Đại thiếu gia con nhà giàu không hề có tình cảm với người vợ mà mình cưới hỏi đàng hoàng.
Nhưng bây giờ xem ra không giống chút nào.
Nhiệt độ ở đây ấm hơn miền Bắc, bớt lạnh hơn một chút, ra ngoài cũng không cần phải mặc quá nhiều.
Sầm Diên tùy tiện mặc chiếc khoác áo, hai người cùng đi dọc theo con đường nhỏ ở quê.
Thỉnh thoảng gặp người quen, sẽ dừng lại chào hỏi.
Một người phụ nữ cầm chiếc giỏ tre trên tay, cười hiền lành, hỏi Sầm Diên, "Có phải là cô bé nhà họ Sầm đây không?"
Sầm Diên gật đầu cười: "Thím đi ra đồng ạ?"
"Ừ, đi hái chút rau, thằng nhóc nhà ta muốn ăn." Ánh mắt bà rơi vào Thương Đằng, hiện ra vẻ tò mò: "Đây là chồng cháu sao?"
Ở quê luôn có nhiều lời đồn, lan truyền nhanh chóng.
Mặc dù Sầm Diên chưa bao giờ nghĩ đến việc che giấu chuyện này, nhưng cô không muốn trở thành đối tượng bị bàn tán.
Lặng lẽ mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, thái độ ba phải, không rõ ràng.
"Thằng nhóc này đẹp trai thật đấy.
Dáng này cũng phải cao tới 1m9 nhỉ."
Bà thím nhìn Thương Đằng từ trên xuống dưới, như đang đánh giá vật phẩm, chỉ thiếu đường trực tiếp lấy tay sờ.
Nếu là trước đây, Thương Đằng đã sớm lạnh mặt.
Có thể bây giờ căn bản là anh cũng lười tự ra tay.
Không thể không nói, tuy bề ngoài anh phong quang tế nguyệt nhưng thực ra tính tình lại cực kỳ tệ.
Chỉ là có thể nhẫn nhịn hơn so với người bình thường thôi.
Khi Sầm Diên lo lắng, cho rằng anh sẽ nổi giận, thế mà anh lại thờ ơ.
Thực sự coi mình là một món đồ để mọi người tùy ý xem xét.
Thậm chí còn không có lớp kính thủy tinh ngăn cách cũng có thể trực tiếp lấy tay sờ.
Sầm Diên đứng trước mặt Thương Đằng, lịch sự xin lỗi bà thím: "Thím à, chúng cháu còn có việc phải làm, cần phải đi trước, khi nào rảnh sẽ tới nhà thím ngồi sau ạ."
Người phụ nữ rút tay lại, vui vẻ nói: "Vậy được, tới lúc đó cháu thông não cho Nhị Nữu nhà ta với.
Gần đây nó cứ nghĩ đến chuyện bỏ học, tới nhà máy làm công, nói cái gì mà quê quán lạc hậu quá, đến quán Starbucks cũng không có.
Ta nói gì cũng không nghe.
Cháu là người từ thành phố lớn trở về, nó nhất định sẽ nghe lời cháu nói."
Sầm Diên gật đầu: "Vâng."
"Vậy được rồi, ta sẽ không quấy rầy hai đứa nữa."
Nói xong, bà ấy dùng ánh mắt ái muội liếc nhìn bọn họ, rồi mới rời đi.
Mãi cho đến khi bà ấy đi xa, Sầm Diên mới giải thích với Thương Đằng, "Bà ấy không có ác ý, chỉ là hơi quá nhiệt tình."
Thương Đằng chỉ gật đầu, dường như không quan tâm.
Mãi đến khi đi được một đoạn, anh mới nói câu đầu tiên từ sau khi ra khỏi cửa.
"Còn bao lâu thì tới?"
Sầm Diên cho rằng anh mệt: "Ở phía trước rồi, nếu anh mệt, chúng ta có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lát."
Thương Đằng nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô một lúc, mới chậm rãi gật đầu: "Vậy thì nghỉ ngơi một lát đi."
