Lời này quá sâu xa, Sầm Diên có chút đỏ mặt, liếc mắt nhìn tài xế đang lái xe, sợ rằng anh ta sẽ nghe thấy.
Cô không giống Thương Đằng, da mặt cô rất mỏng.
Tài xế không có phản ứng gì, giống như không nghe thấy, làm tài xế cho Thương Đằng nhiều năm như vậy, anh ta cũng là một người chuyên nghiệp và có đạo đức nghề nghiệp.
Việc riêng tư của ông chủ đều tự động bỏ qua.
Thương Đằng có vẻ không hài lòng vì sự chú ý của cô dành cho người đàn ông khác, anh nắm tay cô, bóp nhẹ vài cái: "Không uống sao?"
Sầm Diên lại đưa nước cho anh: "Em không khát."
Thương Đằng kiên nhẫn dỗ dành vài câu: "Vậy uống một chút thôi."
Anh thực sự lo lắng, lần trước đã hơi mất nước, sức khỏe của cô vốn lại không tốt.
Sầm Diên hết cách, không lay chuyển được anh, cuối cùng uống hết nửa chai trong cái nhìn chăm chú của anh.
Cũng nhờ có nửa chai nước, lần này cô không như trước nữa.
Thương Đằng ôm cô, nhẹ giọng thì thầm hỏi: "Có đau không?"
Sầm Diên lật người, cảm thấy anh luôn hỏi một số câu hỏi vô ích.
Lúc làm thì không biết nặng nhẹ, kết thúc rồi mới hỏi cô đau hay không.
Cô không muốn để ý đến anh, quá mệt mỏi, lại buồn ngủ.
Thương Đằng hôn lên vai cô, cô rất trắng, làn da trắng lạnh, là loại nổi bật ban đêm đều thấy được, làn da mịn như lụa, còn có chút hương trà xanh nhàn nhạt.
Sữa dưỡng thể của cô có mùi trà xanh.
Thương Đằng thích ngửi mùi của cô, chỉ cần là ở trên người cô, anh đều thích.
Vốn dĩ đó chỉ là một nụ hôn để xoa dịu cảm xúc, nhưng cuối cùng lại không cách nào kiềm chế.
Anh khàn khàn giọng nói xin lỗi, Sầm Diên chưa kịp phản ứng lại, giây tiếp theo đã bị anh đè lên.
- --
Sầm Diên ngủ đến tận chiều hôm sau mới tỉnh, cũng may là không có hẹn ai, cũng không cần sợ trễ giờ.
Rèm được kéo chặt đến nỗi không có ánh sáng chiếu vào, trong phòng đen như mực, Sầm Diên thậm chí còn tưởng rằng hiện tại vẫn sớm, có lẽ mới hơn 7 giờ.
Ngôn Tình Cổ Đại
Nghĩ lại, lại cảm thấy không quá thực tế.
Ngày hôm qua kết thúc đã gần 6 giờ, tính đi tính lại, không có khả năng cô chỉ ngủ một tiếng.
Cô duỗi tay chạm vào bàn cạnh giường, lấy điện thoại qua, đầu ngón tay khẽ chạm, màn hình sáng.
3 giờ rưỡi rồi.
Cô vẫn không thoải mái, giống như bị người ta đánh, đột nhiên không muốn động đậy.
Tính Sầm Diên rất tốt, loại tính cách này khiến cô không thể nào nổi giận với người khác.
Cho dù là thực sự tức giận, nhiều nhất cô cũng chỉ không để ý tới người kia.
Nhưng hiện tại hình như lại có chút khác biệt.
Thương Đằng đã nấu cơm xong từ lâu, sợ Sầm Diên tỉnh sẽ đói.
Nhưng anh không chắc khi nào cô sẽ dậy, nên đã hâm nóng cháo trước.
Nghe thấy động tĩnh trong phòng, anh biết cô đã thức, liền mở cửa đi vào.
Đồ ngủ trên người Sầm Diên là anh mặc cho cô.
Váy ngủ tơ tằm màu trắng, cô mặc vào càng trắng hơn, nhưng đôi mắt lại có chút đỏ, một phần là vì khóc quá lâu, còn chủ yếu là vì bị "hầm" quá lâu.
Trong tình huống kịch liệt đó, cô cũng không thể ngủ được, lúc sau cứ khóc mãi.
Không phải kiểu khóc vì khó chịu.
Thương Đằng chủ động nhận lỗi với cô, nói sau này anh sẽ kiềm chế bản thân thật tốt, sẽ không như ngày hôm qua nữa.
