Lâm Tầm sờ đuôi Con Trỏ Chuột.
“Tiếp tục.” Hắn nhíu mày, nói.
Cái đuôi không nhúc nhích.
Lâm Tầm dùng tay quấn cái đuôi lên trên cánh tay của mình.
Cái đuôi thu về.
Con Trỏ Chuột: “Meo.”
“Meo cũng vô dụng.” Lâm Tầm nhìn nó chằm chằm: “Bây giờ tao rất nghi ngờ giống loài của mày đó.”
Con Trỏ Chuột: “Meo…”
Nó đạp mấy cái lên trên ngực Lâm Tầm, ánh mắt vô tội.
Lâm Tầm bị nó giẫm đến bật cười, ôm lấy nó: “Có phải mày có thể nghe hiểu tiếng người hay không?”
Con Trỏ Chuột giống như không nghe được cái gì.
Lâm Tầm buông nó ra, mặt đối mặt với nó.
Con Trỏ Chuột lại duỗi móng, dùng đệm thịt cọ vào cổ của hắn, Lâm Tầm không nhúc nhích, mặc cho nó cọ.
Lâm Tầm: “Bình thường mày cũng chơi với Đông Quân như thế này sao?”
Con Trỏ Chuột không có phản ứng gì.
Lâm Tầm: “Tao ghen ghét.”
Con Trỏ Chuột: “Meo.”
Nó ôm lấy ngón tay Lâm Tầm, nhẹ nhàng cắn một chút.
Lâm Tầm: “Có lẽ mày thật sự chỉ là một con mèo.”
Hắn đặt tay lên bụng Con Trỏ Chuột, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Không gian hệ thống hiện ra.
Hôm nay hắn đã giết chết không ít ma vật trong sân vận động, hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày.
Phần thưởng của nhiệm vụ hàng ngày là linh lực 5, cứ tính toán như thế, hắn đã có 105 linh lực, cách lúc thắp sáng cây kỹ năng còn thiếu 15.
15, hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh của Tiêu Tiêu, hắn đã có thể đạt được.
Nhưng nhiệm vụ này vẫn chưa hoàn thành.
Sau khi khống chế được Tiêu Tiêu ở phòng phát thanh, tiến độ đã tăng tới 50%, sư huynh Thường Tịch siêu độ ma vật trong sân, tiến độ đến 70%.
Xế chiều hôm nay tiền bối Tiêu Dao Tử bức ra ma vật trong người Tiêu Tiêu, sau khi giết chết nó, tiến độ lại tăng 20, đạt đến 90.
Còn thiếu 10, thế nhưng theo lý thuyết, những chuyện Lâm Tầm có thể nghĩ đến, hắn đều đã làm xong rồi.
Hắn suy nghĩ mọi chuyện từ đầu tới cuối một lần.
Nhiệm vụ nhắc nhở là “Vào một đêm nào đó, Tiêu Tiêu nhận được một năng lực đặc biệt”.
Năng lực đặc biệt là chỉ tiếng hát của Tiêu Tiêu.
Như vậy vào một đêm nào đó, lại là ban đêm nào, ở đâu?
Ma vật xuất hiện, cũng nên có chỗ bắt đầu.
Lâm Tầm đã gần như có mạch suy nghĩ.
Hắn lại xem xét những kỹ năng mình đang có.
Khinh Thân Thuật, một loại kỹ năng có ích nhất cho đến bây giờ, hắn có được năng lực phản ứng rất nhanh, còn có thể bay tới bay lui trên không trung.
Bàn phím, ổ cứng di động, đều là phần mềm để đọc ghi, cứ như vậy, hắn gần như đã có thể điều động tất cả chương trình của ngôn ngữ C rồi.
Nhưng còn có một loại kỹ năng, là “Thiên Nhãn Thuật” lấy được sau khi hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh ở núi Thanh Thành, đến nay Lâm Tầm vẫn chưa hề dùng tới nó, cũng không biết sử dụng như thế nào.
Hắn ghi nhớ chuyện này trong lòng, sau đó mở mắt ra.
— vừa mở mắt, đã nhìn thấy Con Trỏ Chuột ngồi trên gối đầu, nhìn mình không chớp mắt.
Lâm Tầm: “Mày như vậy rất đáng sợ.”
Con Trỏ Chuột lắc lắc cái đuôi, đôi mắt màu băng lam, màu sắc tĩnh lặng đó khiến Lâm Tầm cảm thấy con mèo này đang nhìn mình để tra hỏi vậy.
Hắn sờ lên đầu Con Trỏ Chuột: “Tao ra ngoài một lát, đợi lát nữa lại chơi với mày.”
Con Trỏ Chuột kêu một tiếng, theo hắn ra cửa.
“Ngoan, đến đây để ba ba ôm một cái.” Vương An Toàn bắt lấy Con Trỏ Chuột.
Lâm Tầm: “?”
Hắn: “Cậu trở thành ba ba của nó từ khi nào vậy?”
Vương An Toàn: “Lúc cậu vắng mặt, tớ và Cơ Cấu đều thành ba của nó.”
Lâm Tầm: “Tớ không hiểu nổi vì sao mấy người các cậu đều khăng khăng muốn làm ba ba của một cái gì đó.”
Vương An Toàn: “Cơ Cấu nói đây là bản năng trong gen của sinh vật giống đực, cậu không có bản năng này, chứng tỏ giới tính của cậu không bình thường.”
Lâm Tầm: “Luận chứng của cậu có trăm ngàn chỗ sơ hở — có học thuyết không?”
“Không có học thuyết.” Cơ Cấu cũng tiến đến bên cạnh Vương An Toàn, vừa từ ái vuốt ve Con Trỏ Chuột, vừa nói với Lâm Tầm: “Cậu xem, cậu bắt đầu yêu cầu học thuyết, điều này nói rõ cậu đang chột dạ, cậu vốn không tin vào tính hướng của mình.”
Lâm Tầm: “Cậu đang ám chỉ cái gì? Trên thực tế phương hướng của tớ rất hư vô, tớ cũng không biết.”
Triệu Cơ Cấu: “Tớ còn nhớ rõ năm nhất đại học cậu được rất nhiều đàn chị theo đuổi, cậu tuyên bố mình yêu mã nguồn, mã nguồn mà mấy chị đó viết quá xấu, cho nên cậu không thể tiếp nhận mấy bả.
Một năm kia thành tích bình quân của học viện chúng ta đều được nâng cao.”
Vương An Toàn: “Đến năm hai, cậu lại bị đàn em học viện thể thao theo đuổi, cậu cũng lấy lí do như vậy để đuổi cậu ta đi.
Bởi vậy mà cậu ta hăng hái học tập Python, làm việc cho BAT, bây giờ đã thành kỹ sư cao cấp.
Cậu ta còn không phải ví