Vì cho Thương Đằng thêm một ít thời gian chuẩn bị, Sầm Diên ngồi trong quán cà phê dưới lầu một lúc, gọi một cốc American nóng, nhưng không uống một ngụm.
Kỳ thật cô không thích uống cà phê, người thích uống cà phê là Thương Đằng.
Cụ thể là thích, hay là không thể không dựa vào nó để tỉnh táo, Sầm Diên cũng không rõ lắm.
Thương Đằng không phải loại người dễ đồng cảm bác ái, thực ra anh từng chịu rất nhiều khổ sở.
Từ gia đình đến công ty, những đả kích, trắc trở mà anh gặp phải là điều người bình thường không thể chịu đựng.
Anh như một ngọn núi, quanh thân đều là đá cứng, không ai có thể đả đảo được.
Sầm Diên từng thấy sự ẩn nhẫn của anh.
Cô ở bên anh nhiều năm như vậy, thấy anh đã từng gặp phải những khó khăn và nguy cơ còn nghiêm trọng hơn.
Nhưng anh vẫn luôn như vậy, cho dù đèn trong phòng làm việc sáng cả đêm, anh vẫn thờ ơ thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Anh sẽ không kể khổ cùng người khác, cũng sẽ không oán giận, xảy ra chuyện liền giải quyết, thủ đoạn xử lý luôn tàn nhẫn kiên quyết.
Cho nên người khác luôn mắng anh máu lạnh, anh cũng hoàn toàn không để ý.
Bởi vì con người đều như thế, khi người khác tín nhiệm bạn, bạn lợi dụng sự tín nhiệm đó muốn hại chết đối phương.
Khi đối phương lấy lại sự tín nhiệm đó, dùng cách tương tự đáp trả lại, bạn lại bắt đầu lên án anh ta.
Thương Đằng chưa bao giờ để ý mấy đánh giá và lời đồn đãi kia, chỉ cần chính mình không thẹn với lương tâm là được.
Mà hiện tại, ngọn núi này sừng sững trước mặt cô, bắt đầu thay cô che mưa chắn gió.
Trên đời này có mấy ai dễ dàng, người ngoài nhìn vào thì thấy, Thương Đằng sinh ra đã ngậm thìa vàng, cuộc đời suôn sẻ.
Nhưng khổ sở trong đó, chỉ có mình anh biết.
Anh không nói, vậy vĩnh viễn không ai biết.
Nhưng hiện tại Sầm Diên đã biết.
Cho nên khi Thương Đằng yêu thương bảo vệ cô, cô cũng muốn yêu thương bảo vệ anh thật tốt.
Dù có lớn mạnh tới đâu, anh cũng không thể thật sự trở thành một ngọn núi, anh cũng chỉ là một người bình thường, một người đàn ông 27 tuổi bình thường.
- --
Ngồi ở quán cà phê một lát, có người lại đây làm quen với Sầm Diên.
Những người sống ở khu vực này hầu hết đều là tầng lớp tinh anh, mặc vest, đi giày da, một thân khí chất văn nhã.
Người đàn ông đẩy chiếc kính gọng vàng mỏng trên sống mũi và hỏi một cách lịch sự: "Có thể add Wechat không?"
Sầm Diên cười, uyển chuyển từ chối: "Xin lỗi."
Cô nhìn thời gian trên đồng hồ, "Tôi còn có việc, đi trước."
Cà phê trên bàn không mất một giọt nào, cô đẩy cửa rời đi.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, sắc trời đã tối sầm hơn rất nhiều, giống như mực xanh đặc quánh lại, từ xanh nhạt chuyển sang xanh đậm.
Sầm Diên không nhập mật khẩu, mà gõ cửa trước.
Qua rất lâu, bên trong mới có người ra mở cửa, chắc là vì tránh đụng tới nến và hoa trên mặt đất, cho nên lãng phí chút thời gian.
Thương Đằng mở cửa ra, bên trong không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ ngọn nến tỏa ra, gió từ lối đi thổi vào, ánh nến lay động nhẹ.
Phòng khách rộng như vậy, nến xếp thành vòng tròn, anh cũng bỏ hết những đồ có thể gây nguy hiểm.
Thương Đằng đứng ngược sáng, nhìn không rõ lắm.
Sầm Diên đợi một hồi, tỏ vẻ kinh ngạc: "Anh chuẩn bị khi nào vậy?"