Sầm Diên lật người, nằm quay mặt vào trong, tạm thời không muốn để ý đến anh.
Nhìn thấy phản ứng này của cô, Thương Đằng lại vui vẻ.
Cô nổi giận, không để ý tới anh, thế mà Thương Đằng lại vui vẻ?
Dường như cuối cùng anh cũng có cảm giác được là ngoại lệ của Sầm Diên.
Cô sẽ có những cảm xúc của người bình thường, sẽ tức giận như một cô gái nhỏ, mà không phải lúc nào cũng dung túng cho anh.
Thương Đằng hy vọng Sầm Diên dựa dẫm vào anh.
Cuộc đời của cô, tương lai của cô, anh đều có thể phụ trách.
Anh sẽ chịu trách nhiệm cho cả cuộc đời này của cô.
Anh không muốn Sầm Diên lúc nào cũng nghe lời hiểu chuyện.
Cô chỉ mới 26 tuổi, Triệu Yên Nhiên có thể là chính mình mà không hề lo âu, cô cũng có thể.
Người quá mức hiểu chuyện sẽ không hạnh phúc, Thương Đằng không hy vọng Sầm Diên không hạnh phúc.
Thương Đằng dịu dàng dỗ dành: "Đừng nóng giận, hôm nay em nói cái gì anh cũng đều đồng ý hết."
Giọng điệu của anh cực kì dịu dàng, dịu dàng đến mức ngay cả Sầm Diên cũng cảm thấy có chút xa lạ.
Cô có chút tò mò vẻ mặt hiện tại của anh, rồi lại cảm thấy vẫn còn tức giận, không nên dễ bị dỗ nhanh như vậy.
Sầm Diên hiếm khi tức giận, được dịu dàng dỗ dành như vậy lại càng ít.
Trước nay đều là cô dỗ người khác, cho nên cảm thấy loại cảm giác này có chút kỳ diệu, đến nỗi kỳ diệu ở đâu cô cũng không rõ.
Không quá tệ, thậm chí còn muốn trải nghiệm lâu hơn một lúc.
Cơn giận đã sớm tiêu tan, cô lại vẫn không nói chuyện.
Thương Đằng cởi áo khoác, vải quần áo hơi cứng, anh sợ sẽ làm cô đau.
Sau đó chui vào ổ chăn, ôm cô từ phía sau.
Trên người cô rất thơm, tóc cũng thơm, Thương Đằng ôm cô không chịu buông tay: "Vậy khi nào em hết giận, anh mới đứng dậy."
Rốt cuộc là đang đợi cô hết giận, hay là lợi dụng cơ hội chiếm tiện nghi vậy?
Sầm Diên nằm mãi lại buồn ngủ, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng khi cô mở mắt ra, Thương Đằng vẫn đang ôm cô, tư thế cũng không thay đổi nhiều, có lẽ là không dám cử động, sợ đánh thức cô.
Sầm Diên lo cánh tay anh sẽ bị tê, tránh sang một bên, vén chăn chuẩn bị xuống giường, Thương Đằng cũng tỉnh.
Anh ngủ không sâu, vốn dĩ chỉ là muốn ở bên Sầm Diên, cũng không buồn ngủ lắm.
Một cử động nhỏ đã đánh thức anh.
Giọng nói không chút buồn ngủ: "Sao không ngủ thêm?"
Sầm Diên mang giày vào, đi đến tủ lấy áo hoodie thay.
Vừa muốn cởi quần áo, như chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay đầu nhìn lại.
Thương Đằng cũng đã đứng dậy, đang từ từ mặc áo khoác.
Có thể là gia giáo tốt, cũng có thể là thói quen, anh làm cái gì cũng là cảnh đẹp ý vui, dù chỉ là mặc chiếc áo khoác bình thường mà thôi.
Sầm Diên đợi một lúc, chờ anh mặc xong áo khoác.
Thương Đằng không định rời đi, chỉ đứng đó nhìn cô.
Sầm Diên nhắc nhở anh: "Em muốn thay quần áo."
Thương Đằng gật đầu, không cảm thấy có cái gì không đúng: "Thay đi."
Sầm Diên nói: "Anh ra ngoài trước đi."
Thương Đằng không hiểu: "Tại sao lại bảo anh ra ngoài?"
Sầm Diên: "......"
"Bởi vì em muốn thay quần áo."
Hóa ra là để anh ra ngoài tránh tị hiềm.
Thương Đằng cảm thấy không có gì phải tránh né: "Toàn thân trên dưới của em có chỗ nào anh chưa thấy đâu."
Sầm Diên im lặng một lúc, hình như