Lâm Tầm quay đầu nhìn về phía đường lúc đến.
Như hắn đoán, lối đi nhỏ mờ tối đã bị chặn lại, chỉ còn những cánh cửa phòng khác nhau.
Bên trong toàn bộ không gian, tám cảnh cửa bao quanh hắn, hình thành không gian thu hẹp, trên trần nhà xi măng có một cái bóng đèn mờ nhạt lấp lóe, sau đó hoàn toàn tắt ngúm.
Đèn pin tự động mở ra, Lâm Tầm soi lên mấy biển số phòng trên cửa, biển số phòng trong tầng hầm khu nhà là sáu chữ số, bây giờ cũng thế, nhưng mà hiển nhiên bây giờ không đúng.
101010, 111010, 110101…
Tổ hợp 0 và 1, đây là số nhị phân.
Số nhị phân, 2, 8 cánh cửa, 2 mũ 8 là 256.
Trong đầu Lâm Tầm nhanh chóng lướt qua những thông tin này, hắn nhìn kĩ xung quanh, bỗng nhiên chú ý tới trong không khí có rất nhiều khí đen.
Ở trong môi trường này, khí đen luôn luôn tràn ngập ác ý.
Có lẽ đây chính là ma khí trong miệng các tiền bối.
Bây giờ la bàn không dùng được, tín hiệu không dùng được, nói rõ ma khí xâm nhập đã ảnh hưởng đến thế giới hiện thực.
Hệ thống tầng hầm nối với hầm gara, nếu ma khí xuất phát từ chỗ này, như vậy đúng là bọn chúng có thể lan tràn đến toàn bộ khu nhà Triều Dương… Cả nhà Tiêu Tiêu ở tầng hầm, bị ma khí xâm chiếm nghiêm trọng nhất, cũng có thể hiểu được.
Cùng lúc đó, hắn cảm thấy trong cổ mình có một mùi máu tươi, quanh thân có áp lực rất nặng nề, hô hấp cũng dần gấp rút.
Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, loại tình huống này, hắn kiên quyết ngắt mạng của mình đi, quả nhiên quanh người đã yên ắng hơn.
Hắn đi đến trước một cánh cửa.
110101, chuyển đổi sang hệ thập phân là 53.
5/3 là sinh nhật của Đông Quân, hắn cảm thấy thuận mắt.
Không có quá nhiều do dự, hắn đi vào cánh cửa này trước, chốt cửa đã bị rỉ, rơi xuống một lớp bụi, có vẻ như đã lâu không có ai quản lý.
Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, một tiếng cọt kẹt vang lên, cái trục cũng rỉ sét chuyển động, cửa sắt mở ra.
Lâm Tầm: “…”
Vách tường màu trắng, mặt đất xi măng màu xám, ánh đèn mờ nhạt, khói đen mờ mịt, bầu không khí vô cùng trầm thấp.
Hai bên cánh cửa là vách tường trống không, trên vách tường trái phải bên trong lại là cửa.
Biển số phòng của hai cánh cửa tăng lên một đơn vị, bây giờ vị trí cuối của một cái là 0, vị trí cuối của một cái là 1.
Hắn đẩy cửa phòng 1101011 ra.
Một luồng khí đen dày đặc lạnh băng cuốn lấy gió lạnh đập vào mặt, đơn giản giống như là một đống mực nước lớn đang dội lên người mình.
Lâm Tầm nhắm hai mắt lại theo phản xạ, luồng khí lạnh lẽo xuyên qua thân thể, sau đó lại mang theo gió nhào lên, sau mấy lần như thế, khí đen mới như từ bỏ việc tấn công hắn, bay về chỗ khác.
— đây chính là ma vật sao?
Lâm Tầm không chút nghi ngờ, nếu bây giờ đứng ở chỗ này chính là một người bình thường, vậy hắn đã sớm bị ma vật phụ thể.
Đáng tiếc, bây giờ hắn đang ở trạng thái ngắt mạng, miễn dịch tất cả sự tấn công.
— theo luồng khí đen rời đi, một không gian gần giống lúc trước như đúc hiện ra ở trước mặt hắn, biển số phòng lại tăng lên một đơn vị.
Lâm Tầm hít sâu một hơi, không tiếp tục đi vào trong nữa.
Có ba phương pháp suy luận toán học, quy nạp(*), loại suy(**), suy diễn.
(*) Quy nạp là phương pháp đi từ cái riêng đến cái chung
(**) Loại suy là xuất phát từ sự giống nhau có thực của hai đối tượng để đưa ra kết luận
Nếu dùng logic mộc mạc nhất để tiến hành phán đoán tình huống hiện tại, như vậy có thể đoán được, sau bất kỳ một cánh cửa nào đều có hai cái cửa, bạn có thể không ngừng đẩy cửa, không ngừng tiến lên, số nhị phân trên biển số phòng cũng càng ngày càng dài.
Loại cảm giác này giống như… lý luận máy tính chiếu vào hiện thực.