Bên cạnh mới xây một quảng trường, cũng không biết là ai quy hoạch, khu vực tập thể dục và sân bóng rổ cùng một chỗ.
Phía sau là một tiệm tạp hóa.
Sầm Diên quả thực có chút mệt mỏi.
Từ khi bị bệnh, cô rất ít khi vận động nhiều như vậy, bình thường ra ngoài đều là ngồi xe.
Cô ngồi xuống ghế, xoa xoa bắp chân hơi đau của mình.
Thương Đằng đi tới, cầm hai chai nước vừa mua ở tiệm tạp hóa, mở nắp chai đưa cho cô: "Uống chút nước trước."
Anh rất cao, còn Sầm Diên đang ngồi, anh gần như không nhìn thấy mặt cô.
Vì vậy chỉ có thể ngồi xổm xuống.
Hai người một ngồi, một ngồi xổm.
Thương Đằng trước đây cao cao tại thượng bây giờ lại lộ ra chút lấy lòng.
Sầm Diên cuối cùng cũng hạ tay đang cầm chai nước xuống: "Thương Đằng, anh không cần như vậy."
Cô không cảm thấy mình có năng lực thay đổi một người.
Nếu khiến một người từng vô cùng mạnh mẽ trở nên mềm yếu, Sầm Diên cảm thấy rằng đây là tội lỗi của chính mình, cô không thể gánh nổi.
Giọng Thương Đằng thờ ơ: "Anh tự nguyện."
Anh cũng từng đứng ở vị trí do người khác dựng cho, rồi dựa vào năng lực của chính mình mà không ngừng nâng cao vị trí ấy.
Nhưng bây giờ, anh tự nguyện bước xuống.
Từng bước một, bước đến trước mặt Sầm Diên.
Anh không muốn bất cứ thứ gì.
Tiền bạc, quyền lực, danh vọng, lợi ích, anh đều không cần nữa.
Người có dã tâm lại mất đi lòng tham, anh chỉ muốn một ngôi nhà, một tổ ấm với Sầm Diên.
Sầm Diên đã nói điều này quá nhiều lần, nhưng anh không nghe, cô cũng không còn cách nào khác.
Tính cách Thương Đằng quật cường từ trong xương cốt.
Từ nhỏ đến lớn đều như thế, cho dù trưởng thành sớm, sớm hơn nhiều so với các bạn cùng lứa tuổi.
Ngồi một lúc cũng không thấy mệt nữa, Sầm Diên mới đứng dậy.
"Còn khoảng 10 phút nữa thì tới."
Thương Đằng gật đầu, cầm chai nước khoáng cô vừa uống trong tay.
Hôm nay bác Từ đi vắng, lại đi đánh bài.
Thời gian qua bận rộn, cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, tự nhiên sẽ tranh thủ.
Từ Huy ở nhà trông coi ao cá, thường xuyên có người câu trộm, nên lúc nào cũng cần có người canh.
Con chó vàng già bị xích ở cửa, bình thường khi nhìn thấy Sầm Diên, nó sẽ ngoan ngoãn chạy qua đợi cô sờ.
Nhưng hôm nay lại sủa không ngừng, giống như nổi điên.
Từ Huy cầm roi mây đi tới: "Lại sủa bậy cái gì?"
Con chó không thèm đếm xỉa đến cậu ấy, vẫn nhe răng, hung dữ sủa về hướng Thương Đằng.
Nhìn thấy Sầm Diên, Từ Huy bỏ cây roi xuống và ngạc nhiên nói: "Chị Sầm Diên, sao hôm nay chị lại ở đây?"
Sầm Diên mỉm cười: "Có khách tới nhà, sợ anh ấy sẽ chán, vì vậy tôi đưa anh ấy đến đây để câu cá."
Vị khách trong miệng cô hẳn là người đàn ông đang đứng bên cạnh.
Bộ quần áo anh đang mặc là hôm qua Từ Huy đưa cho Sầm Diên.
Tay áo và ống quần rõ ràng hơi ngắn, nhưng mặc lên người anh cũng không cảm thấy buồn cười.
Có lẽ đây