Vào lúc này, hắn nên có cảm giác gì?
Lâm Tầm không biết, hình như hắn cũng không có cảm xúc kịch liệt gì lắm.
Chỉ là có chút lạnh.
Giống như đang ở trong biển sâu, bị chôn dưới hàng ngàn hàng vạn mét băng trong hàng ngàn hàng vạn năm, đầu ngón tay cũng lạnh lẽo đến đau nhức, đau nhức từ trong cơ thể lan tràn ra, máu nóng kết băng, ngay cả run rẩy cũng không làm được.
Nhưng cảm giác ngạt thở cực hạn lại lôi hắn ra trong cơn lạnh thấu xương, hắn bị đưa đẩy trong đám băng nổi trên mặt nước 0 độ, dần dần nổi lên, bỗng nhiên mở mắt vào lúc tiếp xúc với không khí.
Đau đớn cực hạn sẽ khiến giác quan mở rộng vô hạn, hắn cảm thấy phổi của mình đang điên cuồng run rẩy co quắp, hắn muốn thở, muốn ho khan, nhưng cuối cùng chỉ có thể vô lực giãy giụa.
Khí nóng rực do kiếm Xích Tiêu Long Tước và Viêm Dương Tử mang đến vẫn còn đang cuồn cuộn trong thế giới này, Viêm Dương Tử nở một nụ cười lạnh lẽo, trong đôi mắt đỏ như máu chiếu ra cái bóng của hắn, cứ như đã đoán được hắn sắp chết vậy.
Lâm Tầm khó khăn cong khóe môi, lộ ra một nụ cười.
Dưới loại tình huống này mà còn cười, có lẽ nụ cười sẽ không được đẹp lắm, Nhưng mà — dưới loại tình huống này mà vẫn còn cười được, Lâm Tầm cảm thấy mình đã áp đảo đối phương về mặt khí thế rồi.
Quả nhiên, Viêm Dương Tử nhíu mày, sau đó hừ lạnh một tiếng, ngón tay càng siết chặt hơn.
Lâm Tầm càng thêm khó chịu, hắn rên một tiếng từ trong cổ họng, bên tai toàn là âm thanh ù ù lúc mạch máu sắp vỡ tan, giống như tiếng điện biến áp.
Vừa rồi hắn cứ như đã trải qua thời gian cả một đời dài đằng đẵng, nhưng trong hiện thực, thời gian còn chưa đến một phút, có lẽ thế giới tinh thần của con người tự có kết cấu không thể tưởng tượng nổi.
Lâm Tầm nhắm mắt lại lần nữa.
Hắn đã sớm có kết luận này, kiếm tu và bàn phím tu đều là sinh vật không dễ chết nhất.
Mà bây giờ dưới tình huống kiếm bạt nỏ trương này, không phải ông chết… thì chính là tôi sống.
— dù sao không phải là tôi chết ông sống.
Hắn nhìn mười nghìn mã nguồn mà mình chọn ra.
Ctrl C.
Ctrl V.
F11, vận hành.
Khung màu lam trước mắt biến ảo, một cái khung vuông nổi lên, tám chữ lạnh lẽo hiện ra.
Nhập mật khẩu của nhân viên quản lý.
Phía dưới là một cái khung để nhập.
Trong ý thức mông lung, giọng nói của Vương An Toàn lại vang lên: “Hạn chế số lần nhập thôi… Một lần đi, một lần là an toàn nhất.”
Sau đó hắn chế giễu nói: “Không sợ tớ run tay à?”
“Đừng mà, trí thông minh của cậu cao như vậy đều bị chó ăn hả?” Vương An Toàn vừa bàn phím, vừa nói: “Người có đầu óc tốt thì năng lực khống chế cơ thể cũng rất mạnh, loại người như cậu xưa nay sẽ không trượt tay.
Được rồi, chỉ một lần, chết sống có số, một lần không trúng, tài khoản của cấu sẽ bị khóa, vĩnh viễn không được siêu sinh.”
“Đúng là tàn nhẫn, An Toàn.
Ít nhất cậu phải cho tớ một đường lui chứ.”
Lời của hắn nghe như đang chỉ trích, nhưng giọng điệu lại vô cùng nhẹ nhàng, hắn cũng biết mình không có khả năng trượt tay, không có khả năng quên mất.