Bởi vì, tính toán tầng dưới cùng của máy tính, đều là thông qua số nhị phân để thực hiện.
Giả sử Lâm Tầm có thời gian vô hạn đi thẳng qua bên trong hệ thống máy tính này, những căn phòng trong tầng hầm này là vô cùng vô tận, như vậy hắn sẽ có thể đi đến trước một cánh cửa tùy ý, cũng có thể duyệt cây(*) tất cả mệnh lệnh số nhị phân.
(*) Trong lập trình có một cấu trúc gọi là “cấu trúc cây” (ảnh dưới là một cấu trúc cây).
“Cây” là một cấu trúc dữ liệu gồm một tập hữu hạn các nút, giữa các nút có một quan hệ phân cấp gọi là quan hệ “cha – con”.
Duyệt cây là một tiến trình để truy cập tất cả các nút của một cây.
Tầng hầm ở dưới mặt đất, nếu hắn chuyển động dưới mặt đất tương đương với khoảng cách di chuyển ở trên mặt đất, như vậy trên lý thuyết, hắn cũng có thể thông qua những căn phòng này để đi vào mỗi một chỗ trong thế giới này.
Như vậy, hắn ra ngoài thế nào đây?
Kiến thức của Lâm Tầm đối với tầng dưới cùng của máy tính rất nửa vời, trên thực tế, hắn chỉ biết tạo ra kiến trúc thượng tầng.
Hắn bắt đầu nhớ lại tất cả các tri thức liên quan mà mình có, tốn khoảng mười mấy phút, cảm giác hành động này của mình có chút buồn cười.
— vậy mà mày lại có ý đồ dùng tri thức máy tính của con người để chạy khỏi cái khe của Ma giới.
Nhưng nghĩ lại, khe hở hai giới nhân ma còn có thể dùng loại hình thức này để diễn tả, vậy hắn dùng tri thức máy tính để giải quyết cũng không có gì sai lầm.
Thế nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không có đầu mối.
Điện thoại chỉ còn lại 30% pin, có vẻ không đủ lắm.
Trước khi tín hiệu biến mất, Lạc Thần dựa theo mệnh lệnh trước kia phát vị trí của hắn ra, nhưng các tiền bối chưa chắc sẽ biết mình ở dưới đất mà không phải trên mặt đất.
Hơn nữa, hắn còn chưa ăn tối, bây giờ thấy hơi đói.
Quả thực là sách lược sai lầm cấp độ sử thi, Lâm Tầm nghĩ.
Hắn vốn cho rằng ngắt mạng sẽ có thể bảo đảm mình an toàn tuyệt đối, bây giờ xem ra, còn có khả năng bị bao vây đến chết.
Nhưng vào lúc này, âm thanh máy móc đột nhiên vang lên trong đầu.
“Hoàn cảnh dị thường, bị động kích hoạt kỹ năng ‘Thiên Nhãn Thuật’, xin chú ý an toàn.”
Vừa nói xong, một dòng nước ấm dâng lên, xoay quanh đôi mắt, trước mắt Lâm Tầm loáng thoáng xuất hiện ánh sáng cầu vồng, bên trên ánh mắt tràn ngập sương mù.
Khoảng chừng năm phút sau, sương mù và nhiệt độ tản đi, khôi phục bình thường.
— ngay từ đầu, có vẻ như không có bất cứ thứ gì biến hoá, nhưng một giây sau Lâm Tầm liền phát hiện, khi hắn tập trung ánh mắt lên trên căn phòng này, toàn bộ thế giới hiện thực đều giải tỏa kết cấu trong mắt hắn, một tầng mã nguồn hư ảo hiện ra trước mắt, phức tạp, lít nha lít nhít, hàng ngàn hàng vạn chữ.
Rốt cuộc là viết cái gì, trong phút chốc Lâm Tầm cũng không nhìn ra, nhưng hắn cảm thấy cái này rất giống mã nguồn Linux, Linux là một hệ điều hành nguồn mở có độ tự do cực cao, bên trong dùng ngôn ngữ C biên soạn, phạm vi ứng dụng rất rộng.
“Hệ thống.” Lâm Tầm mở miệng trong hoàn cảnh yên tĩnh: “Tôi có thể có nhắc nhở nhiệm vụ không? Tôi cảm thấy tôi sẽ chết ở chỗ này.”
Hệ thống giữ im lặng.
Lâm Tầm lại thử đẩy ra mấy cánh cửa, mã nguồn cũng đổi mới theo.
Lâm Tầm: “Có lẽ, tôi cứ dứt khoát phá tường mà chạy?”
Nói rồi, hắn cầm lấy bàn phím: “Muốn phá hỏng hệ thống Linux cũng rất dễ dàng, tôi có quyền hạn root không? Không được… như thế có lẽ tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Hệ thống vẫn không hiện ra.
Lâm Tầm từ bỏ việc đối thoại với hệ thống, mờ mịt nhìn mã nguồn đầy mắt.
Giờ phút này, hắn nghĩ tới một tình tiết xuất hiện bên trong rất