"Sau khi em mang Bánh Quy ra ngoài."
Hoa đã được đặt trước một tuần, anh không có tế bào lãng mạn, cũng không biết làm thế nào mới có thể khiến Sầm Diên vui vẻ.
Hoa tươi và nến dường như là thứ duy nhất anh có thể nghĩ tới, có lẽ Sầm Diên sẽ cảm thấy có chút quê mùa.
Nhưng không sao, anh đã mua tất cả những loại hoa cô thích, rải đầy khắp nơi.
Cô thích hoa, anh khiến cho cô mỗi ngày đều có thể ngắm hoa.
Cô thích yên tĩnh, anh cùng cô về trấn nhỏ ở quê.
Chỉ cần là cô thích, anh đều sẽ thỏa mãn.
"Trước kia anh luôn lạnh nhạt với em, chuyện kết hôn cũng không coi trọng, không cầu hôn, không có hôn lễ.
Thậm chí ngay cả người nhà anh cũng không tới tham dự, có lẽ em cũng không để ý."
"Nhưng mỗi lần nghĩ lại, anh đều cảm thấy rất đau khổ.
Trước kia sao anh lại đáng chết như vậy, để em phải chịu nhiều tủi thân đến thế."
"Bởi vì sự hờ hững này mà Diên Diên của anh có lẽ đã phải chịu rất nhiều uất ức."
Loại đau lòng sau khi giác ngộ này mới là trí mạng nhất.
Không nhịn được mà suy nghĩ, trong hoàn cảnh đó, đối mặt với những lời đồn thổi bên ngoài, cô sẽ có cảm giác gì.
Anh đúng là một thằng khốn nạn.
Vì vậy....
"Những gì trước đây nợ em, anh sẽ trả lại gấp hàng ngàn hàng vạn lần, cho nên..." Thương Đằng lấy hộp nhẫn cưới bằng nhung màu xám từ trong túi quần, mở ra, quỳ một gối xuống, "Diên Diên, gả cho anh nhé?"
Anh không có đủ tự tin chiến thắng, bàn tay run lên vì lo lắng.
Anh vẫn ở vị trí hèn mọn nhất trong mối quan hệ này, loại cảm giác này khiến anh trở nên không tự tin.
Sầm Diên muốn yêu thương và bảo vệ Thương Đằng.
Cô nghĩ vậy, cũng đã làm như vậy.
Cô đưa tay qua, để anh đeo nhẫn vào tay cô.
Thương Đằng sững sờ hồi lâu, nhận ra Sầm Diên đồng ý, liền vội vàng đeo vào cho cô, sợ cô đổi ý lại không muốn nữa.
Cho dù đã đeo nhẫn, anh cũng không quên hỏi lại một lần: "Em đồng ý rồi sao?"
Thấy anh vẫn quỳ, Sầm Diên bảo anh đứng dậy trước: "Nhẫn cũng đeo rồi, còn có thể lừa anh sao?"
Nhẫn vẫn là cái trước đấy, loại sản xuất riêng theo yêu cầu.
Nói cách khác, là độc nhất vô nhị.
Mặc dù lúc đó Thương Đằng không yêu cô, nhưng về mặt vật chất, anh chưa bao giờ đối xử tệ với cô.
Sầm Diên có đôi khi cũng sẽ cảm thấy, cô cũng không đúng.
Coi Thương Đằng là thế thân, thật không công bằng với anh.
Anh vốn là một người kiêu ngạo đến thế.
Nhìn anh bây giờ rất vui vẻ, xoay đi xoay lại chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Sầm Diên nói: "Em còn tưởng anh đã vứt nó rồi."
Dù gì với tính cách của Thương Đằng, đây mới là chuyện anh sẽ làm ra.
Yết hầu Thương Đằng lăn lăn, ngẩng đầu nhìn cô, không nói chuyện.
Từ phản ứng của anh, Sầm Diên đại khái hiểu được, xem ra đã vứt thật, rồi sau đó lại đi nhặt.
Cô cảm thấy anh thật đáng yêu, từ trìu mến biến thành tình yêu, chỉ là yêu, không còn có thương hại.
Sầm Diên nhắc nhở: "Tắt hết nến trước đi."
Thương Đằng gật đầu, bật đèn.
26 ngọn nến tương ứng với tuổi của Sầm Diên.
Từ 1 tuổi đến 26 tuổi, là những năm anh không có mặt trong cuộc đời cô, nhưng sau này