Nhưng bây giờ xem ra, hình như khi đó hắn và An Toàn đã đưa ra một quyết định quá ngu xuẩn.
Ví dụ như… bây giờ, hắn đứng trước kiếm Xích Tiêu Long Tước nhưng chỉ có một cơ hội nhập mật khẩu.
— mà hắn lại hoàn toàn không biết gì về mật khẩu này cả, chỉ có thể suy đoán.
Trừ cái đó ra, hắn còn biết mật mã này vô cùng quan trọng đối với Đông Quân.
Một cơ hội, chỉ một lần.
Chết sống có số, thành sự tại thiên — không có khả năng.
Lâm Thuật Toán hắn sống hơn hai mươi năm, trong hai mươi năm này, tất cả những lúc cần đánh cược hắn chưa bao giờ thua.
Một cơ hội.
Con trỏ lấp lóe.
Một chuỗi ký tự có ý nghĩa quan trọng với một người sao.
Hắn nghĩ, người kia cũng không phải là loại người chấp nhất với thời gian, chấp nhất với cách sắp xếp số lượng kỳ dị, hay chấp nhất với những chi tiết râu ria.
Như vậy anh chấp nhất với cái gì? Sự nghiệp, tình cảm, thiện ác của anh, làm thế nào để phán định nặng nhẹ?
Lâm Tầm không biết, hắn chưa bao giờ tỉnh táo để nhận thức rằng hắn cũng không hiểu rõ thế giới nội tâm của người đàn ông kia như lúc này.
Hắn nhìn chằm chằm khung nhập, trên thực tế hắn chỉ biết chuỗi ký tự quan trọng nhất đối với mình là gì thôi.
Trong cuốn tiểu thuyết cuộc đời muốn khen cũng chẳng có gì mà khen của hắn, nhất định chuỗi ký tự kia sẽ được viết ở trang đầu, ít nhất là vị trí nào đó trong ba chương đầu.
Hắn mặc niệm ra hai từ đơn kia, mà bọn chúng cũng chậm rãi hiện ra trong khung nhập theo suy nghĩ của hắn.
—HelloWorld.
Máy tính nói ra câu đầu tiên với loài người.
Hắn lựa chọn xác định.
Trong thời gian màn hình dừng lại, không khí dường như ngưng đọng, mà trước mắt hắn có chút choáng váng, lại đặt mình vào khung cảnh vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
Hắn đang gửi tin với một người có biệt danh là Co, hay có thể nói là Đông Quân, ngay vừa rồi, hắn đã hỏi đông quân một chuỗi số hoặc chữ cái nào có ý nghĩa quan trọng với anh.
Một phút lặng im, có vẻ người bên kia đang nghiêm túc suy nghĩ.
Mà Lâm Tầm — hắn rất chờ mong đáp án này, sự chờ mong này dường như đến từ tình yêu của một thiếu niên, hắn nghĩ nếu cuối cùng Đông Quân nói ra một con số có liên quan đến hắn, hắn sẽ không chút do dự gọi anh một tiếng “anh yêu”.
Màn hình sáng lên, tin nhắn bắn ra.
Co: HelloWorld.
Lo: …Ồ.
Tâm trạng nhảy cẫng của hắn giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn ghi lại từ này, đặt làm mật khẩu root cho quyền hạn tối cao của hệ thống “Vệ Tinh”.
Co: Sao vậy?
Lo: Không sao.
Lo: Có chút vượt ngoài dự đoán của em.
Co: Em không nghĩ tới sao?
Lo: Vâng vâng vâng, anh thích viết mã nguồn nhất, mã nguồn nghe lời như vậy cơ mà.
Lo: Em còn không hiểu anh sao.
Co: ^^
Ánh mắt của Lâm Tầm dừng lại thật lâu trên icon ^^ quen thuộc kia.
Khi đó, bọn họ vừa mới rời khỏi sân trường, Ngân Hà vừa mới thành lập, tất cả thành quả lừng lẫy nổi danh sau này vẫn còn nằm trong trứng nước.
Ban bè thuở thiếu niên là bạn bè trong sáng chân thành nhất, người yêu thuở thiếu niên cũng là người yêu thân mật ôn nhu nhất.
Tất cả đều khác sau này.
Trái tim của hắn bị một loại cảm xúc nắm chặt, nhói nhói chua xót, nhưng chỉ vẻn vẹn năm sáu giây sau, loại cảm xúc mềm mại này đã bị lạnh lẽo như băng sương thay thế, sự chú ý của hắn trở lại hiện thực.
Mật khẩu thông qua, khung nhắc nhở bắn ra.
“Nhân viên quản lý 01, chào mừng trở về.”
Trong một hệ thống có thể có rất nhiều nhân viên quản lý, bọn họ dùng những con số khác nhau để đại diện cho trình tự quyền hạn khác nhau, 01, vị trí thứ nhất.
Tâm trạng của hắn không một gợn sóng, từ từ mở mắt — có lẽ ánh mắt hắn quá bình thản hoặc lạnh lẽo, hắn trông thấy trong mắt Viêm Dương Tử trước mặt lóe lên một vẻ kinh ngạc.
Đương nhiên, ngón tay của Viêm Dương Tử sẽ chỉ càng siết chặt hơn, hắn biết bây giờ mình đã là một người chết trong mắt Viêm Dương Tử.
Hắn chậm rãi giơ tay lên, nắm chặt cơ bắp và cổ tay cứng như đồng của Viêm Dương Tử.
Viêm Dương Tử lạnh lùng nói: “Nhãi ranh muốn chết!”
Lâm Tầm khó khăn giật giật khóe miệng, mỉm cười, hắn không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể dùng khẩu hình nói ra từng chữ để diễn đạt ý của mình.
Hắn chậm rãi nói —
Ông, chết, rồi.
Viêm Dương Tử muốn cong khóe môi cười lạnh.
— nhưng ông ta không cười được.
Mãi mãi ông ta cũng không cười được.
Bởi vì một giây sau đó, ngón tay của Lâm Tầm bỗng nhiên dùng lực, một tiếng răng rắc nặng nề vang lên — cổ tay của ông ta giống như một lon nước tùy tiện bóp là bẹp, bị vặn thành một độ cong quỷ dị.
Một giây sau, Lâm Tầm bỗng nhiên tung chân đá về phía ngực ông ta, mượn lực cả người để lui lại, một tay chống đất vững vàng rơi trên mặt đất, sau đó thong dong đứng dậy.
Mà Viêm Dương Tử đối diện thì còn lâu mới được thong dong như hắn — đầu tiên là cổ tay đột nhiên bị bẻ gãy, lại bị đạp trúng ngực, chật vật lui mấy bước, bây giờ mới vừa ổn định cơ thể, đang cầm cổ tay mềm oặt rũ xuống cuẩ mình phát ra tiếng thở đau đớn.
Lâm Tầm mở năm ngón tay phải ra.
Bàn phím hóa thành trường kiếm xuất hiện trong tay hắn.
Hắn quay người đối mặt với kiếm Xích Tiêu Long Tước đang đâm sâu vào nền ngọc thạch.
Vừa rồi, hắn copy một phần chứng nhận quyền hạn trung tâm của kiếm Xích Tiêu Long Tước, đưa nó vào trong cơ thể mình vận hành, từ đó thuận lợi thông qua thân phận nhân viên quản lý 01.
Mà có thể cầm lấy kiếm Xích Tiêu Long Tước —
Hắn không tùy tiện tiến lên, chỉ đánh giá thần khí thon dài, sắc bén, tràn đầy sát khí trước mặt.
Cùng lúc đó, trường kiếm trong tay hắn dần dần nóng lên, nhiệt độ lan tràn ra từ trong lòng bàn tay hắn, cuối cùng lan ra toàn thân, trên trường kiếm phát ra hào quang vàng óng, hấp dẫn với kiếm Xích Tiêu Long Tước.
Lâm Tầm ở giữa sóng nhiệt có một loại cảm giác, một giây sau hắn sẽ bị nhiệt độ không biết từ đâu mà đến này hòa tan, hắn và kiếm của hắn, còn có kiếm Xích Tiêu Long Tước bị hòa thành một thể.
— Quả nhiên trường kiếm của hắn đang dần dần hư hóa, hóa thành ánh sáng vàng kim chảy xuôi vào cơ thể hắn, mà nếu có người nhìn kỹ những ánh sáng óng ánh kia, sẽ phát hiện nó được tạo ra từ vô số mã nguồn phức tạp.
Lâm Tầm đưa tay nắm chặt chuôi kiếm Xích Tiêu Long Tước lần nữa.
Hắn nhớ rất rõ, đây là lần thứ năm hắn rút kiếm.
Hắn thản nhiên nói: “Nếu còn không còn ra, tao sẽ muốn phạt mày.”
Thân kiếm có vẻ kêu lên ong ong.
Lâm Tầm mỉm cười, nâng tay lên —
Đơn giản giống như rút một thanh kiếm bình thường khỏi vỏ, hắn không hề chịu bất cứ một lực cản nào, chỉ cảm thấy lưu loát và trơn tru — cứ như vậy, thân kiếm chậm rãi nâng lên, rời khỏi cái bệ ngọc thạch vẫn luôn giam cầm nó, sau khi ánh sáng lạnh lóe lên, lúc mũi kiếm sắc bén rời khỏi bệ ngọc thạch, khung nhắc nhở lại bắn ra trước mắt Lâm Tầm lần nữa.
“Nhân viên quản lý 01, chào mừng trở về!”
Ngay sau đó, kiếm Xích Tiêu Long Tước cũng hóa thành ánh sáng vàng chói mắt, chậm rãi truyền vào trong cơ thể hắn.
Lâm Tầm quay đầu nhìn Viêm Dương Tử.
Viêm Dương Tử trợn hai mắt lên, bờ môi rung động, lồng ngực kịch liệt chập trùng: “Cậu, cậu…”
“Tôi cái gì?” Lâm Tầm chân thành đối mặt với ông ta, nhưng một giây sau lại thay đổi vẻ mặt, giống như một đệ tử ngoan ngoãn, hỏi: “Tiền bối, người kiếm hợp nhất, chính là hợp nhất như vậy sao?”
Viêm Dương Tử có vẻ nóng giận công tâm, còn chưa kịp thở, nói cũng không nói ra được, đã trực tiếp dùng tay trái rút kiếm, đâm thẳng về phía hắn!
Đáng tiếc.
Đáng tiếc bây giờ hắn đã không phải là một bàn phím tu không có gì đặc biệt.
Thứ hắn là nhân viên quản lý 01 của thế giới này, hoặc đổi một danh từ khác để Viêm Dương Tử có thể hiểu, Đế quân có một không hai của giới tu chân – vừa mới lên ngôi.
Lâm Tầm nắm hờ tay phải, kiếm Xích Tiêu Long Tước huyết khí sát khí quấn quanh xuất hiện trong tay hắn, hời hợt vung về phía trước một cái.
Mũi kiếm và mũi kiếm chạm nhau.
Keng.
Bóng người Viêm Dương Tử bỗng nhiên khựng lại.
Một giây sau, lại lấp lóe.
Lại một giây sau, một người sống sờ sờ cứ biến mất trong không khí như vậy.
— biến mất không để một dấu vết nào.
“Format(*) vui vẻ.” Lâm Tầm nói: “Tạm biệt.”
(*) Format là làm tất cả mọi thứ quay trở lại mặc định ban đầu, hay xóa hết tất cả mọi thứ đã được lưu trong ổ cứng.
Thế giới yên tĩnh, hắn nhìn khắp bốn phía, trông thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, thành ma, không thành ma, toàn bộ đều trầm mặc nhìn chằm chằm vào hắn, giống như vội vàng không kịp chuẩn bị tiếp nhận quá nhiều tin tức — ngoại trừ Kỳ Vân.
Kỳ Vân bị ma vật lây nhiễm, đang ngoan cường chống lại, nằm trong lòng Thường Tịch khó chịu lẩm bẩm.
Lâm Tầm liếc gã một cái, mỉm cười, sau đó quay người đi xuống dưới.
Cầu thang có rất nhiều tầng, nhưng số lượng đã không quan trọng với hắn, hắn rời khỏi tòa nhà này, đi lên đường cái rộng lớn.
Trước đó kết giới nhân gian bị Viêm Dương Tử làm hỏng, bây giờ vẫn rất tệ, bên cạnh hắn toàn là ma vật và ma khí, nhưng chúng nó có vẻ đã không còn dám trêu chọc hắn